Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Cuộc đối thoại trên Taxi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Cuộc đối thoại trên Taxi


Trương Kính Sơn nhanh chóng can ngăn, cười làm lành nói: “Thầy Hải, bình tĩnh một chút, Thế Dương từ nhỏ tính cách đã như vậy, nhưng chắc chắn đến lúc cuộc thi Học Viện mở màn, hắn nhất định sẽ càng thiên hướng Học Viện Đệ Nhất chúng ta! Đều là người mình! Ngươi không cần nóng vội!”

Nguyễn Phúc Hải bĩu môi, cười lạnh nói: “Tiểu tử ngươi nghĩ ta tin, đợi tới nhập học đi, đến lúc đó ta sẽ chân chính ‘chỉ dạy’ cho ngươi! Ngươi không phải muốn một bộ dạy học đúng đắn sao? Tốt thôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trương Kính Sơn ho khan, sắc mặt nghiêm chỉnh nói: “Đích thực là như vậy, mấy năm gần đây. . .Ách, học viện thành tích không mấy khả quan. . .”

Khả năng cao là người quen. . .Ở trong lòng bồi thêm câu này.

Địa điểm bọn hắn muốn đi có chút xa, nếu đi bộ dưới cái thời tiết hiện tại, nó sẽ vừa xa vừa nóng vừa mệt, ba cái hàng này đều không phải loại người thích tự ngược, thế nên có thể ngồi trên xe hưởng thụ điều hoà, thuận tiện nhìn người đi đường quằn quại đau khổ ai lại không thích?

Nghe vậy, Nguyễn Phúc Hải không khỏi hít một hơi thật sâu, hừ lạnh nói: “Ta nhìn tiểu tử này chưa có Pokemon, ngươi hẳn là đang dẫn hắn tới Căn Cứ Chăn Nuôi phải không? Hừ! Một hồi nữa ta sẽ dẫn các ngươi đi xem nội tình của Học Viện! Đến lúc đó sẽ có vài người hiểu sự kiêu ngạo của bản thân là nực cười đến nhường nào!”

Chưa xong đâu, Trương Quánh Nhi ôm vai nói: “Hừ hừ! Lại nói tiếp, Học Viện Đệ Nhất thành tích của mấy năm nay chả ra gì, giải đấu Học Viện Toàn Nước thậm chí còn không lọt vào tru·ng t·hượng! Cái tên Học Viện Đệ Nhất ở trên mạng đều bị người khác cười nhạo là không xứng với thực!”

Trương Kính Sơn thì vẫn không biết chuyện gì, đối với Bác Tài nói: “Bác Tài, làm ơn lái tới Học Viện Đệ Nhất!”

Tất cả những biểu hiện của hắn đều rõ ràng như một ở dưới mí mắt của Trương Thế Dương, khoé mắt của hắn kéo ra, liên tục ra hiệu cho Trương Kính Sơn, nhưng lão ca một chút phát giác cũng không có cùng Bác Tài nói chuyện tiếp.

Trương Thế Dương khoé môi khẽ run, nếu xét theo lời của Bác Tài nói, như vậy trên đời này ai ai chỉ cần thiên phú tốt, khí chất hơn người đều là học viên của Học Viện Đệ Nhất sao?

Trương Kính Sơn thì nghe lời nói của Bác Tài rõ ràng hơi ngẩn người lên nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, phì cười nói: “Đương nhiên không phải! Chỉ có một mình ta là theo học của Học Viện Đệ Nhất mà thôi, em trai và em gái ta còn đang học cấp 3!”

Học Viện Đệ Nhất cũng chính là ngôi trường mà hiện tại Trương Kính Sơn đang theo học.

Bác Tài gương mặt cứng đờ mượn nhờ chiếc kính chiếu hậu trong xe nhìn được Trương Kính Sơn cùng Trương Quánh Nhi: “Haha! Mấy năm nay thành tích quả thật là vô cùng tệ hại, không biết tiểu huynh đệ ngươi cảm thấy là do đâu? Do thực lực của các ngươi hay là do thứ khác ảnh hưởng?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đúng vậy, ta đích thực là tốt nghiệp ở Học Viện Đệ Nhất!” Bác Tài ngậm miệng cười nói.

