Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103: Trở về

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Trở về


“Nàng ấy đã vì ta làm quá nhiều, bây giờ đến lượt ta rồi.”

“Giữa bệ hạ và Tiêu gia, vốn không phải là cục diện một mất một còn. Nếu thuyết phục được Tiêu Nguyên Tinh, hắn sẽ là trợ lực đối với chúng ta.”

Mai Tuyết Chinh đang đắm chìm trong viễn cảnh tươi đẹp của tương lai, bỗng nhiên bên tai y vang lên một câu: “Ta dự định tiếp cận Tiêu Nguyên Tinh.”

“Người ta nói ‘kẻ to gan thì no, kẻ nhát gan thì c·h·ế·t đói.’ Toàn Phương Đồng trông thì nhát như cáy, nhưng khi đụng đến tiền, lại to gan đến mức này.”

“Có người nói rằng chủ tử không còn lui tới là vì vương phủ Nam An sa sút. Vậy ngài nghĩ sao?”

Và cũng thấu triệt hơn.

Một câu mở đầu ngoài dự liệu, Tạ Thanh Nhai không ngờ Bích Khê lại giữ hắn lại chỉ để nói về chuyện này.

Ánh mắt hắn theo phản xạ hướng về bức tranh đào trên tường.

Nghĩ đến điều gì đó, hắn thu lại ý cười, hạ giọng dặn dò:

Lời vừa thốt ra, Tạ Thanh Nhai mới phát hiện giọng nói của mình khàn hẳn đi.

Nhưng trên danh nghĩa, nàng vẫn phải gọi hắn một tiếng “biểu ca”.

Mai Tuyết Chinh nói: “Nếu lần này có thể lôi Tiêu Nguyên Phúc xuống cùng thì tốt quá, ta vốn đã thấy gã ngứa mắt từ lâu.”

Chỉ là Bích Khê khéo léo hơn, biết cách che giấu cảm xúc của mình hơn mà thôi.

Không cần phải bận tâm đến nàng.

“Nô tỳ nói những điều này, chỉ muốn ngài biết rằng, tình yêu của chủ tử dành cho ngài bao năm nay chưa từng thay đổi.”

Trong lòng bỗng chốc trống trải vô cùng.

Chuyện này họ đã âm thầm chuẩn bị bao năm nay.

Dạo gần đây, mối quan hệ giữa Tào Đạt và nhà họ Tiêu vốn đã không mấy êm đẹp, giờ Toàn Phương Đồng lại tìm đến Tiêu Nguyên Phúc, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Tào Đạt.

Cuối cùng, y chỉ có thể bất lực nói:

Nhưng đối với bọn họ mà nói, điều này lại vô cùng có lợi.

Đêm nay, vương gia trở về, khắp vương phủ Nam An đều náo nhiệt và vui mừng, nhưng Lâm Phong Các lại vô cùng tĩnh lặng.

Y hiểu rõ sự khó xử của vị trưởng công chúa kia. Chính vì hiểu, nên y mới cảm thấy kinh ngạc trước sự dứt khoát của nàng trong lần trước.

“Ngươi đi gọi biểu ca đến đây một chuyến, ta có chuyện muốn hỏi.” Tạ Thanh Nhai dặn dò.

Bình thường nàng vốn điềm đạm ít nói, vẻ ngoài nhu mì, giống hệt chủ tử của mình.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tạ Thanh Nhai hơi thu lại.

Nói xong, bà khẽ cúi mình rồi rời đi trước, Tôn quản gia cũng lặng lẽ theo sau.

Nếu Tiêu Nguyên Phúc thật sự gặp chuyện, mà nguyên nhân lại đến từ Tạ Thanh Nhai, thì sau này Từ Đoan Nghi phải đối mặt với Tiêu gia và Thái hậu ra sao đây?

“Bên phía Toàn Phương Đồng, ngươi đã sắp xếp xong chưa?”

“Ngài chỉ cần giả vờ như không biết gì là được.”

Bộ Hộ là một trong sáu bộ trọng yếu, địa vị ngang ngửa với bộ Lại.

