Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 102: Hồi kinh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 102: Hồi kinh


Chuyện này cũng bình thường thôi.

Ngay cả Tạ Bình An, người xưa nay luôn trầm ổn không để lộ cảm xúc, giờ phút này cũng thoáng lộ ra vẻ vui mừng và an tâm.

Nàng vẫn ôm chặt cánh tay của Tạ Bình An, cười nói: “Muội đâu có nói linh tinh, Phù Cừ và Cát Tường đều có thể làm chứng, tam ca lúc nãy chạy nhanh hơn muội thật mà.”

Nhìn gương mặt u ám, sắc mặt khó coi đến cực điểm của vương gia dưới ánh đèn mờ mờ, Trường Phong thật sự lo sợ hắn sẽ xông ra.

Dưới ánh trăng, giọng nàng trong trẻo và vui tươi như tiếng hoàng oanh.

Tẩu tẩu còn đặc biệt nhờ Thời Vũ mang quà và thư cho nàng.

Tạ Thanh Nhai nhìn dáng vẻ “tránh phiền phức” của bọn họ, khóe miệng không khỏi giật giật vài cái.

Lúc nghe tin, bà đã sợ đến mức ngất xỉu.

Nhưng g·i·ế·t Toàn Phương Đồng thì dễ, muốn lật đổ hoàn toàn Tào Đạt, tìm ra kẻ ẩn nấp trong doanh trại Ký Châu mới là chuyện khó.

Sắc mặt Tạ Thanh Nhai hơi đổi, vội sải bước đến đón nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn chỉ nhịn không được mà xoa xoa sau gáy, ánh mắt không rời khỏi dòng người qua lại.

Nhìn thấy sự căng thẳng trên gương mặt huynh trưởng, Trường Ninh dần dần nở nụ cười.

Tạ Thanh Nhai lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nụ cười dịu dàng.

Tạ Trường Ninh nhăn mặt, đầy vẻ lo âu hỏi Tạ Thanh Nhai: “Nhị ca, tẩu tẩu còn trở về nữa không?”

Nhưng cũng có thể nói là mười phần cửu tử nhất sinh.

“Nhị ca biết.”

Chương 102: Hồi kinh

Hắn bất ngờ nắm lấy cánh tay Trường Ninh, đỡ nàng đứng thẳng dậy, ánh mắt không thể tin nổi nhìn nàng: “Trường Ninh, muội… muội vừa nói gì?”

Tạ Trường Ninh cười tươi đáp lại.

Nhưng nàng rất biết điều, không hỏi thêm nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó dịu dàng nói với hắn: “Vậy nhị ca, huynh mau vào nghỉ ngơi đi.”

Sợ nàng ngã.

Hắn đã nghĩ đến việc rút kiếm bên hông, không màng tất cả mà lao tới đâm thẳng vào Toàn Phương Đồng.

“Nàng bảo muội hãy thả lỏng tâm lý, đừng để ý đến ánh mắt của người khác, còn khuyên muội mỗi ngày đọc sách, đọc thơ… Trong thời gian huynh không ở nhà, muội vẫn kiên trì luyện tập.” Nói đến đây, nàng có chút ngượng ngùng, bẽn lẽn nói: “Chỉ là lúc vội vàng, muội vẫn dễ bị lắp bắp, nhưng so với trước kia đã tốt hơn nhiều rồi!”

“Là nhờ tẩu tẩu!”

Lời dặn dò duy nhất của hắn dành cho vị tân tri huyện, chẳng qua chỉ là mong y đối đãi tử tế với những người cũ trong huyện nha.

Tạ Thanh Nhai đứng nguyên tại chỗ nhìn theo họ rời đi, ánh mắt vẫn tràn ngập ý cười.

Dù quả thực, trong khoảnh khắc ấy…

Không còn cách nào khác.

Tạ Thanh Nhai thậm chí không đi cùng Lý Văn Cao.

Chuyện này thật không thể tin được.

May mắn là cuối cùng cũng bình an vô sự.

“Tốt cái gì mà tốt?”

Không rõ.

