Pokemon Của Alex
Bánh Bao Mập
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 110: Gengar vô hình
Có điều đối phương lại giống như không nhìn thấy Chimecho, mà chỉ luôn đứng ở bên cạnh nhìn về phía Quillin.
Cô gái nhỏ vô cùng hào hứng nói “Nhưng mà nhưng mà, anh Alex là người đầu tiên có thể chủ động nhìn thấy Tama đấy, trước giờ chỉ có mình em là nhìn thấy Tama thôi”
Nói chuyện được một chặp, Alex mới hỏi “Phải rồi, vậy em với Gengar đã gặp nhau thế nào vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nên biết một Gengar bình thường sẽ không có tính cách bình thản đến vậy, lại còn chủ động ở bên cạnh bảo hộ cho Quillin.
Cô gái nhỏ mới tầm sáu bảy tuổi gì đó, đưa hai tay xoa mông nhíu mày đứng dậy, trông có vẻ rất muốn khóc, nhưng lại không khóc ra thành tiếng
“Quillin không còn ba mẹ, em là trẻ mồ côi nha, lúc còn rất nhỏ em có ba, nhưng mà ông ấy qua đời lúc em ba tuổi rồi” Quillin lắc đầu trả lời.
Shelgon mặc dù không thích được mô tả là đáng yêu, nhưng nó vẫn rất thân thiện với Quillin.
Nếu đấy là pokemon có chủ, được giao nhiệm vụ bảo hộ cho cô gái nhỏ thì sẽ không có gì bất ngờ.
Lượng siêu năng lực trong cơ thể đang tăng trưởng dần trở lại, mặc dù lúc du hành thời gian, Alex quay trở về chính xác thời điểm mà cậu rời đi.
Có vẻ đối phương đặt tên gọi cho Gengar của mình là Tama, một số huấn luyện gia trẻ tuổi thường hay đặt tên cho pokemon nhằm gia tăng độ thân mật với chúng.
Dawn ôm lấy Piplup đang tò mò đánh giá cặp đôi Groudon và Kyogre, loài người thật sự rất tài giỏi, có thể hoàn mỹ vẽ lại bức tranh của hai thần thú.
Quillin nghe vậy nghiêng đầu tự hỏi một chặp rồi nói “Cái này sao? Ừm… em không rõ nữa, chắc là sau khi em vào viện mồ côi được một năm đi?”
Lúc này Dawn và Zelloui đã đuổi tới bên cạnh, hai cô gái trẻ đều rất thân thiện với Quillin
Nó lải nhải một chặp, mặc dù chỉ có mình Alex là nghe hiểu, nhưng mà tiếng pocha pochama của nó rất đáng yêu.
“Bọn chị cũng muốn được nhìn thấy Gengar của em nữa, có thể kêu bạn ấy xuất hiện được không?” Zelloui tò mò nói, không phải bất cứ ai cũng lựa chọn thu phục pokemon hệ ghost đâu.
“Mà sao cậu lại nhìn thấy Gengar vậy, lợi dụng siêu năng lực sao? Bất công thật đấy” Zelloui thở dài, cô thử trải nghiệm dùng Trái tim của rồng, nhưng hiển nhiên là không cảm nhận được gì
Nhưng đấy không phải là bản năng của các pokemon hệ ghost rồi sao? Alex liếc mắt sang Chimecho, quả chuông nhỏ lập tức bay tới bên cạnh nói chuyện với Gengar.
“Tama?” Dawn và Zelloui nghi ngờ hỏi, bọn cô không nhìn thấy bất cứ pokemon nào sau lưng của Quillin cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tới liền” Alex trả lời, xoay người rời đi, tiến tới chỗ các người bạn của mình.
Hiện tại Alex đã có thể tự tin giới thiệu bản thân mình là một siêu năng lực giả được rồi, lúc này cậu đang đứng ở bên trong hành lang viện bảo tàng.
Trông rất đáng yêu.
“Là Gengar sao? Nhưng mà sao nó không hiện ra, ngại ngùng sao?” Dawn nghi hoặc hỏi
Đây là kiến thức thông thường mà?
Cô bé này có được một chỉ Gengar đi theo bảo vệ, thực lực của người bảo hộ đối phương hẳn là không yếu?
“Còn chị là Zelloui, đây là Shelgon, cũng đáng yêu đúng không?” Zelloui hào hứng giới thiệu đồng bạn của mình.