Y trầm giọng nói tiếp, suy tính đến trường hợp xấu nhất:

Tạ Thanh Nhai không né tránh ánh mắt y, ngẩng đầu, nghiêm túc đáp:

Nói đến đây, y khẽ cười giễu:

Chương 103: Trở về

Thế nhưng Bích Khê thì không cần bận tâm đến điều đó.

Trong những ngày tháng ở tiểu viện, hắn từng hỏi nàng về cuộc sống những năm qua, nhưng nàng chưa bao giờ bộc lộ bất kỳ nỗi khổ nào.

Lời định nói ra của Tạ Thanh Nhai bỗng dưng khựng lại.

“Ngươi có biết Tiêu Nguyên Tinh là ai không? Hắn là người đứng đầu nhà họ Tiêu, là cháu ruột của người trong Thọ Khang Cung đấy!”

“Có chuyện gì vậy?”

“Vậy sao sắc mặt ngươi lại như thế?”

Là sự thỏa mãn và hạnh phúc khi được bao bọc bởi tình yêu trọn vẹn của nàng, hay là xót xa và đau lòng cho những năm tháng nàng đã lặng lẽ chịu đựng?

Vừa bước vào, nàng đã thấy vương gia đang đứng trước bức tranh treo trong phòng, ánh mắt chăm chú dừng lại trên đó.

“Vương gia không định ở lại đây đêm nay chứ?”

Mai Tuyết Chinh thoáng sững sờ, không ngờ chuyện này lại xảy ra.

Thế nhưng, điều Bích Khê không ngờ tới chính là vương gia lại chủ động đến Lâm Phong Các.

“Hắn không phải Gia Thuận Trưởng Công Chúa, sẽ không vì chút tình nghĩa trước đây mà nương tay với ngươi đâu! Ngươi không sợ việc này lọt đến tai Thái hậu sao? Bà ấy từ lâu đã âm thầm điều tra ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết?”

Dù trong vương phủ hay bên cạnh chủ tử đều có không ít thợ thêu lành nghề, nhưng những vật dụng thân cận thế này, Bích Khê vẫn luôn đích thân làm, dẫn theo Tú Ngọc cùng hoàn thành.

Điều duy nhất hắn có thể đảm bảo là không để Mai Tuyết Chinh và bệ hạ dính líu quá sâu.

Một khi Thanh Nhai quyết định bước vào con đường này, thì sẽ không có đường quay đầu nữa…

Tạ Thanh Nhai không phải là không biết tình cảm của Từ Đoan Nghi dành cho mình.

Tạ Thanh Nhai nhìn thẳng vào mắt y, giọng điềm tĩnh nhưng kiên định:

Mai Tuyết Chinh nghe vậy, lại quan sát hắn thêm một chút, rồi mới ngồi trở lại ghế, đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vương gia có biết vì sao chủ tử lại vẽ bức tranh đào này không?”

Đáng tiếc, nàng không có ở đây.

“Ngươi định lợi dụng chuyện của Tiêu Nguyên Phúc để hợp tác với Tiêu Nguyên Tinh?”

Giọng y to đến mức Trường Phong và Lệnh Cát đứng ngoài cửa đều nghe thấy, hai người lập tức liếc nhau, rồi hỏi vọng vào trong:

Dù đã cố gắng kìm nén, nhưng giọng nàng vẫn không giấu được vài phần sắc bén.

“Không phải là huynh cứ chê bai trước hay sao? Ta chẳng qua chỉ tiếp lời huynh mà thôi.”

Khi Tạ Thanh Nhai trở lại thư phòng, Mai Tuyết Chinh đã có mặt từ trước.

Nhưng vì sao chứ?

Hắn biết.

Hơn nữa, bộ Hộ còn nắm giữ quốc khố.

“Nếu không phải lần trước tưởng rằng ngài mắc dịch bệnh, có lẽ suốt quãng đời còn lại, chủ tử sẽ chỉ lặng lẽ làm một Nam An Vương phi, không khiến ngài phải bận lòng.”

Lời còn chưa dứt, bỗng nghe thấy Tạ Thanh Nhai trầm giọng nói:

“Từ khi ta liên lạc với bệ hạ, ta vốn đã luôn ở trong vòng nguy hiểm.”

Mai Tuyết Chinh nhất thời không kiềm chế được, lớn tiếng thốt lên.