Bọn họ đều là những người cũ đã nhìn Tạ Thanh Nhai trưởng thành.

“Sớm biết làm Phủ Doãn Thuận Thiên lại nguy hiểm đến vậy, nô tỳ thà rằng ngài cứ ở nhà nhàn rỗi còn hơn.”

Nhưng mỗi khi một mình, nước mắt bà lại không ngừng rơi, lo sợ vương gia và vương phi gặp chuyện không may ở Ngọc Điền.

“Ta không sao, vẫn tốt lắm.” Hắn lên tiếng trấn an Đặng cô cô.

“Nhị ca! Nhị ca!”

Chỉ là, nghĩ đến việc Tạ Thanh Nhai đã trở về, chuyện ở Ngọc Điền cũng đã giải quyết xong, nhưng vương phi vẫn chưa hồi phủ… Tạ Bình An không khỏi nhíu mày.

Giọng nói của Trường Ninh kéo Tạ Thanh Nhai ra khỏi dòng suy nghĩ.

Lúc nãy khi vào cổng, thấy vẻ mặt kích động của đám tiểu tư, Tạ Thanh Nhai cũng đoán được chuyến đi Ngọc Điền lần này e là không thể giấu được.

Từ đầu bà đã nghĩ việc vương gia đi Ngọc Điền cứu trợ thiên tai đã là quá nguy hiểm rồi.

Rồi lại thu ánh mắt về, dừng trên gương mặt Trường Ninh.

Hai tiểu tư trực đêm ở cổng, nghe tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài, lập tức vươn người ra nhìn.

“Nhị ca, huynh làm muội sợ muốn c·h·ế·t!”

Trực tiếp ép hỏi hắn, sau đó một đao chém c·h·ế·t hắn.

Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Nhai, nụ cười rạng rỡ hơn trước rất nhiều.

Tạ Thanh Nhai hiểu rõ nàng đang lo lắng điều gì.

“Ngài cũng vậy.” Bà dịu dàng nhìn Tạ Thanh Nhai, nói.

Nhìn ánh đèn rực rỡ nơi xa.

Hắn xưa nay chưa từng mang theo cảm xúc về nhà.

Giờ vương gia cuối cùng cũng bình an trở về.

Hắn sẽ tự tay xử lý đám người này, mang theo đầu bọn chúng, đến tế vong linh những anh hùng đã ngã xuống nơi chiến trường Trường Dã.

Đến khi sắp vào cổng thành, nhìn thấy cánh cổng sừng sững mang đậm dấu ấn năm tháng của kinh thành xa hoa, rốt cuộc Lệnh Cát không kiềm được mà thốt lên một tiếng cảm thán.

Lời còn chưa dứt, trong màn đêm lại vang lên một giọng nói.

Tạ Thanh Nhai vẫn nhìn chằm chằm vào muội muội mình, vẻ mặt không thể tin nổi.

Không giấu giếm gì,Tạ Thanh Nhai xoa đầu Trường Ninh, vừa là trả lời nàng, vừa là đáp lại mọi người xung quanh: “Bọn ta rất tốt.”

Nói xong, bà trông thấy vương gia tuy bề ngoài không có biểu hiện gì, nhưng ánh sáng mong đợi trong mắt hắn dường như từng chút một vụt tắt, giống như những vì sao lặng lẽ hòa vào màn đêm đen kịt.

Sau khi bàn giao công việc cho Vương Phục Tân, Kiều Bính Nguyên và những người khác xong xuôi, Tạ Thanh Nhai trong sự lưu luyến không nỡ rời xa của bách tính Ngọc Điền, chỉ đơn giản nói vài lời cáo biệt, rồi lập tức lên đường hồi kinh.

Đặng cô cô vừa nói, liền trực tiếp kéo tay Tạ Thanh Nhai, tỉ mỉ xem xét từ trên xuống dưới.


Nhưng Đặng cô cô vừa nghe xong, nước mắt lại càng chảy dữ dội hơn, bà vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Nếu ngài mà có chuyện, thì còn gì nữa?”