Chương 110: Gengar vô hình
Alex cũng tò mò nhìn về phía Gengar, con pokemon này không hề phản ứng gì với cậu và hai người Zelloui, nó vẫn luôn nhìn về phía Quillin.
Có điều Quillin năm nay mới bảy tuổi, còn chưa thể trở thành một huấn luyện gia chính thức, càng không có pokeball, vậy nói rõ đây là một con Gengar hoang dã?
Piplup hào hùng kể về lần nó trình diễn trên sân khấu, biết bao nhiêu khán giả phải hò hét để chứng kiến nó biểu diễn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy sao? Ba mẹ của em đâu? Em đi tới đây cùng ai?” Alex mỉm cười trả lời, cậu khá ngạc nhiên khi thấy những đứa nhỏ hiểu chuyện đến vậy.
“Là một chỉ Gengar, đấy hẳn là pokemon của ba mẹ em đúng không?” Alex ở bên cạnh giải thích.
“Anh còn chưa tham gia bất cứ đại hội nào, nhưng năm nay nếu may mắn có lẽ anh sẽ tham dự được đại hội Grand tại Hoenn” Alex cười trả lời.
Cô gái nhỏ không ngừng quan sát các pokemon, rồi giới thiệu với bọn họ về người bạn của mình.
Ánh mắt đấy chỉ có nhìn về phía cô bé, mới tản ra cảm xúc nhàn nhạt, còn lại mọi thứ xung quanh đều là vô nghĩa.
Hai cô gái lập tức giật mình, biết rằng mình lỡ nói sai rồi, hai người xin lỗi nhưng Quillin lại rất thân thiện nói
Nhóm Alex đi cùng với Quillin dạo xung quanh, cô gái nhỏ rất có hứng thú về những trải nghiệm lữ hành của nhóm Alex.
Con tê giác chủ động chở Quillin đi một vòng, các pokemon của Dawn cũng hào hứng với việc ăn vặt bằng que kem mát lạnh.
“Em không sao, xin lỗi vì vừa rồi va vào người anh” Cô gái nhỏ lúc này mới nhớ tới việc trả lời Alex (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lợi hại thật đấy, vậy còn anh thì sao Alex?” Quillin tò mò hỏi, Gengar ở sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Quillin.
“Vậy, ba mẹ của em làm sao có thể nhìn thấy Gengar được?” Dawn nghi hoặc hỏi, dù sao thì nếu pokemon hệ ghost không hiện hình, thì cũng không thể thu phục đi?
“Xin lỗi mọi người, nhưng mà Tama không thể hiện thân được, từ lúc em mới bắt gặp Tama đã luôn như vậy rồi, có điều Tama là người bạn thân nhất của em” Quillin giải thích cho pokemon của mình.
Nhưng cô bé vẫn luôn vui tươi đón nhận đó, dù sao thì sau tất cả, cô vẫn có người bạn thật tâm quan tâm mình.
Điều đó không có nghĩa thời gian cậu nỗ lực lúc đấy là vô nghĩa, hơn nữa việc thu phục Pikachu cũng phản hồi cho cậu một ít sức mạnh.
“Vậy sao, thế tính ra bọn em ở bên cạnh nhau tận ba năm trời rồi” Dawn hứng thú nói, cô vẫn cố nhìn về khoảng trống sau lưng Quillin, nhưng vẫn không thấy được bất cứ ai
Các pokemon đều được gọi ra, Quillin được nhìn thấy quá trời pokemon, Kirlia và Rhyhorn tỏ ra thân thiện, Pikachu chỉnh lại cái mũ để ăn kem không bị dính.
“Là Gengar sao?” Alex nhìn về một khoảng trống nói
Sự hồn nhiên và vô tư của cô bé là điều gì đó rất tuyệt vời, Quillin sau đó rất hứng khởi giới thiệu lên Tama. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lúc cậu đang di chuyển, một bé gái nhỏ va vào sau lưng cậu, Alex giật mình quay lại hỏi “Có sao không?”
Alex cũng ngạc nhiên, hóa ra không phải là không muốn hiện hình, mà là không thể sao?
“Alex, bên này có bức tranh về hai pokemon thần thú tại Hoenn này” Zelloui vội vàng vẫy tay gọi Alex.
“Không sao, em quen vậy rồi, mà với lại có thể kết bạn với mọi người rất vui, nhất là có người chứng kiến được Tama”
Cô đã nỗ lực hết mình cho đến trận đấu cuối cùng, mặc dù thua cuộc, nhưng đối với bản thân cô, đó đã là một thành công nhất định rồi.