Đi ra khỏi sân bay, Trương Kính Sơn vì 3 người gọi tới một chiếc taxi.

Ánh mắt mang theo vẻ quái dị cùng với trêu chọc, Trương Thế Dương thấy hắn cũng không phải k·ẻ b·iến t·hái nên cũng không quan tâm quá nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bộ dáng của hắn chả khác nào một vị gian thương, đôi mắt đều mị thành một sợi dây, tiện có tiện, gian có gian. . .

Trương Kính Sơn rốt cuộc nhìn thấy mặt tài xế, lần này người phải tái mặt là chính hắn. . . (đọc tại Qidian-VP.com)

Trương Kính Sơn cùng Trương Quánh Nhi ngồi ở hàng ghế sau, riêng Trương Thế Dương ngồi ở ghế phụ, ban đầu Trương Kính Sơn muốn cho cả ba cùng ngồi một chỗ nhưng Trương Thể Dương cứng đầu biểu thị bản thân không thích ngồi quá chật hẹp, Trương Kính Sơn cũng hết cách, đành để cho hắn muốn làm gì thì làm.

Nguyễn Phúc Hải nhíu mày, hắn đối với câu trả lời của Trương Thế Dương cũng không phải rất vừa lòng, trầm giọng nói: “Bạn học! Ngươi hẳn phải biết so với những Học Viện khác, Học Viện Đệ Nhất đã có thể xem là đứng hàng đầu trong nước! Với lại Kính Sơn hẳn là anh của ngươi đi? Nếu như học cùng một trường, không phải sẽ càng dễ dàng chiếu ứng lẫn nhau hơn sao?”

Từ đầu đến cuối làm một cái mỹ nam tử vuốt mèo Trương Thế Dương bị Nguyễn Phúc Hải nhìn chằm chằm, trong tay động tác vuốt mèo dừng lại, Espeon hơi hơi nghi hoặc ngẩng cao đầu còn Trương Thế Dương thì nhìn Nguyễn Phúc Hải, một hồi lâu sau mới trả lời: “Nhìn xem duyên phận, tới lúc đó ta thấy Học Viện nào thích hợp với bản thân ta hơn thì tự nhiên ta sẽ theo học ngôi trường đó. . .”

Nguyễn Phúc Hải nhìn xem Trương Thế Dương vẻ mặt cười ngâm ngâm, khoé mắt không khỏi co giật, không hiểu vì sao, hắn rất muốn đấm tiểu tử này một quyền.

Vấn đề quan trọng nhấn mạnh 2 lần. . .

Trương Thế Dương bĩu môi, thế thì không chắc.

Một vị Siêu Năng Lực Giả giá cả thế nhưng không thấp nha. .

Trương Quánh Nhi đột nhiên xen vào lắc lắc đầu: “Anh Hai, trường học của ngươi làm sao lại kém cỏi như vậy! Nghe nói cách vách Học Viện Sài Thành, chỉ cần lấy ra bằng tốt nghiệp, dễ như trở bàn tay leo lên vị trí như Bộ Trưởng, Trưởng Phòng, Đội Trưởng các thứ! Còn vị đại thúc này tốt nghiệp Học Viện Đệ Nhất thế mà lại đi làm tài xế! Là làm tài xế!!”

Trương Thế Dương im lặng cười cười, nói tiếp cũng không có quyết định được gì, hắn hiện tại chưa có quyết định rõ ràng nên học ở trường nào, hoặc là nói đúng hơn, hắn đang chờ đợi các Học Viện ra giá. . .

Nhưng mà ngồi ở trên ghế phụ, không biết vì sao, Bác Tài ánh mắt cứ liên tục nhìn về hàng ghế phía sau, ân, là nhìn Trương Kính Sơn. . . (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 8: Cuộc đối thoại trên Taxi

Tuy biết Trương Thế Dương có tư bản để kiêu ngạo nhưng đồng thời hắn cũng muốn em trai của mình cùng học một trường, chỉ hi vọng là cái gọi là nội tình có thể buộc chặt được Trương Thế Dương. . .

