Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89
Đường ma manói: "nóilàđãở chuồng ngựamộtcanh giờ rồi."
"Cũngkhôngphải, ý ta là, chỉ là..."
Nàng chưa từng cưỡi ngựamộtmình, duy nhất chỉ cómộtlần Dương Thiệu dẫn theo, cóhắnngồi ở phía sau, nàng chỉ cần ôm chặt lấyhắnlà được. Nàng sợ,mộttay nắm chặt tay áo Dương Thiệukhôngbuông,mộttay khác nắmthậtchặt yên ngựa.
"thậtcao." Nàng lầm bầm.
"Buông ra."hắnnghiêm mặtnói, "Như vậy ngươikhônghọc được."
Dương Thiệu khẽ giật mình, lập tức dở khóc dở cười.
"Đều muốn." Kỷ Dao chậm chạpnói, "Nhưng mà ta vẫn muốn học cưỡi ngựa."
Đúng vào lúc này tiếng của Thái phu nhân vang lên: "Thiệu nhi."
Kỷ Daokhônghề động đậy, cònđangnắm: "Ta sợ..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Dáng vẻ nàng nhát gan khiếnhắncó loại kích động muốn ôm nàng xuống, hoặc làhắncưỡi lên kéo nàng vào lòng, mặc cho con ngựa rong ruổi.
Dương Thiệu buông tay nàng để nàng thửmộtchút, nhưng nàng còn chưa thích nghi, trong miệng kêu gào Hầu gia, Dương Thiệunói: "Buông dây cương ngựa ra."
Thời gian nửa chung trà trôi qua, Thái phu nhân đến, màn kiệu kéo ra, bà liền thấy phía xa có hai bóng người, dáng người oai hùng phía trước chính là con trai của bà Dương Thiệu, về phầntrênlưng ngựa, chỉ cảm thấy làcôgáithướt tha.
"nóilà ở xakhôngthấyrõlắm." Đường ma ma cườinói, "Phu nhân,khôngcần quan tâm nhà ai, đâykhôngphải là chuyện vui lớn sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn ánh mắt bà vui vẻ, Dương Thiệu cảm thấy mẫu thân mình muốnhắncưới vợ đến điên rồi, kiếp trước bà vô cùng khó chịu với Kỷ Dao, kiếp này xem rakhôngcần lo lắng chuyện này, nhưng mà vốn dĩ Kỷ Dao cũng thay đổi, khóe miệng Dương Thiệu cong lên, càng ngày nàng càng khiến người khácyêuthích.
Giống như trong miệng uống chung rượu ngọt, lại còn rất mạnh mẽ, khiến người ta hơi say, Dương Thiệu thầm nghĩhắndạykhôngnổi nữa,hắnnắm tay đặt lên mu bàn tay của Kỷ Dao, miễn cưỡng còn duy trì chút uy nghiêm, gỡ từng ngón tay ra: "Đến chỗ La phu nhân, có lẽ bà ấy còn nghiêm khắc hơn bản hầu."
Đột nhiên cao lên, nàng vẫn có hơi sợ hãi, sắc mặtkhôngkhỏi trở nên trắng.
Nàngsẽkhôngsợ hãi nữa.
Dương Thiệu run lên.
Kỷ Dao gật gật đầu, chân đạp lêntrênbàn đạp.
Giọng điệuhắnvô cùng dịu dàng, Kỷ Dao được cổ vũ, chân trái dùng lực, thân thể giống như đám mây lập tức ngồi lên lưng ngựa.
Con ngựa lại chạymộtđoạn.
"Đúng đúng đúng." Thái phu nhânđãbuồn bã tuyệt vọng, chẳng quan tâm con traiđanglàm cái gì, chỉ cầnhắnchịu cưới vợ,hắnmuốn cưng chiều như thế nào cũng được, chỉ cần đồng ý cướicônương nhà nào đó... Nghĩ đến đây, lông mày cau lại, vẫnkhôngthể quá kém, ít nhất phải có gia thế trong sạch,khôngthểkhôngrõràng được! Bà đứng lên, "Phảiđixem thử, đừng chờ lát nữa, hỏihắnhắnlạikhôngnói."
Nàngđitheo Thái phu nhân đến chính phòng.
Cảm giác hơi đau, Kỷ Daokhôngthểkhôngbuông lỏng tay ra.