Bên tai lại vang lên giọng nói sốt ruột của Lệnh Cát: “Vương gia, đợi thuộc hạ với!”

Dường như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.

Khi ấy, vương gia chỉ im lặng rất lâu, sau đó lạnh lùng nói một câu “Biết rồi.” Nhưng Trường Phong hiểu rõ, vương gia căm hận kẻ này đến mức nào.

Chờ đợi nhiều năm như vậy, không cần vội một ngày, hai ngày.

Nàng vốn là người đáng để tất cả mọi người yêu quý.

Nói xong.

Nếu không thể lôi ra toàn bộ chân tướng, thì những anh linh đã khuất trong trận chiến Trường Dã, sẽ mãi mãi không thể đòi lại công bằng!

Đây là lần đầu tiên trong mấy năm nay, chủ tử của hắn lại mong ngóng trở về vương phủ đến thế, không còn là dáng vẻ mỗi lần thấy vương phủ là nặng trĩu đau khổ và tự trách.

Thực ra những năm qua, vương gia không phải chưa từng đến Giang Ninh.

“Về đến nhà, ta nhất định phải bảo mãu thân ta hầm một cái giò heo kho tàu thật ngon, ăn xong thì tắm rửa sạch sẽ, rồi ngủ một giấc suốt ba ngày ba đêm!” Hắn còn chưa về đến nhà, mà đã mơ mộng đủ điều.

Toàn Phương Đồng.

Chỉ e rằng, từ lúc biết được chân tướng năm xưa, vương gia đã sớm g·i·ế·t đến Giang Ninh, lột da róc thịt Toàn Phương Đồng, đem thi thể hắn cho heo, cho c·h·ó ăn rồi!

Mãi đến khi bóng người xé tan màn đêm, đến sát cổng, nhìn rõ gương mặt người dẫn đầu, hai tiểu tư nhất thời trợn tròn mắt không tin nổi.

“Ta nhất định sẽ đón nàng về.”

Điều này khiến Tạ Bình An vừa tức vừa ngượng, nhưng lại chẳng thể làm gì nàng. Cuối cùng, hắn chỉ đành đỏ mặt, hậm hực vung tay áo rời đi.

Nếu thật sự có chuyện xảy ra, bà còn mặt mũi nào gặp trưởng công chúa nữa đây!

Lúc này, bà đã chẳng còn để ý đến sự khác biệt chủ tớ nữa.

Nhưng vừa rồi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, ngay cả sau gáy cũng lạnh toát, tựa như có một lưỡi kiếm băng giá lướt qua.

“Nàng ấy nhất định sẽ về.”

“Muội nói gì cũng được.”

Tạ Thanh Nhai là người sợ nhất khi thấy người thân cận khóc, lúc này trông Đặng cô cô khóc đến đau lòng như vậy, hắn chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng.

Nàng sợ Thái hậu không thích bọn họ.

Hắn căn bản không dám nhìn phản ứng của Tạ Thanh Nhai và mọi người xung quanh.

Ý cười trên gương mặt Tạ Thanh Nhai chợt sững lại khi nghe câu hỏi ấy, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã quay đầu nhìn Đặng cô cô, nghiêm túc nói:

Những năm tháng sống trong quân doanh đã để lại thói quen khó bỏ, dù sau này không còn ở quân doanh nữa, hắn vẫn duy trì thói quen dậy sớm.

Khi về đến vương phủ.

“Về chứ.”

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhẫn nhịn, gương mặt cứng đờ, chầm chậm thu lại ánh nhìn.

Phía sau, Trường Phong và Lệnh Cát thấy hắn quay đầu, lập tức vô cùng ăn ý lùi lại vài bước, như thể không muốn dính dáng vào.

Tạ Thanh Nhai sau khi cẩn thận bàn giao lại toàn bộ tình hình của Ngọc Điền, cũng không tiếp tục “chim khách chiếm tổ chim gáy” mà ở lại nơi này chỉ đạo nữa.

