Pokemon Của Alex
Bánh Bao Mập
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 107: Du hành thời gian (2)
Tại thời điểm này, một số pokemon hoang dã cực kỳ hung bạo, số lượng trái berry có hạn và thức ăn pokemon không được phổ cập, điều đó dẫn đến sự cạnh tranh về lương thực là gắt gao vô cùng.
Hoặc là sớm hơn… khi cậu chạm tay vào bức ảnh, một sự ấm áp đã truyền vào lòng bàn tay cậu, giống như một cơn sóng chấn động.
Burmy ở bên cạnh Alex là giống đực, nói cách khác khi tiến hóa lên sẽ trở thành Mothim, một pokemon hình bướm xinh đẹp với sức mạnh khá ưu tú.
“Rhyhorn, cậu đào một cái động đi” Alex cầm lấy pokeball ném ra, con tê giác cẩn thận đánh giá xung quanh, xong nhanh chóng đào một cái hố nhỏ để trú tạm.
Burmy run cầm cập nép vào người Alex, không biết từ khi nào cậu và con côn trùng nhỏ đã thân thiết đến như vậy.
Bầy Burmy gặp được ở viện bảo tàng sẽ không phải là cố ý đi? Alex dứt khoát bật nhảy lên cao, lợi dụng siêu năng lực để có thể đáp chính xác vào từng tán cây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ít nhất trong các loài pokemon hình bướm, thì điều kiện tiến hóa của Burmy là khó khăn nhất trong tự nhiên.
Chỉ là Burmy, từ lần dùng sức cắn Beedrill về sau, nó vẫn chưa thể khỏe lại, đồ ăn cũng không muốn ăn.
Thể chất của Burmy khá yếu đuối, mặc dù có thể học được chiêu thức t·ấn c·ông, nhưng không có nghĩa là nó có thể mạnh mẽ vượt qua Beedrill.
Pokemon hệ côn trùng vốn dĩ không sống lâu được, những chiếc lá trên người nó dần héo úa đi khá nhanh.
Chỉ cần chịu đi tìm kiếm thì berry sẽ không quá khó hái, một vài loài động vật bình thường còn sống ở trong rừng, con thỏ nhỏ bị một con Ekans cắn vào phần cổ, giãy dụa một chặp, rồi nuốt chửng vào trong.
Con côn trùng nhỏ này vậy mà vẫn bám vào trên người Alex?
Ai giải thích hộ cậu vì sao cậu lại ở đây giùm với?
“Pikachu, đừng sợ” Alex ôm lấy con chuột nhỏ, nhẹ nhàng an ủi lấy nó, Pikachu rụt người vào trong lòng cậu, Burmy đột nhiên kêu lên một tiếng.
Liên tục t·ấn c·ông và chiến đấu, các trận chiến không phải lúc nào cũng đến điểm là dừng, mà là phải đánh đến khi đối thủ triệt để ngất đi, thậm chí gặp một số pokemon quá mức hung hãn đến mức không c·hết không thôi, Alex cũng đành phải để Pikachu và Rhyhorn ra nặng tay.
“Pikachu, dùng Thunderbolt!” Alex vội vàng nói, con chuột điện xoay người liền kích thích hai má của mình, phóng ra một cột điện nhỏ cản lại đợt sóng ba động hắc ám từ phía dưới.
“Rhyhorn, trở về trong pokeball đi” Alex dứt khoát cầm lấy pokeball thu hồi đồng bạn của mình, xoay người liền muốn nhảy lên thân cây lớn.
Hyper Beam!
Ba con pokemon bắt đầu chơi đùa với nhau, Alex tận dụng thời cơ này để tiến hành minh tưởng.
Houndoom đã bắt đầu nổi điên lên rồi, nó thậm chí muốn bật nhảy lên cao, Alex bị đuổi một chặp liền kiệt sức.
Đứng ở phía xa, Alex trầm mặc lùi lại vào bước, Burmy lắc lắc người, nó cảm giác sợ hãi, dòng đời của nó sắp kết thúc.
Vừa rồi, con Houndoom đó không phải ở trạng thái mất kiểm soát, mà nó vốn dĩ đã xem con người như đồ ăn?
Alex tạm thời xử lý được nguồn nước, cậu không dám tiếp cận quá gần, mà là khá cẩn thận làm quen với một con Marill.