“Ngươi mà có chuyện gì, sau này ta phải đối mặt với mẫu thân thế nào đây? Ta còn mặt mũi nào mà…”

“Bất kể có chuyện gì xảy ra.”

“Chủ tử biết bản thân không được chào đón, cũng chưa từng có ý muốn làm phiền ngài.”

Nếu giờ mà xảy ra sơ suất gì, thì Thanh Nhai…

Nói xong, hắn trực tiếp bước đến ngồi xuống đối diện, chuyển sang chuyện chính: (đọc tại Qidian-VP.com)

Y buông chén trà trong tay xuống, gương mặt sa sầm, chợt nghĩ đến một khả năng xấu, y lập tức đứng bật dậy, vẻ lo lắng hiện rõ: “Trưởng công chúa gặp chuyện rồi sao?”

“Vương gia muốn về Lâm Phong Các hay sang thư phòng?” Trường Phong từ phía sau lên tiếng hỏi.

“Tiêu Nguyên Phúc có bị lật đổ hay không, ta không quan tâm. Dù lần này hắn không bị đẩy khỏi chức vị, ta cũng chẳng sao cả. Nhưng ngươi thì không thể gặp chuyện.”

Nhưng dù sao đây cũng là vương phủ của ngài, Lâm Phong Các cũng là chốn xưa cũ của ngài.

“Ngươi điên rồi à?”

Những ngày trước, lại từ miệng Thời Vũ biết được dự định của chủ tử.

Hắn chưa từng dám chắc mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.

Mai Tuyết Chinh không đợi hắn hỏi, liền giải thích:

“… Khi nào vậy?”

“Ngay vào thời điểm nhạy cảm này, hắn lại dám chạy đến kết giao với Tiêu Nguyên Phúc, nếu Tào Đạt biết được, chỉ sợ sẽ tức c·h·ế·t.”

Nhưng có những chuyện…

Còn nha hoàn trước mặt này – Bích Khê, tuy chưa bao giờ biểu lộ thái độ gì, nhưng Tạ Thanh Nhai thừa hiểu, nàng ta và Thời Vũ chẳng khác nhau là bao.

Mai Tuyết Chinh sao lại không hiểu ý hắn.

Cũng giống như y vậy.

“Không.”

“Giữa ta và Từ Đoan Nghi, không thể lúc nào cũng để nàng ấy là người hy sinh.”

Biểu huynh, biểu tẩu cũng đối đãi với nàng rất tốt.

Mọi người nghe lệnh, lập tức ai nấy đều quay trở lại công việc.

Nàng tin rằng chủ tử nhất định sẽ rất vui mừng khi biết tin vương gia đã về.

“Nhưng nô tỳ nghĩ, chủ tử nhất định rất nhớ và lo lắng cho vương gia.”

“Ta nhất định sẽ đi mách Trưởng công chúa!”

Câu hỏi này là để xác định xem Toàn Phương Đồng đã thông đồng với nhân vật nào.

Nàng là người sớm đã biết rõ tâm tư của chủ tử.

“Nhưng nếu Tiêu Nguyên Tinh không nể tình cảm giữa ngươi và trưởng công chúa, cũng chẳng đoái hoài đến những chuyện này, mà trực tiếp bẩm báo với Thái hậu thì ngươi sẽ làm thế nào?”

Mai Tuyết Chinh nhìn hắn, chậm rãi thốt ra một cái tên:

Nếu có thể lợi dụng cơ hội này để khiến mâu thuẫn giữa Tào Đạt và Tiêu gia trở nên gay gắt hơn, thì càng tốt.

“Vì năm xưa, ngài đã tặng chủ tử một giỏ đào, từ đó người liền thích cây đào.”

Y sững sờ hỏi lại, mặt đầy vẻ không dám tin.

Bích Khê cụp mắt, nhẹ nhàng đáp: “Nô tỳ dạo gần đây chưa liên lạc với chủ tử.”

Thời Vũ là người thể hiện điều đó rõ ràng nhất.

Đặng cô cô nhìn vẻ nghiêm túc trên gương mặt Tạ Thanh Nhai, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà không hỏi thêm, cũng không dò hỏi xem vương gia dự định đón vương phi về thế nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay hắn, nói:

“Đúng vậy.”

“Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

Bích Khê ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, quả nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

Thấy vẻ mặt của Mai Tuyết Chinh dần dao động, Tạ Thanh Nhai lại dịu giọng nói:

Nàng chưa bao giờ là lựa chọn bị bỏ qua của hắn.

Một lúc lâu sau, hắn mới nặng nề thốt ra mấy chữ:

Mấy lần định mở miệng nhưng cuối cùng lại chỉ biết im lặng.

Nàng lặng lẽ nhìn hắn, rồi nhẹ giọng đáp:

Tạ Thanh Nhai hỏi, ánh mắt sắc bén.

Hắn muốn để nàng biết rằng…

Tạ Thanh Nhai nhìn Mai Tuyết Chinh, giọng trầm ổn:

“Tiêu Nguyên Phúc.”

Nhưng đây là lần đầu tiên, hắn được nghe về tình cảm ấy từ một góc nhìn khác.

Nếu để nàng biết chuyện này, nàng chắc chắn sẽ bảo hắn lấy đại cục làm trọng.

Nhìn vẻ bình thản ung dung trên gương mặt Thanh Nhai, Mai Tuyết Chinh biết mình không thể khuyên can hắn nữa.

Hắn không ngờ Bích Khê lại nói ra những lời như vậy.

Bỗng nhiên, từ phía trước truyền đến vài tiếng chào hỏi.

Hắn nhìn nàng, hỏi: “Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

Mai Tuyết Chinh thật sự không thể yên lòng, cũng không dám chủ quan. Y định khuyên nhủ Thanh Nhai suy xét kỹ lưỡng, cẩn thận tính toán.

“Đều đã sắp xếp xong.”

“Vì biểu tiểu thư đã được ban hôn với ngài, nên ngay cả việc đến vương phủ, chủ tử cũng trở thành một điều xa xỉ.”

Y trừng mắt nhìn Tạ Thanh Nhai:

Dù bất ngờ, nhưng Bích Khê vẫn cùng Tú Ngọc đứng dậy, tiến lên hành lễ.

Con người này chẳng có chút tài cán gì, văn dốt võ nát, chỉ nhờ vào việc sinh ra trong một gia tộc danh giá mà ngồi vững trên chiếc ghế Thị lang bộ Hộ, ngang nhiên chỉ tay năm ngón.

Nghe vậy, Bích Khê mới thu lại ánh nhìn, khuôn mặt điềm tĩnh nói: “Không có gì đâu, mọi người cứ làm việc của mình đi. Tú Ngọc, muội đi rót trà, ta mang vào cho vương gia.”

Cả đời này, Từ Đoan Nghi e rằng sẽ chẳng bao giờ thổ lộ với Tạ Thanh Nhai.

Nàng luôn nói rằng rất tốt, dì mẫu rất chăm sóc nàng.

Tạ Thanh Nhai nhìn y, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, nhưng ngoài miệng lại cười đùa:

Không rõ vì sao ngài lại ghé qua.

Theo lý mà nói, người trong vương phủ hẳn đã báo cho ngài biết vương phi vẫn chưa trở về.

“Vương gia, có chuyện gì không ạ?”

Trong lòng nàng thầm nghĩ, đợi khi nào gửi tin tức cho chủ tử, nhất định sẽ báo tin vui này.

“Vương gia hồi phủ.”

Những lời này, Bích Khê đã kiềm nén quá lâu.

“Chủ tử là người coi trọng lễ giáo nhất, cũng là người tuân thủ lễ nghi nhất.”

Dù nàng không thừa nhận, dù nàng căm hận hắn…

“Huynh và ta đều hiểu rõ nỗi khó xử của nàng ấy với thân phận hiện tại.”

Không ngờ vương gia lại đến đây vào lúc này.

Và hắn cùng Từ Đoan Nghi… nhất định sẽ có thể ở bên nhau thật tốt.

Lời vừa dứt, sắc mặt Tạ Thanh Nhai lập tức sa sầm, chân mày nhíu chặt.

Tạ Thanh Nhai hiểu rằng y đã ngầm đồng ý, trên mặt rốt cuộc nở nụ cười.

“Sau này, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng, bù đắp lại tất cả những gì ta còn nợ nàng.”