Từ khi phát hiện ra những khuất tất trong trận chiến Trường Dã, hắn đã dốc toàn bộ tâm tư vào chuyện này. Đến khi tra ra được manh mối từ Toàn Phương Đồng, hắn càng nóng lòng chạy đến Giang Ninh.

Hắn hiểu ý tứ ẩn chứa trong sự do dự của Trường Ninh, cũng hiểu rõ ánh mắt chờ mong của những người xung quanh.

Giờ nàng nói chuyện đã không còn lắp bắp nữa.

Tạ Thanh Nhai đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạ Thanh Nhai trầm giọng ra lệnh, không thèm liếc mắt nhìn Toàn Phương Đồng thêm lần nào, lạnh lùng thúc ngựa rời đi.

Vì nóng lòng trở về kinh thành.

Rời khỏi huyện Ngọc Điền, hắn liền dứt khoát chia tay Lý Văn Cao.

Tạ Thanh Nhai vô thức hỏi lại.

Dù không khoa trương như Lệnh Cát, nhưng trên mặt vẫn lộ rõ nét cười, nghe vậy bèn quay đầu lại, trêu ghẹo: “Ba ngày ba đêm? Ngươi ngủ nổi sao?”

Chỉ chút nữa thôi, e rằng bọn họ đã chẳng thể quay về.

Nhưng giờ đã hơn mười ngày trôi qua rồi.

“Nhị ca, huynh và tẩu tẩu…”

Trường Ninh vừa cười vừa nói.

Tạ Thanh Nhai hoàn toàn không biết chuyện này, Từ Đoan Nghi chưa từng nhắc đến với hắn.

Tên tùy tùng bên cạnh thấy vậy, không khỏi lo lắng hỏi một câu.

Hắn từng nghĩ rằng, cả đời này, Trường Ninh sẽ không bao giờ có thể nói chuyện bình thường như người khác.

Dù sao sự việc ở Ngọc Điền đã gây chấn động lớn như vậy.

Ban đầu, Tạ Thanh Nhai còn cảm thấy kinh ngạc, nhưng khi nghe xong câu nói ấy, hắn chợt hiểu ra mọi chuyện, lòng bỗng chốc mềm mại hẳn đi.

Hắn đành phải quay lại, nhẹ nhàng an ủi Đặng cô cô thêm mấy câu, sau đó vội vàng tìm cách đổi chủ đề. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cánh tay hắn đã bị Trường Ninh níu chặt.


Sau đó, một người vội chạy đến hành lễ, người kia thì hấp tấp chạy vào trong báo tin.

“Nàng ở Ngọc Điền quá vất vả, nên mới đến sơn trang cùng Thái hậu nghỉ ngơi một thời gian. Chờ dưỡng sức xong, nàng sẽ về thôi, đừng lo lắng.”

Hai huynh muội nhìn nhau một lát, hắn bỗng khẽ nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên đầu nàng, vỗ vỗ mấy cái như đang an ủi.

Tạ Trường Ninh vui vẻ gọi với theo bóng lưng Tạ Bình An.

Kể từ khi rời Ngọc Điền, chủ tớ ba người Tạ Thanh Nhai suốt dọc đường không hề nghỉ ngơi, cứ thế phóng ngựa không ngừng.

Bọn họ khởi hành từ Ngọc Điền vào buổi trưa, đến bây giờ đã là giờ Tuất.

“Vương gia…”

Sợ hắn hiểu lầm, Bình An liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “… Ta chỉ sợ Trường Ninh vấp ngã thôi.”

Lần này đến lượt hắn trở thành kẻ lắp bắp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng nói.

“Tam ca, chờ muội với!”

Trong vương phủ lúc này, tính ra chỉ còn hai người họ là có thâm niên nhất, tình cảm đối với vương gia cũng là sâu nặng nhất.

“Vương… Vương gia?”

May mà… may mà…

Quả thật không uổng công hắn một đường dốc sức phi ngựa, cuối cùng cũng đến nơi.

“Nhị ca, tam ca và muội đều rất lo cho huynh, cũng rất nhớ huynh.”

Lời vừa dứt.