"Bởi vì ngựa rất thông minh, nó có thể cảm nhận được tâm tình của ngươi, nếu ngươikhôngđủ trầm ổnthìkhôngthể khống chế nó." Dương Thiệu đưa tay vuốt cái bờm của con ngựa đennhỏnày, "Nhưng mà tính tình của nó tương đối tốt,sẽdễ hơnmộtchút."
âmthanh ngọt ngào, rất êm tai, Thái phu nhân lắng tai nghemộtlát, vô cùng kinh ngạc: "Vậy mà lại là Kỷ nhị tiểu thư kia!"
Kiệu phu nhanh chóng tới.
"Thế nào, vẫn cảm thấy sợ à?"
Nam nhân chững chạc nghiêm túc, mặc dù Kỷ Dao tức giận, thế nhưng cũng biết Dương Thiệu vì hành động trước kia của nàng nên kiềm nén, nhắc tới cũng trách nàng, tại thời điểmhắnchủ động tích cực nhất lại chưa từng nghĩ kỹ càng, cố chấp éphắnthành như vậy.
hắncó tình cảm với nàng, La phu nhânthìkhông, phụ thân của bà từng là tướng quân nghiêm minh kỷ luật nhất Đại Yên, chắc hẳn La phu nhân cũng nóng tính.
"Vậy được rồi,"Dương Thiệu nhìn nàng, "Ngươi cảm thấy vui vẻ được rồi, tađãsớmnóirồi, ngươi muốn cái gì ta cũng đều có thể cho ngươi."
"Takhôngbuông." Kỷ Daokhôngnhịn được muốn nũng nịu.
"Mẫu thân." Dương Thiệukhôngngờ bàsẽtới, nghĩ lại chắc là động tĩnh quá lớn, khiến mẫu thânhắnbiết,hắnđiđến bên cạnh Kỷ Dao, đỡ tay nàng xuống, "Cẩn thậnmộtchút, chậmmộtchút." Sau đó thấp giọngnói, "Đừng lo lắng, mẫu thân tasẽkhônglàm khó ngươi."
thìra khống chế cũngkhôngkhó, Kỷ Dao ngẩn ngơ, lại kéo dây cươngmộtcái, trong miệng bắt chướcnói: "Cha, cha." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng hơi thả lỏng ra: "Ta sợ té xuống."
Đó chính là chuyện năm trước,âmthầm thở dài, bà vẫn luôn ép con trai cưới vợ, nhưngkhôngbiếtthìrahắnlại chịu đựng như vậy, có lẽ trước đócônương nàykhôngmuốn tiếp nhận con trai mình,hắnđangchờ nàng ấy hồi tâm chuyển ý*.
Kỷ Dao cái hiểu cáikhông,âmthầm cân nhắc.
Thái phu nhân sai đầu bếp làm rất nhiều điểm tâm, gì mà bánh hoa đào, mứt táo, bánh móng ngựa... Cònnói: "Có ăn tổ yếnkhông, nếu như có, tranh thủ thời gian mang lên hai bát." Nhìn Kỷ Dao cườinói, "Congáinên ăn nhiều tổ yếnmộtchút."
"Chỉnh xong chưa?"hắnhỏi.
Mũi chân Kỷ Dao vẫn nhón lên, tim càng đập nhanh hơn, nàng cảm thấytrênngười nam nhân đột nhiên toát ra khí tức xâm lược.khônghiểu sao nàng khẽ run rẩy, tùy tiện chỉnh ngọc quan: "Ừm, được rồi..."
Ánh nắng chiều phủtrênbờ vai củahắn, có cảm giác vô cùng ấm áp, Kỷ Dao đối diện với ánh mắt củahắn, cảm thấy lòng mình muốn tan ra. Có người thích mình như vậy,thậtsựvui vẻ.
Dương Thiệu tất nhiênđitheo.
Tiểucônương yên lặng, cũngkhôngcó bất cứ hành độngkhônghợp lễ nghi nào, cho dù Dương Thiệu ngồi ở bên cạnh, cũngkhôngliếc mắt đưa tình, nhưng con trai mình luônkhôngnhịn được nhìn về phía nàng.
Kỷ Dao hé miệng cười, nàngđãnghe ramộtchút ý tứ.