Burmy phải không ngừng đi thay những bộ đồ mới cho mình, Alex không quá rành về chu kỳ sống của Burmy, nhưng việc những bộ đồ bằng lá héo úa chứng tỏ nó chỉ còn lại khoảng một tháng sự sống.
Mặc dù vậy, con tê giác đã học được thêm chiêu Flamethrower vì hoàn cảnh ép buộc, nó cần thiết học một chiêu thức có lợi trong hoàn cảnh rừng rậm như vậy.
Ngoại trừ Snorlax, còn có một vài pokemon mạnh mẽ khác đang liên tục phóng thích chiêu thức, giống như định đi săn một thứ gì đó.
Thông thường Houndoom sẽ không hoạt động một mình chứ?
Gặp ông lão ở viện bảo tàng ư?
Cậu không dám xông bậy vào một chỗ nào mới lạ, vì bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm, tạm thời nghỉ ngơi ở một nơi đơn sơ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì sinh tồn và cuộc sống, đồng thời vì bảo vệ Alex, Burmy dùng hết lực bình sinh để gặm lấy con Beedrill, mặc dù sức t·ấn c·ông của nó không có bao nhiêu.
Rồi một cơn chấn động khác vang lên, Houndoom giật mình dừng lại, có thứ gì đó đang đuổi tới.
Pikachu cũng dần tỉnh táo lại, và bớt đi thời gian ngủ say, vận dụng tốc độ của mình tốt hơn, các chiêu hệ điện xài liên tục cũng trở nên càng thuần thục.
Cẩn thận đáp xuống mặt đất, nhưng mà cậu đã lạc mất vị trí ban đầu rồi, hơn nữa ở một nơi đâu đâu cũng là rừng rậm như vậy, không an toàn cho lắm.
Đối phương sẽ không từ bỏ, cơ thể cường tráng của Houndoom sẽ không e ngại một hai cái cây lớn.
Một ngọn lửa thổi về phía bọn cậu, điều khốn nạn là siêu năng lực của Alex vừa mới ngưng tụ, cho nên tổng lượng siêu năng lực cậu có thể sử dụng là không nhiều.
Có một con Celebi nào đó ở gần đấy tiến hành du lịch thời gian, và cậu vô tình bị kéo theo?
Rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm!
Alex thở dài, cậu hái đi trái berry oran, nó có tác dụng chữa thương rất tốt, nhanh chóng lùi trở về, không muốn hao tổn thể lực quá nhiều.
Lại một tuần nữa trôi qua, Burmy dũng cảm cứu Alex đã khiến cậu thức tỉnh, không còn quá mức tuyệt vọng nữa.
Ngày thứ hai, Alex tìm được một con Ludicolo đang nhảy múa với bầy pokemon xung quanh, là pokemon song hệ cỏ nước, thì tìm thấy Ludicolo hẳn là tìm được nguồn nước rồi.
Pikachu lập tức phản ứng lại, dùng Thunderbolt t·ấn c·ông con ong, Alex lo lắng kêu to “Burmy, không sao chứ?”
Một khoảng diện tích lớn bị phá hủy trong phút chốc, Alex cũng sợ đến phát hoảng, chuyện gì thế này?
Cậu bị kéo vào một khoảng thời gian khác?
Nó không sợ con Houndoom sao?
Nhưng nếu không tìm được đường trở về, vậy sẽ càng mệt mỏi hơn nữa…
Con Snorlax chắc hẳn là dừng rồi chứ?
Dù cho sau khi thu phục Pikachu, con chuột điện cũng phản hồi một lượng nhỏ siêu năng lực cho cậu, nhưng đối mặt với tình huống này là không đủ.
Lựa chọn thật nhanh, không hổ là sinh vật tự nhiên được ông trời ưu ái, Alex thở dài một hơi.
‘C·hết tiệt, nếu có Kirlia hoặc Chimecho ở đây thì…’ Alex cảm giác mọi thứ giống như được sắp đặt sẵn, khi để hai pokemon chủ lực của mình tách khỏi đoàn.
Cơ thể lâu lâu lại run lên lành lạnh, những chiếc lá ngày càng rơi xuống càng nhanh, báo hiệu cho thời gian còn lại không bao nhiêu.
“Pikachu, Agility và Iron Tail, Rhyhorn, Rock Slide” (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ khi nào?
Tại sao lại xảy ra chuyện này với cậu cơ chứ? Cậu đã luôn cẩn thận và đi trong những thành phố thôi mà?