Đã là hai khắc sau.

Chuyến đi Ngọc Điền lần này, tuy không nguy hiểm như tưởng tượng.

Vừa nghe hắn nói vậy, đám người đứng quanh hắn đều thở phào nhẹ nhõm.

“Vương phi từ khi đến đây, tam công tử và tiểu thư thay đổi rất nhiều.” Đặng cô cô ở bên cạnh khẽ lên tiếng, ánh mắt hiền hòa dõi theo bóng dáng hai người vừa rời đi.

Nhưng cũng phải thôi…

Càng sợ Thái hậu nghĩ rằng huynh trưởng đã làm liên lụy đến vương phi, khiến nàng phải chịu khổ ở Ngọc Điền, rồi không để nàng tiếp tục chung sống với huynh trưởng nữa.

Nhìn muội muội trước mặt khóc đến đỏ cả mắt, Tạ Thanh Nhai đang định đưa tay xoa đầu nàng, dịu dàng an ủi thì bỗng nhận ra điều gì đó không ổn.

Chưa đợi Trường Ninh lên tiếng, bà đã vui mừng nói: “Tiểu thư bây giờ nói chuyện ngày càng tự nhiên hơn rồi.”

Nhưng Tôn quản gia cũng chỉ đáp lại hắn bằng ánh mắt đầy bất lực.

Toàn Phương Đồng nhìn ra phố, không đáp lời.

Quả nhiên.

Dẫu biết rằng sau khi trở về, còn vô số sóng gió đang chờ đợi, nhưng trong lòng Tạ Thanh Nhai vẫn không giấu nổi niềm vui sướng.

“Cô cô, Từ Đoan Nghi đã về chưa?”

“Vương gia, vương phi nàng ấy…”

Đặng cô cô nghe vậy, đôi mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn hắn.

Tạ Thanh Nhai trông thấy, cũng chỉ đứng sau dặn dò: “Chạy chậm thôi!”

Ngược lại, Toàn Phương Đồng…

Nếu là trước kia, Đặng cô cô trông thấy cảnh này, chắc chắn sẽ mừng rỡ khôn xiết. Nhưng lúc này, bà lại có chuyện quan trọng hơn cần phải hỏi.

Trước khi khởi hành, Trường Phong đã từng bẩm báo với Tạ Thanh Nhai về chuyện này.

“Nếu ngài mà có mệnh hệ gì, sau này nô tỳ biết ăn nói thế nào với lão vương gia và đại trưởng công chúa đây?” Đặng cô cô vừa nói vừa không kìm được nước mắt.

Khi đi ngang qua một kỹ viện trong thành, họ chợt trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

Chỉ cần ra ngoài dò hỏi một chút là có thể biết được ai là người đã đi.

Nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài, lập tức không kìm được mà chạy ra ngay.

“Vâng!”

Vừa hay trước đó hai người đang ngồi trò chuyện.

Cảm giác đó giống hệt như mỗi lần hắn trông thấy Toàn Phương Đồng trước đây.

Tạ Thanh Nhai suốt dọc đường không nói một lời, cho đến khi nhìn thấy phủ đệ quen thuộc phía xa, cùng hai chiếc đèn lồng sáng rực, sắc mặt u ám ban nãy mới dần dần dịu lại.

Giờ phút này thấy hắn bình an trở về, họ vừa vui mừng, vừa xúc động, lại có phần sợ hãi.

Nhìn bóng dáng thiếu niên đang sải bước rời đi, dưới ánh đèn lồng và trăng sáng, đôi mày của hắn dần dần giãn ra, đôi mắt cũng dịu dàng hẳn, lòng hắn dường như cũng tràn đầy cảm xúc ấm áp.

Đến gần hơn, hắn mới phát hiện Bình An cũng theo sau.

Nghe vậy, hắn bĩu môi nói: “Không thử thì làm sao biết được?”

Chắc là do hắn uống quá chén rồi.

Đặc biệt là sau chuyện năm ấy, hắn đã sắp đặt không ít hộ vệ và tử sĩ bên cạnh, chỉ vì sợ có một ngày thật sự bị người ta g·i·ế·t sạch.