Nhưng mà cũng may, chờ được rồi, bà nghĩ thầm nếukhôngcônương này cũngkhôngtới mượn ngựa, còn học cưỡi ngựa ngay tại đây.
Xuống lưng ngựa, Kỷ Dao đến trước mặt Thái phu nhân: "Gặp qua Thái phu nhân, hôm nay đến đây vì mượn Hầu giamộtcon ngựa... Lúc đầu cũng muốn đến bái kiến người, kết quả lại pháthiệncưỡi ngựakhôngdễ dàng, vô tình chậm trễ thời gian."
Chuyện đó còn phải tìm thợ mộc mà, Trần Tố bận rộn quay cuồng.
"Chắc vậy." Đường ma manói, "Người xem kìa,đãcó thể cưỡimộtđoạn."
Chỉ là học cưỡi ngựa, nhưnghiệntại xem ra giống như gây phiền phức cho Dương Thiệu, Kỷ Dao cau mày: "Sớm biết vậykhônghọc."
Ngay trước mặt Thái phu nhân mà còn có động tác thân mật như vậy, gương mặt Kỷ Dao đỏ bừng, nhưng nghe Dương Thiệunóivậy trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào.
Giọngnóicó chút khàn khàn.
"Sao lại vậy, tađangmong cócônương nào đó quấy rầy ta!" Thái phu nhânkhôngkiềm đượcnóira lời trong lòng, "Gần đây ta cảm thấycôđơn quá, Kỷ tiểu thư, nếu mỗi ngày ngươi có thể đến quấy rầy, ta cầu cònkhôngđược."
Tay nàng đặt lên lưng ngựa: "Vì saokhôngthể hoảng loạn?"
"Ta chỉ là muốn ăn ít thịt rừng." Nàng tủi thân.
"A." Lúc này Kỷ Dao hơi ngốc.
Vẫn tham lam như thế, Dương Thiệu nhớ đến chuyện săn thú năm trước, cũngkhôngphảihắnkhôngnghĩ đến Kỷ Dao, chẳng qua lúc đó để tâm mấy chuyện vụn vặt, ước gì đời nàykhôngcòn nhìn thấy nữa. Giống nhưkhôngthấy, tất cả quá khứ lập tức có thể xóa bỏ,trênthực tế nàngđãsớm trở thành cái gai đâmthậtsâu trong lòng củahắn, trừ tiếp nhận cũng chẳng còn cách nào khác, hoặc là,hắncũng chỉ có thể móc trái tim này ra.
Dương Thiệu cong môi.
Thái phu nhân lại vui vẻ, chẳng bao lâu nữa bàsẽcó con dâu!
Trước lúc ra cửa,hắndặn dò Trần Tố: "Ngươi đem ngựa đến Kỷ gia trước... mang theo chút cỏ khô."
Kỷ Dao nghe vậy buông tay ra.
Bà vịn tay Đường ma mađiqua.
Tiểucônương chu môimộtcái, môi đỏ càng mê người, Dương Thiệu nhớ đến lần đầu tiên hôn nàng ở kiếp này, đó là lúc nàngđãuống say. Lần thứ hai bởi vì Tống Vân,hắnbị đố kị làm cho choáng váng đầu óc, lần thứ ba,thìlà ngày Kỷ Dao đến Hầu phủ làm khách...
"Quensẽtốt hơn."hắnnhìn ngón tay nàngmộtchút,trênmóng tay tô sơn màu hồng phấn, giống như từng hạt trân châu, "đithửmộtvòng xem sao."
"Lát nữa Trần Tố đem ngựa này đến nhà ngươi, ngươi thân cận với nó nhiềumộtchút."
Bởi vì chuồng ngựa cách chỗ Thái phu nhân khá xa, Đường ma ma vội vàng sai người chuẩn bị kiệu.
Bà nắm chặt tay Kỷ Dao: "Lâu rồikhônggặp, sắpkhôngnhận ra rồi, mới vừa rồi ta cònnói, Thiệu mời đượccônương nhà ai, xinh đẹp giống như tiên tử."
"đilên thử chútkhông?"hắnhỏi.
Thái phu nhân đột nhiên nhớ đến có lần Dương Thiệunói,hắnđối với nàng dư tình chưa hết.
"Cưỡi ngựa tối kị hoảng loạn."hắnbắt đầu dạy bảo.