Mai Tuyết Chinh nhìn hắn, bỗng nhiên im lặng.

“… Là vì ta đính hôn với Tiêu Bảo Châu?”

Tạ Thanh Nhai vốn nghĩ có thể biết được chút tin tức từ nàng, không ngờ Bích Khê cũng không rõ.

“Nghe thì là vậy, nhưng…”

Lúc ấy, biểu ca không cần phải che giấu thân phận, có thể đường đường chính chính bước vào Nam An vương phủ.

Y cau mày, vẫn không yên tâm.

Hắn biết, mấy nha hoàn bên cạnh Từ Đoan Nghi đều không ưa thích gì hắn.

Lúc này, nàng như không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, nếu không phải còn kiêng dè người ngoài, e rằng giọng nói của nàng đã cao vút lên rồi.

Chỉ là, sự im lặng của hắn khiến Bích Khê nghĩ rằng hắn không biết, nàng cũng không hay rằng, hắn đã nghe Trường Phong kể về chuyện này từ lâu.

“Nhưng—”

Hắn cũng mong ngày đó, có thể mau chóng đến.

Tạ Thanh Nhai mỉm cười với y.

“Bức tranh này là vương phi vẽ vào ngày thứ hai sau khi về phủ.” Bích Khê đặt tách trà xuống, dịu dàng giải thích, nghĩ rằng vương gia chưa biết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong lòng hắn luôn nghĩ rằng, nếu chẳng may hắn có chuyện, biểu ca vẫn có thể tiếp tục phò tá bệ hạ, tiếp tục điều tra chân tướng trận chiến Trường Dã.

“Nô tỳ không biết ngài nghĩ gì về chủ tử, nhưng nô tỳ xin ngài hãy đối xử tốt với chủ tử, và nhất là đừng hiểu lầm chủ tử. Chủ tử là người tuyệt đối không bao giờ tổn thương hay phản bội ngài.”

Bích Khê tuy cũng thở phào nhẹ nhõm khi hay tin vương gia bình an hồi phủ, nhưng vì chủ tử chưa về, nàng tất nhiên không dám tùy tiện ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên cạnh, vài nha hoàn khẽ xì xào: “Bích Khê tỷ, vương gia đến đây làm gì vậy? Điện hạ vẫn chưa về mà.”

Thế nhưng trong lòng cứ thôi thúc muốn ghé qua xem một chút.

Tạ Thanh Nhai không giấu diếm, thành thật đáp:

Tú Ngọc nhanh chóng sang phòng bên cạnh rót trà, Bích Khê bảo người trông cửa rồi đích thân bưng trà vào phòng.

Nhưng lại bị hắn cắt ngang.

Giờ đây, hoa đào đã tàn, những trái đào trên cành đã chín mọng, trĩu nặng trên nhành, chờ người thưởng thức.

Mai Tuyết Chinh nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng khi nhìn thấy vẻ chần chừ thoáng qua trên gương mặt Tạ Thanh Nhai, y bỗng giật mình, trong đầu bỗng chốc trở nên sáng tỏ.

Tạ Thanh Nhai không phải chưa từng nghĩ đến điều này.

“Thanh Nhai, ta biết ngươi sốt ruột, ta cũng hiểu ngươi muốn chung sống yên ổn với Trưởng công chúa, nhưng làm việc không thể liều lĩnh như vậy. Chuyện này chẳng khác nào tự mình hủy hoại chính mình!”

Bích Khê nhìn theo bóng lưng hắn, chân mày khẽ nhíu lại.

Mai Tuyết Chinh cũng nhận ra mình thất thố.

Rõ ràng hơn.

Nếu thật có một ngày như vậy…

Nàng có thể vì hắn mà không màng sống c·h·ế·t, thì hắn cũng vậy.

Dù là huynh đệ nhiều năm, nhưng vừa nhìn sắc mặt của Tạ Thanh Nhai lúc bước vào, Mai Tuyết Chinh đã nhận ra có điều không ổn.

“Khi được hứa hôn với Thái tử Văn Chiêu, người không dám nói gì. Sau đó, khi nhìn thấy ngài được ban hôn, người cũng không dám nói gì.”