Cậu vẫn khá tò mò về Gengar, con pokemon này giống như không nhìn thấy bất cứ điều gì ngoại trừ Quillin.
“Em là Quillin, bảy tuổi, ước mơ của em là trở thành một huấn luyện gia siêu siêu siêu cấp mạnh mẽ” Quillin nở nụ cười tít mắt nói.
“Piplup này, đáng yêu thật đấy” Quillin hai mắt tỏa sáng ôm lấy con chim cánh cụt, cọ má vào đối phương.
Thật là một pokemon kỳ lạ.
Bất quá một pokemon có thể dịu ngoan bảo vệ một cô gái trẻ chắc chắn không thể là một pokemon xấu được.
Tại chính xác bức tranh mà cậu gặp lúc trước, nhưng hiện tại đã đổi thành những hình ảnh khác.
Hình dạng này
“Tama ấy, rất là lợi hại luôn, cậu ấy xuất hiện lúc em gặp nguy hiểm nhất, năm em mới vào viện mồ côi có một đợt tập kích vào viện, có mấy kẻ xấu tính bắt nhóm bọn em, bác quản lý lúc đó không chống lại được, may mắn là Tama xuất hiện và đả bại kẻ địch” Quillin giải thích cho lần gặp gỡ của cô.
Alex đang suy nghĩ trong đầu, con Gengar kia nếu không phải là pokemon mà ba mẹ Quillin để lại, vậy nó tại sao lại ở bên cạnh đối phương?
Nhóm Alex rời khỏi viện bảo tàng, dừng lại ở một tiệm kem, Alex mời cả nhóm mỗi người một que kem ốc quế.
Mặc dù Gengar đúng là mạnh thiệt, nhưng tính đùa dai của nó cùng với sở thích hay dọa ma của Gengar lại khiến nhiều người e ngại.
“Quillin đi quan sát bức tranh pokemon cùng với Tama, Tama siêu đáng yêu luôn” Cô gái nhỏ trả lời, không hề sợ người lạ.
“Mặc dù Tama rất lợi hại, có điều các bạn tại viện lại không dám lại gần em nữa, bọn họ có vẻ khá sợ hãi về một sự tồn tại không nhận ra” Quillin vừa nói vừa cười, ở bên trong đó có lẽ tồn tại một sự cô đơn nhất định.
“Chị là Dawn, đây là Piplup, hân hạnh gặp em nhé” Dawn nở nụ cười tươi tắn, Piplup lập tức nhảy xuống tự giới thiệu bản thân.
“Cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh em từ đó tới giờ, nhưng mà không ai nhìn thấy Tama cả, lần đấy cảnh sát Jenny có tới hỏi thăm, có một pokemon hệ siêu linh của bên cảnh sát phát hiện ra Tama, nhưng mà người bình thường vẫn không thể thấy được cậu ấy” Quillin ngồi ở trên hàng ghế đá, đung đưa hai chân kể lại.
“Pocha pochama!” Nói đến đấy thì cũng phải kể tới công của tớ
“Đi cùng với Tama?” Alex không nhìn thấy ai đi cùng cô bé nhỏ cả, quan sát xung quanh, đột nhiên phát hiện có gì đó ở phía sau Quillin.
“A? Anh trai nhìn thấy Tama sao?” Quillin lập tức vui vẻ hỏi, quay đầu lại vẫy tay với Gengar.
Lẫn trốn khỏi cái nhìn của thực tại, Alex bao phủ siêu năng lực vào trong đôi mắt, lập tức nhận ra sự tồn tại của đối phương.
Lần đấy bọn nó cùng với Dawn tiến vào khá sâu trong đại hội Grand, đó là một kết thúc khá đẹp.
Dawn và Zelloui nghi hoặc nhìn nhau, một pokemon hệ Ghost không thể hiện hình
“Này nhé, chị từng tham gia đại hội Grand tại Sinnoh rồi đấy, nơi đó có rất nhiều đối thủ mạnh mẽ luôn, phải không Piplup” Dawn nhớ về lần thất bại của cô tại Sinnoh, đó là trải nghiệm rất thú vị.
Con Gengar ở sau lưng cô bé vẫn luôn đứng đấy, có điều…
Dù cho chỉ một mình cô bé nhìn thấy được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.