*thay đổi thái độ, suy nghĩ lại.
Thế mà Thái phu nhân khen nàng, mặt Kỷ Dao càng đỏ hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đồ tinh ranh, Dương Thiệu cười: "Ngươi muốnthật, ta lập tức sai ngườiđi."
Vốn dĩ Dương Thiệu cũng muốn vậy, tất nhiênsẽkhôngphản đối.
Đến lúc Kỷ Dao ra về, Thái phu nhân đặc biệt dặn dò con trai: "Con phải tự mình đưa Kỷ tiểu thư trở về, sắc trờikhôngcòn sớm nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)
Quả nhiên thấy con ngựa kia chạy, chỉ làđikhôngbao xa, lập tức nghe tiếngcônương kia thét chói tai: "A, chậmmộtchút, chậmmộtchút... Hầu gia, ngươi giữ chặt nóđi!"
khôngchỉhắnthấy, mấy gã sai vặt khác cũng chú ý tới, tin tức lập tức truyền đến tai Thái phu nhân.
thậtlà kì lạ, chuyện này dây dưa bao lâu, cuối cùng vẫn chuyển đếntrênngười của nàng, Thái phu nhân cũngkhôngbiếtnóicái gì cho phải.
"Đừng xấu hổ, cho đến bây giờ ta chưa từngnóidối, có câu nàonóicâu đó." Thái phu nhân nhìn con traimộtchút, "Thân thể congáimảnh mai, sao có thể cưỡi ngựa hoài được? Phải nghỉmộtlát...đithôi, đến chỗ ta ngồi nghỉmộtchút, ta sai đầu bếp làm điểm tâm cho ngươi ăn."
âmthanh đột nhiên biến mất, nụ hôn nam nhân rơi xuống, lấp kín môi của nàng.
Nếukhônglàm sao cưỡi ngựa chung vớihắnđây?
Nàng nghe được tim của nàng đập thình thịnh, đầu ngón tay chạm vào ngọc quan, lành lạnh.
Chương 89
Nhưngkhôngphải nàng muốn học cưỡi ngựa sao, lúc nàyhắndung túngthìnàng còn học thế nào?
Thái phu nhân than thở.
nóiđếnđisăn, nàng lập tức nhớ đến lầnhắnkhôngđể ý tới nàng, chỉ lo mỗi ngàyđisăn bên ngoài với Vĩnh Gia hầu, sau đó có thịt rừng cũngkhôngcho nàng, ngược lại chỗ tỷ phu và tỷ tỷ nhận được rất nhiều, nào là hươu nào là thỏ rừng.
Thái độ Thái phu nhân đối với Kỷ Dao càng hiền hòa hơn.
khôngdo dự chút nào, nhưng Kỷ Daokhôngtiệnnóitiếp: "Ta chỉ là tùy tiệnnóithôi, con ngựa này buộctrênnhánh cây được rồi."
thậtlà chu đáo, cỏ ngựa cũng nghĩ đến, khóe miệng Kỷ Dao cong lên: "Nhà bọn ta còn chưa có chuồng ngựa đó, có phải Hầu gia nên xây cho tamộtcáikhông?"
Nàng giơ tay lên, chậm rãi vươn tới.
Kỷ Dao ngồitrênlưng ngựa, nơm nớp lo sợ.
"Vậy ta liền cung kínhkhôngbằng tuân mệnh."
khôngcó lần nào giống như vừa rồi, nàng lộ ra khát khao, muốn nhắm mắt lại, chuyện này khiếnhắnđột nhiên thấy mình nhưđangnằm mơ,khôngchânthật.
*đượcyêuthương mà kinh sợ.
Còn nhớrõhai lần gặp mặt, lần đầu tiêncôgáinày cho bà ấn tượngkhôngtốt, nhưng lần thứ hai lại làm bà thay đổi cái nhìn, bây giờ con trai bà vẫn thích nàng, Thái phu nhân còn gìkhônghài lòng đây? Bà tươi cười hiền lành: "thìra là vậy, tanóimà, sao lại ở chuồng ngựa."
Theo đuổi hai đời, thứ vĩnh viễn chỉ nhìn thấy chứ khó có được, Kỷ Daođãtình nguyện chohắn. Đôi mắt Dương Thiệu sâu thẳm, tay từ sau ôm lấy eo của nàng.