Mai Tuyết Chinh bị nghẹn lời, hồi lâu không nói được câu nào, cuối cùng chỉ biết nhìn hắn rồi bực bội nói:

Nhưng hắn không thể chờ thêm nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi nhận được tin, Bích Khê đang cùng Tú Ngọc ngồi dưới hành lang may giày cho chủ tử.

Nàng khẽ rủ mắt xuống, tiếp tục nói:

“Ta…”

Nghe thấy câu hỏi của hắn, thần sắc Bích Khê dường như dịu đi đôi chút, không còn sắc bén như ban nãy nữa.

Chỉ là đôi khi thấy hơi buồn chán một chút.

Dù Tiêu Nguyên Tinh có đối xử tốt với trưởng công chúa, nhưng không thể đảm bảo hắn ta sẽ thật sự hợp tác với Thanh Nhai.

Nàng hiểu, đối với chủ tử mà nói, dù là vương gia hay Thái hậu, đều là những người mà chủ tử nàng không thể buông bỏ, cũng không thể tổn thương.

Không biết phải nói gì để an ủi hắn, y chỉ có thể vươn tay vỗ nhẹ lên vai hắn, thấp giọng nói:

“Những năm qua, chủ tử không dám vượt quá giới hạn, chỉ vì sợ mình sẽ mang đến phiền phức cho người khác. Nếu không phải lần này biểu tiểu thư từ hôn, Tào Đạt lại có ý đồ với chủ tử, e rằng chủ tử vẫn sẽ như trước đây, lặng lẽ nhớ mong ngài mà không dám để ngài biết tình cảm của mình.”

Hắn vẫn nhìn bức tranh, nhưng lại cất giọng hỏi: “Nàng ấy ở sơn trang thế nào? Có từng nói khi nào sẽ trở về không?”

Hơn nữa, dù Tiêu Nguyên Phúc là người hắn và Từ Đoan Nghi đều căm ghét…

Hiểu rõ hắn nhiều năm như vậy, y lập tức đoán ra ý định của hắn.

Tạ Thanh Nhai nhìn Bích Khê.

“Nha hoàn của nàng ấy vừa nói với ta vài chuyện cũ, không liên quan đến việc của chúng ta.”

Bà cũng nhận ra dạo này vương gia đã gầy đi không ít.

“Xem ra, vị Thế tử họ Tiêu ấy thật sự rất quan tâm đến trưởng công chúa nhà ngươi.”

“Vậy à…”

“Có chuyện gì thì phải nói với ta, đừng tự mình gánh vác hết.”

“Đối với chủ tử, chỉ cần được gả cho ngài, được ở gần ngài thêm một chút, như vậy là đủ để chủ tử vui vẻ rồi.”

Chính vì hắn hiểu rõ điều đó, nên hắn càng không thể để nàng là người duy nhất phải hy sinh.

Đó là bức tranh mà vương phi vẽ vào ngày thứ hai sau khi nhập phủ.

Bích Khê không thể can thiệp vào quyết định của chủ tử, cũng không dám hủy hoại kế hoạch của người.

“Ta không thể ích kỷ như vậy.”

Tài ăn hối lộ và vơ vét của cải của hắn thậm chí còn hơn cả Toàn Phương Đồng, lần này hai kẻ đó kết hợp với nhau, quả thực là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

Tạ Thanh Nhai khẽ “ừ” một tiếng.

Nàng là sự lựa chọn duy nhất.

“Thái hậu nương nương thấy chủ tử yêu thích, liền sai người dời mấy gốc đào từ ngự hoa viên về viện của người, nhưng đâu biết rằng, điều chủ tử thích từ đầu đến cuối… chỉ là cây đào trong Lâm Phong Các này.”

“Với những bằng chứng mà chúng ta đã thu thập, lần này có thể giải quyết Tiêu Nguyên Phúc luôn không?” Mai Tuyết Chinh quay sang hỏi Tạ Thanh Nhai.

“Ta vào xem một lát.”

Nhưng suy cho cùng, hắn vẫn là người của Tiêu gia.

Thì nghĩa là mọi chuyện bọn họ cố gắng bấy lâu đã hoàn toàn kết thúc.

“Cái gì?”

Hắn nói xong, không đợi Bích Khê lên tiếng, liền cất bước đi vào.