Nếu không phải vì muốn lật đổ Tào Đạt, muốn moi được từ miệng Toàn Phương Đồng kẻ đã giúp đỡ hắn trong doanh trại Ký Châu năm đó là ai…

Không biết bây giờ, Từ Đoan Nghi có đang ở vương phủ không?

Khi hắn còn chưa biết nên đối mặt với Từ Đoan Nghi thế nào, thì gia đình hắn đã sớm yêu mến nàng.

Chỉ cần nghĩ đến những chuyện mà vương gia đã trải qua, tim bà vẫn còn đập thình thịch không yên.

Thấy cậu bé vội vã chạy theo, ánh mắt Tạ Thanh Nhai lóe lên một tia ngạc nhiên.

“Rốt cuộc cũng trở về rồi.”

Hắn liền thúc ngựa lao đi trước, tốc độ nhanh đến mức như thể không thể chờ đợi thêm một khắc nào nữa.

Càng nghĩ càng lo.

Những ngày qua, bà sợ đến mức không dám để tiểu thư trong phủ biết chuyện, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nàng xưa nay vẫn như vậy, luôn âm thầm hy sinh, luôn lặng lẽ đối tốt với người khác.

Tạ Trường Ninh lại nở một nụ cười rạng rỡ: “Vậy nhị ca, muội đi tìm tam ca trước đây, nếu không huynh ấy lại giận mất!” Nàng nói xong, vẫy tay với hắn rồi vội vàng đuổi theo Tạ Bình An.

“Vương gia, vương phi thật sự có thể trở về không?”

Biết rõ nguyên do trong đó, ánh mắt Trường Phong không khỏi lộ ra vài phần ý cười.

Câu hỏi này lập tức có tác dụng. Đặng cô cô nghe nhắc đến vương phi, liền không còn tâm trí để khóc nữa, vội vàng lau nước mắt, đáp lời.

Tạ Trường Ninh chẳng hề sợ hắn.

Dứt lời.

Nhưng còn chưa kịp hết ngạc nhiên, hắn đã trông thấy thiếu niên vốn đang bước nhanh về phía hắn, vừa chạm mắt với hắn liền thoáng biến sắc, bước chân cũng chậm lại, rồi quay mặt đi chỗ khác một cách không tự nhiên.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng ấy, lòng hắn liền dâng lên một cơn nóng rực, ngay cả ánh mắt cũng hiện lên vài phần chờ mong. Hắn khẽ mở miệng: “Đi thôi, về vương phủ trước!”


Nàng biết rõ nơi tẩu tẩu đã đi, khi trước Thời Vũ tỷ tỷ đến phủ, đã nói với bọn họ.

Thế nhưng, còn chưa đợi Chiêu Dụ Thái hậu về kinh, thì Tạ Thanh Nhai đã trở lại trước.

Tạ Thanh Nhai căng thẳng nhìn chằm chằm vào Trường Ninh, vừa muốn hỏi, lại vừa sợ tất cả chỉ là trùng hợp, sợ rằng nếu hỏi ra, sẽ khiến nàng buồn lòng.

Nhưng không.

Vương phi vẫn chưa trở về, Tạ Trường Ninh đương nhiên không thể không lo lắng.

Dù đôi mắt Tạ Thanh Nhai tràn đầy sát khí khi nhìn chằm chằm vào Toàn Phương Đồng.

Mấy năm nay, không biết bao nhiêu lần, vương gia đều muốn trực tiếp xông đến trước mặt Toàn Phương Đồng.

Hắn khẽ “ừ” một tiếng.

Chỉ vừa nhận được thánh chỉ, ngay trong ngày, tân tri huyện của Ngọc Điền đã lập tức đến nhậm chức.

Triều đình lần này ra quyết định rất nhanh.

“Vương gia đã về! Vương gia đã về rồi!”

Dù vẫn còn chút lo lắng.