Vì ăn thịt rừng có đáng haykhông, khóe môihắnnhếch lên: "Lần sau ta cho ngươimộtít, ngươi muốn ăn cái gì? Thỏ, gà rừng, hay là hươu, nai trắng?"
Phòng bếp bưng tổ yến tới, sau khi Kỷ Dao cảm ơn, ăn từng chút.
Gương mặt tiểucônương càng lúc càng gần, ánh mắt như nước, môi đỏ như hoa, chóp mũihắnngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của nàng, rốt cuộchắnđãxác nhận mìnhkhôngnằm mơ.
Mặc dù con ngựanhỏkia là ngựa cái, nhưng độ cao cũngkhôngthấp nên nàng hơi lo lắng, đúng lúc này nam nhân đứng bên cạnh đỡ lấy eo nàng, "Đừng sợ, nếu ngã xuống tasẽđỡ được ngươi."
khôngcòn dây cương siết cổ, con ngựa kia lập tức dừng lại.
"Dẫn ngựa cẩn thận như thế, chẳng lẽcônương này học cưỡi ngựa ở đây sao?" Thái phu nhân khó hiểu.
"đãquyết tâm muốn họcthìthả lỏngmộtchút, đừng căng thẳng." Dương Thiệuđitới, khoác tay lên bả vai của nàng, "đãco cụm lại như vậy rồi."
Dương Thiệu cầm dây cương dắt ngựađi.
Thân thể Kỷ Dao cứng đờ, dây cương trong tay nàng rơi ra, nàng vội vàng muốnđixuống, thế nhưngkhôngai đỡ nênkhôngdám động đậy.
"Có lẽ vừa ngồi dạy ta cưỡi ngựa, ngọc quan của Hầu gia bị lệch." Nàng vớikhôngtới, kiễng chân, cũng chỉ có như vậy mới có thể tới gầnhắnmộtchút.
Nàng đưa tay sờ sờ lỗ tai con ngựa, sau đó vuốt lại ít lông bờm cho nó, thấm thoát vậy màđãđiđượcmộtvòng lớn.
Trần Tố ở bên cạnh thấy vậy, thầm nghĩ Kỷ tiểu thư nàythậtcó mặt mũi, thế mà được chủ tử bọn họ dẫn ngựa, nhìn toàn bộ Đại Yên xem, cũng chỉ có Hoàng thượng mới có thể.
Quả là thụ sủng nhược kinh*.
"Ngươinóithậtchứ?" Thái phu nhân kinh ngạc buông sổ sách xuống, "Thiệu nhi mà dẫn ngựa chomộtcônương hả?cônương nhà ai vậy?"
hắnngoái liếc nhìn nàngmộtcái, thầm nghĩ sợ như vậy còn học cưỡi ngựa, bộ dạng như vậy sợ rằng họckhôngtốt,hắncó hơi đau lòng, dừng bước lạinói: "thậtra ngươi có thểkhônghọc,đisăn có cái gì đáng xem?khôngthích hợp với congái."
Chắc là Dương Thiệu vẫnkhôngchịu cưới vợ, Thái phu nhân sốt ruột, xem ra bởi vì vậy nên Thái phu nhân mới đối xử tốt với nàng như thế.
"Vẫn nên xâymộtcái chuồng ngựa, trời tuyết lạnh." Dương Thiệu nghiêm mặt, "Nhanh chóng làmđi, cần phải làm xong trước trời tối."
hắntự làm mình tỉnh táomộtchút.
"Buông tay ra." Dương Thiệu nhắc nhở.
Xưa này Thái phu nhânkhôngđối xử với nàng như vậy, Kỷ Daonhỏgiọngnói: "Liệu có quấy rầy ngườikhông?"
hắncó cảm giác đượckhông?
"Tư thế ngồi của ngươi chính xácthìsẽkhông, việc nàykhôngkhó," Dương Thiệu suy nghĩmộtchút, động viênnói, "Cưỡi ngựa thậm chí còn dễ hơn luyện chữ vẽ tranh, chỉ cần siêng năng luyện tập, kiên trìkhôngngừng, mà trước đó chỉ cần học được...khôngphải ngươi nuôi mèo sao, ngựa và mèo cũngkhôngkhác biệt, biếtrõtập tính, tính tình của nóthìsẽdễ dàng ở chung."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.