Bởi vì chủ nhân của nó vẫn chưa trở về.

“Chuyện này không liên quan đến ta, là Toàn Phương Đồng tự mình tìm đến hắn. Ta chỉ thuận miệng nói rằng ta rất xem trọng hắn, cho rằng hắn đã làm khá tốt ở Giang Ninh, rất phù hợp với chức vị Tuần Diêm Ngự Sử.”

Nàng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu, hành lễ rồi lui xuống.

Nhưng Mai Tuyết Chinh chưa kịp nghe hết lời của hắn, đã tức giận mà lớn tiếng ngắt lời:

Dù rằng, những năm qua, biểu ca đã làm rất tốt, thậm chí còn tốt hơn hắn.

Nhưng thực ra, Tạ Thanh Nhai đã sớm nghe Trường Phong kể lại chuyện này.

“Không… dù có gả cho ngài, chủ tử cũng chưa từng nghĩ sẽ nói ra những điều này.”

Ánh mắt hắn rời khỏi bức tranh, cảm thấy nếu chủ nhân không ở đây, hắn cũng không nên nán lại quá lâu, đang định cáo từ thì chợt nghe Bích Khê nói:

Hắn lặng lẽ nhìn ánh nến lập lòe trên bàn, chậm rãi nói:

Hắn cũng hiểu rằng, đi từng bước một, hạ được Toàn Phương Đồng, kéo Tào Đạt xuống, sau đó mới đủ cơ sở để đàm phán với Thọ Khang Cung là một kế hoạch an toàn hơn.

“Ta lại mong huynh có thể sớm mách nàng.”

Ai kiểm soát tài chính, người đó nắm quyền phát ngôn.

Vì vậy, chủ tử đã chọn cách làm tổn thương chính mình, tự dày vò bản thân, gánh hết tất cả mọi chuyện lên vai.

Chỉ là đến tận bây giờ, hắn mới lần đầu tiên dừng chân ngắm nhìn thật kỹ.

Nghe được những lời cuối cùng này, Bích Khê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Ừ.”

Nhưng rất nhanh, nàng liền thu lại ánh mắt, tiếp tục cúi đầu, duy trì vẻ cung kính điềm đạm như thường ngày: “Nô tỳ quả thực có vài lời muốn thưa với vương gia.”

Dù xung quanh không có tai mắt kẻ khác, không cần lo bị nghe lén, nhưng y vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc. Chờ Tạ Thanh Nhai lên tiếng trấn an bên ngoài rằng “Không có gì,” y lại tiếp tục cau mày, hạ giọng khuyên nhủ:

Mai Tuyết Chinh chớp mắt mấy cái, sau một lúc mới hỏi lại:

Nhưng hắn không còn tâm trí bận tâm, chỉ tiếp tục nhìn Bích Khê.

“Năm đầu tiên ngài rời đi tòng quân, chủ tử vẫn thường xuyên đến vương phủ thăm Trưởng công chúa. Nhưng sang năm thứ hai, người không còn tới nữa, và về sau lại càng ít khi xuất hiện trước mặt mọi người.”

Ngay từ lúc Thanh Nhai quyết định bước chân vào con đường này, hắn đã sớm không còn màng đến sống c·h·ế·t.

“Chủ tử chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận.”

Y đặt chén trà chưa kịp uống xuống, chống tay lên bàn, thấp giọng hỏi:

Tạ Thanh Nhai không biết bản thân đang có cảm xúc gì lúc này.

“Chủ tử thích ngài, từ rất lâu, rất lâu trước đây, người đã thích ngài rồi. Những năm ở trong cung, chủ tử thường xuyên lui tới một số nơi, người khác có thể không biết, nhưng nô tỳ thì rất rõ… Những nơi đó, đều là chỗ mà trước đây ngài từng ở bên chủ tử.”

Y cũng thật sự cảm động trước tình cảm của bọn họ.

Tạ Thanh Nhai không đi theo bọn họ, mà một mình hướng về Lâm Phong Các.

Mai Tuyết Chinh nhìn vẻ u sầu thoáng qua trong mắt hắn, không khỏi thầm trách bản thân đã lỡ lời.

“Biểu ca.”