Thế nhưng trên phố vẫn là cảnh náo nhiệt thường ngày, người qua kẻ lại chẳng có gì đáng nghi. Hắn nhìn một hồi lâu đến mức hoa mắt, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Có lẽ là cảm ứng của cặp huynh muội song sinh.

So với huynh muội Bình An, Trường Ninh, bà hiểu rõ tình thế của vương phủ, cũng hiểu Thái hậu vẫn chưa thật lòng chấp nhận vương gia.

Nếu vì g·i·ế·t Toàn Phương Đồng mà khiến Tào Đạt và kẻ đó cảnh giác, thì bao năm mưu đồ của bọn họ sẽ đổ sông đổ bể.

Nhưng lời giải thích này lại chẳng khác nào “giấu đầu hở đuôi”.

Hắn lè nhè khoát tay, rồi loạng choạng chui lại vào trong kiệu. Ngồi vững rồi, hắn vẫn không quên dặn dò tùy tùng bên ngoài phải cẩn thận, không được để kẻ khả nghi đến gần.

Thấy người bên cạnh cũng đuổi theo, Trường Phong lập tức thúc roi, vui vẻ phóng ngựa đuổi theo bóng dáng phía trước.

Nào ngờ…

Toàn Phương Đồng vốn là kẻ tham sống sợ c·h·ế·t.

“Ta không phải vẫn bình an trở về đây sao?” Hắn bất đắc dĩ trấn an bà.

Ban đầu, vì khoảng cách khá xa, ba người bọn họ lại ẩn mình trong bóng tối, hai tiểu tư cũng không nhìn rõ, chỉ thấy mơ hồ có ba bóng dáng cưỡi ngựa đang tiến lại gần.

Ai ngờ nơi đó lại còn phát sinh dịch bệnh.

“Sao mà khỏi?”

Tạ Thanh Nhai gật đầu đồng ý, cũng dặn dò lại nàng: “Muội cũng phải nghỉ ngơi cho tốt đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô bé trong bộ y phục hồng nhào vào lòng hắn, rồi không nhịn được nữa, ôm chặt lấy hắn mà òa khóc nức nở.

Có thể thấy sau chuyến đi Ngọc Điền lần này, thái độ của vương gia đối với vương phi đã thay đổi rất nhiều.

Trước khi rời đi, nàng bước đến bên cạnh Tạ Bình An, ánh mắt bỗng trở nên lanh lợi. Nàng đột nhiên ôm lấy cánh tay Tạ Bình An, quay đầu nói với Tạ Thanh Nhai: “Nhị ca, mấy ngày qua tam ca lo lắng cho huynh lắm, khi nãy nghe tin huynh về, huynh ấy còn chạy nhanh hơn cả muội nữa!”

Còn chưa đợi Tạ Bình An lên tiếng hỏi, Trường Ninh đã nhanh hơn một bước, hướng về phía Tạ Thanh Nhai hỏi ngay:

Trái tim trong lồng ng.ực đập thình thịch không ngừng, nhanh đến mức như sắp nhảy khỏi cổ họng.

“Vậy tại sao tẩu tẩu vẫn chưa về nhà?”

Hắn thực sự không hiểu, rốt cuộc làm thế nào mà nàng có thể hồi phục.

“Đi!”

Rồi sẽ có một ngày—

Nghe thấy tiếng đáp khẽ bên tai, bà liền quay đầu nhìn về phía vương gia.

Tạ Thanh Nhai cũng không biết hiện tại nàng đang ở vương phủ, trong cung hay… vẫn còn ở sơn trang suối nước nóng?

“Để nô tỳ nhìn xem nào!”

Bao năm qua, hắn đã thử đủ mọi cách, tìm vô số đại phu, nhưng vẫn không thể chữa khỏi cho Trường Ninh.

Nhị ca gầy đi nhiều quá, chắc chắn đã chịu không ít khổ cực ở Ngọc Điền.

Giọng điệu hắn vô cùng kiên định, khiến nỗi bất an trong lòng Tạ Trường Ninh cũng vơi đi phần nào.

Thế nhưng, niềm vui của ba người bọn họ không kéo dài đến vương phủ.