Khoảng không lịch sử bị kéo dài và cắt đứt, điều này chỉ có thể diễn ra khi cậu đã rời khỏi mốc thời gian hiện đại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong một lần thất thần, cậu bị một con Beedrill t·ấn c·ông, cặp giáo trên người con ong cực kỳ sắc bén nhắm về phía cậu khi cả Pikachu và Rhyhorn đều không để ý.
Alex lấy đồ ăn ra, mặc dù không còn nhiều đồ ăn, nhưng lại không thể để pokemon chịu đói, vì một khi không đủ năng lượng, thì lúc đó sẽ càng nguy hiểm hơn.
Quả nhiên…
Dù cho cuộc sống thật sự rất khó khăn, vô cùng khó khăn.
Ngày thứ hai, Alex cẩn thận sống trong lo lắng, Burmy đã bắt đầu làm quen được với Pikachu và Rhyhorn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có điều ở phía trên cao không phải là không có pokemon săn mồi, Alex mơ hồ phán đoán ra được điều gì đó.
Một tuần trôi qua, Alex vẫn chưa tìm được đường trở về, đứa nhỏ bắt đầu cảm giác tuyệt vọng.
Cậu liếc nhanh qua hai pokemon nhà mình, hợp lực lại chưa chắc đã là đối thủ của nó, siêu năng lực của cậu lại bị khắc chế bởi hệ Dark của đối phương.
Hoặc có lẽ là vì nó sợ, cho nên mới quyết định bám theo? Alex nhìn xuống mặt đất, Houndoom đã rời đi, nó cảm nhận được nguy hiểm, quyết định đi lẫn trốn
Chương 107: Du hành thời gian (2)
Cậu ôm lấy con côn trùng bé nhỏ, nó run lên cầm cập vì sợ hãi, và khuôn mặt tái hết lại.
Alex sơ bộ đánh giá con c·h·ó bóng đêm ở trước mặt, Houndoom là một pokemon song hệ Dark và Fire, là hình thái tiến hóa cuối cùng, đối phương có thực lực rất mạnh.
So sánh với việc uống nước trong hồ, thì uống nước được tạo ra từ sức mạnh hệ Water của các pokemon sẽ ít bị ô nhiễm hơn.
Burmy đột nhiên nhảy ra, há miệng cắn lấy đối phương, những chiếc lá trên bộ đồ của nó rơi xuống, một pokemon bản tính hiền lành và e ngại chiến đấu cũng đã chủ động học được t·ấn c·ông.
Hoặc là có người nào đó muốn cậu chạm vào bức tranh, Alex cảm giác rất rối, nhưng động tác lại không hề chậm.
Ở cách đó khá xa, một con Snorlax khổng lồ há miệng thật to, thờ ơ đối với xung quanh, sau đấy đột nhiên một cột sáng màu trắng bắn ra.
Alex không dám can thiệp vào trong, nói đùa chứ lúc này không còn là thời đại pháp lý nữa, nếu cậu có bị nhằm vào đuổi g·iết thì cũng không ai cản, bản thân lại không có thực lực để tùy tiện chạy rêu rao.
“Muchi muchi” Mệt quá, sợ quá
Nếu như đây không phải là một con Houndoom hoang dã với bản tính hung dữ sẵn có, thì chỉ có tại thời đại xa xưa, nơi pokemon và loài người chưa chung sống cùng nhau, hiện tượng này mới diễn ra.
Alex đã có đêm bật khóc vì sự mệt mỏi và khốn khổ này, Rhyhorn đã có một vài v·ết t·hương trên người do không có đủ thuốc thang để điều trị.
Hơn nữa, tuổi thọ của Burmy đã tới khá gần, con sâu nhỏ không thể tiến hóa liền sẽ rất nhanh q·ua đ·ời.
Con côn trùng nhỏ hẳn là đã rất kỳ vọng vào đợt tiến hóa lúc trước, thất bại là điều tồi tệ nhất đối với nó.
Ngày thứ ba, Alex và các pokemon bắt đầu đói bụng nhiều hơn, cần thiết phải đi khá xa để lấy thức ăn.
Con chuột nước vui vẻ chơi đùa phóng thích các chiêu s·ú·n·g nước lên trời, sức lực của Marill yếu, mà lượng nước cũng ít, Alex có thể dễ dàng khống chế được lượng nước mới tạo ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.