Dù trước đây hắn không hay biết, thì quãng thời gian ở tiểu viện cũng đã đủ để hắn nhìn thấu tấm chân tình ấy.

Hai người đang vừa làm vừa trò chuyện.

“Người khác ra trận, tướng quân còn biết cổ vũ lòng quân, vậy mà ngươi chưa gì đã nghĩ đến chuyện giao phó hậu sự?”

Y không vội lên tiếng, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi trầm giọng nói:

Nếu có thể nhân cơ hội này hạ bệ Tiêu Nguyên Phúc, biết đâu họ có thể đưa người của mình vào bộ Hộ, sau này làm việc sẽ không còn phải e dè nữa.

Tạ Thanh Nhai hiểu rõ Bích Khê nói những lời này là vì điều gì.

Mai Tuyết Chinh đâu dễ tin lời hắn, y vẫn nhíu chặt mày, tiếp tục truy hỏi.

Tự nhiên muốn bảo nhà bếp nấu thêm vài món bổ dưỡng để bồi bổ cho hắn.

“Tiêu Nguyên Tinh từng đến tiểu viện.”

“Chuyện này, tạm thời đừng nói với bệ hạ. Nếu ta thành công, tất cả sẽ đều vui vẻ; nếu thất bại, bệ hạ cũng không bị liên lụy. Dù sao, người vẫn là thiên tử, bất kể Tiêu gia hay Tào Đạt, bọn họ cũng không dám động đến ngài.”

Tất cả những cảm xúc hỗn độn này dường như nghẹn lại nơi cổ họng, khiến hắn chỉ muốn lập tức ôm lấy Từ Đoan Nghi vào lòng.

Trường Phong biết rõ hắn muốn hỏi về chuyện của Toàn Phương Đồng, nên không nói gì thêm, chỉ gật đầu tuân lệnh, rồi cùng Lệnh Cát rảo bước về thư phòng.

Tạ Thanh Nhai biết nếu không nói gì, y chắc chắn sẽ hỏi đến cùng.

Nói đến đây, Mai Tuyết Chinh càng thêm tức giận.

Vì cớ gì mà chủ tử của nàng phải một mình gánh chịu hết thảy khổ đau này?

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không phản bội nàng, càng không lừa dối nàng.”

“Chủ tử không thể làm gì khác, bởi Thái hậu đối với người có ân dưỡng d·ụ·c, có tình nghĩa sâu nặng. Những gì Thái hậu ban cho Chủ tử, Chủ tử không thể từ chối, cũng không dám từ chối.”

Nhưng nàng không đành lòng nhìn chủ tử cứ mãi tự làm khổ bản thân, mà vương gia thì lại hoàn toàn không hay biết gì cả!

“… Ta biết rồi.”

“Chủ tử không thể gặp ngài, cũng không dám để ai biết tình cảm của mình, chỉ có thể dựa vào những ký ức ấy để tự an ủi bản thân.”

“Ừ.”

Bích Khê ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên thoáng qua trong mắt.

Nhưng hắn cũng không muốn kể tường tận chuyện giữa mình và Từ Đoan Nghi, nên chỉ đơn giản đáp:

“Trước Tết Đoan Ngọ, hắn đã đến tiểu viện, muốn đón nàng về.”

“Nô tỳ sẽ bảo người chuẩn bị chút thức ăn cho ngài, dùng xong rồi hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

Mai Tuyết Chinh nhìn hắn, mày kiếm nhíu chặt, vẫn không thể yên tâm.

Nhưng mà—

Chưa đợi nàng nói thêm, hắn đã cất giọng, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng:

“Hắn ta móc nối với ai?”

Nàng đối với hắn, cũng quan trọng như cha mẹ, huynh trưởng và đại nghiệp mà hắn đã dày công toan tính suốt bao năm qua.

Lời nói này khiến câu chuyện dang dở của Mai Tuyết Chinh nghẹn lại nơi cổ họng.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại tới đây.

Bích Khê quan sát biểu cảm động lòng trong mắt Nam An Vương.

Y cố gắng kiềm chế, dịu giọng khuyên can:

Họ đã điều tra Tiêu Nguyên Phúc từ lâu.

Rõ ràng Từ Đoan Nghi không có ở đây.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Trở về