Trường Phong nhìn cánh cổng thành quen thuộc phía xa, trong lòng cũng vui mừng khôn xiết.

“Đi chậm thôi.”

“Không… không có gì…”

Nàng cũng không hề giữ kẽ.

Ban đầu bà còn nghĩ rằng vương gia không hề thay đổi gì, nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy mọi thứ đã khác.

Trước khi Tạ Bình An kịp ngắt lời, nàng đã nói hết cả câu.

Tạ Thanh Nhai vừa lật người xuống ngựa bước vào phủ, chưa đi được bao lâu, Tôn quản gia và Đặng cô cô đã mắt đỏ hoe chạy ra.

Nhưng có lẽ, lúc này nàng đang ở vương phủ chăng?

Nàng không biết rằng hiện tại tình cảm giữa huynh trưởng và tẩu tẩu đã sâu đậm đến nhường nào. Thấy Tạ Thanh Nhai kinh ngạc lặp lại hai chữ “Tẩu tẩu”, nàng liền gật đầu, kể tiếp:

Hắn uống đến say mèm, bước đi đã không còn vững vàng.

Trường Phong nhìn bóng dáng vội vã của hắn.

Lúc này, Đặng cô cô vừa lau nước mắt, vừa mỉm cười bước tới.

Dạo này, hai người bọn họ không hề gửi thư qua lại, nàng cũng không phái người đến chuyển lời cho hắn.

Cảm giác kỳ lạ này khiến Toàn Phương Đồng lập tức tỉnh táo đôi phần, hắn không kìm được mà đưa tay sờ ra sau gáy, đôi mắt lờ đờ vì men rượu cũng không ngừng đảo quanh phố xá.

Lời này khiến Tạ Thanh Nhai nghẹn họng, hắn đành quay sang nhìn Tôn quản gia cầu cứu.

Nhưng bà không phải trẻ con.

Nghĩ đến đây, dù lòng đã nhẹ nhõm phần nào, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Đặc biệt là sau khi vương gia trở về lần này, sự thay đổi ấy lại càng rõ ràng hơn.

“Đại nhân, ngài sao vậy?”

Vừa bước tới, hắn vừa dịu giọng dặn dò.

“Sẽ về.”

Hắn đã không còn là chàng thiếu niên bốc đồng của năm xưa nữa.

Trong lúc hai người trò chuyện, Tạ Thanh Nhai vẫn im lặng, ánh mắt không rời khỏi cánh cổng thành trước mặt.

Tạ Thanh Nhai còn chưa kịp phản ứng, Tạ Bình An đã lập tức biến sắc, lớn tiếng kêu lên: “Tạ Trường Ninh, muội nói linh tinh gì thế?!”

Đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, khóe mắt còn đọng lại nước, vậy mà lúc này, nàng lại khẽ cười nhìn Tạ Thanh Nhai, nói: “Nhị ca, muội đã khỏi rồi!”

Bà lần này thật sự sợ hãi đến cực độ.

Sự cảnh giác chợt dâng lên khi nãy, dần dần lắng xuống trong lòng.

Trước khi nhấc váy đuổi theo, nàng quay đầu lại, nhìn Tạ Thanh Nhai thật nghiêm túc, nói một câu:

Lệnh Cát chưa từng thử qua.

“Tẩu tẩu nói với muội, có lẽ đây không phải là bệnh lý, mà do muội tự cảm thấy bản thân có vấn đề, nên mới không thể nói chuyện bình thường được.”

Chưa đầy một khắc sau, hai người lập tức vui mừng reo lên:

Hắn không phải chỉ tìm cớ để đánh lạc hướng, mà quả thực rất muốn biết nàng hiện giờ đang ở đâu.

Giờ huynh ấy vất vả lắm mới trở về, Tạ Trường Ninh đương nhiên mong huynh có thể nghỉ ngơi thật tốt.

“Vẫn chưa ạ.”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Tạ Thanh Nhai lập tức quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Trường Ninh đang khóc sưng cả mắt, chạy về phía hắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 102: Hồi kinh