Trương Quánh Nhi vốn dĩ đã bị Nguyễn Phúc Hải doạ sợ, bây giờ lại bị đưa tới cành oliu, táo xanh cùng gậy bổng cùng nhau đánh, nàng quả quyết gật đầu, ít nhất là ở trước mặt Nguyễn Phúc Hải, nha đầu này sẽ làm bộ đồng ý, về sau quyết định có giống như ngày hôm nay hay không thì có trời mới biết.

Nguyễn Phúc Hải mỉm cười đầy hài lòng, tiếp theo lại quay sang nhìn Trương Thế Dương, rõ ràng so với Trương Quánh Nhi, hắn càng thêm xem trọng tiểu tử trầm mặc ít nói này hơn.

Trong nháy mắt, Bác Tài sắc mặt một hồi trắng một hồi xanh, biến thành so ăn phân còn khó coi. . .

“Hừ! Không cần nói nhiều!”

Trương Kính Sơn bây giờ cả người run rẩy, cười làm lành với Bác Tài. . .Không, phải là Nguyễn Phúc Hải: “Haha, Thầy Hải ngài đừng có để ý mấy lời nói nhăng nói cuội vừa rồi, ta chỉ là đang nói mớ. . .Phải! Ta đang nói mớ!”

Dù sao đứa em trai này của hắn, khẩu vị cũng không hề nhỏ. . .

Không biết là Bác Tài quá nhàm chán hay là cái gì, trên đường đi chủ động bắt chuyện: “Ta nhìn các ngươi trẻ tuổi mà khí chất lại hơn người, các ngươi là học viên của Học Viện Đệ Nhất sao?”

“Bác Tài ngươi hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ cũng tốt nghiệp từ Học Viện Đệ Nhất ra sao?” Trương Kính Sơn nhịn không được mở câu nói đùa.

“Thầy. . .Thầy Hải. . .”

Trương Kính Sơn khoé mắt liên tục co giật, nở một nụ cười khó coi nói: “Không cần làm như vậy đâu mà Thầy Hải.”

. . .

Nhìn xem một già một trẻ dáng vẻ không ai phục ai, Trương Kính Sơn cười khổ, rốt cuộc cũng không có can ngăn.

“Rầm!” Bác Tài đột nhiên đánh vào tay láy một cái, gượng cười xoay ra sau nhìn Trương Kính Sơn: “Nói. . .Nói tiếp đi. . .”

Nguyễn Phúc Hải hừ lạnh, xem như hài lòng phản ứng của Trương Kính Sơn, sau đó cười nhìn về phía Trương Thế Dương cùng Trương Quánh Nhi: “Không biết hai bạn học sau khi tốt nghiệp cấp 3 có ý nghĩ gì chưa? Nếu không có thì chi bằng thi vào Học Viện Đệ Nhất? Ta có thể vì các ngươi khuyến mãi một ít phúc lợi nha~”

Thành Phố Sài Thành có tổng cộng 11 khu vực, Học Viện Đệ Nhất chính là nằm ở Khu số 1.

Nghe cái tên này, còn tưởng người thành lập bị mắc hội chứng lớp 8 ấy chứ. . .

“Ồ!” Bác Tài cười như không cười, ánh mắt láu lỉnh âm thầm liếc nhìn Trương Thế Dương cùng Trương Quánh Nhi, sau đó vừa lòng gật đầu.

Trương Kính Sơn s·ú·c vào một góc run rẩy, nào có cái bộ dáng ba hoa trước đó, ánh mắt như thể nhìn ác ma mà nhìn Nguyễn Phúc Hải, có thể hiểu được hắn có bao nhiêu sợ hãi người trước mặt.

Trương Kính Sơn đương nhiên sẽ không ở trước mặt hai đứa em của mình nói rằng bản thân thảm hại, chính nghĩa lẫm liệt nói: “Còn phải nói sao? Đương nhiên là do học viện dạy học không đúng đắn! Nhất là ông thầy tên Hải. . .”

Những điều này hắn không có ý định nói cho Nguyễn Phúc Hải, như vậy sẽ giảm đi mấy phần kịch tính.

Nói từ nãy tới giờ, ngươi thật sự tốt nghiệp từ Học Viện Đệ Nhất? Với lại có cần trùng hợp như vậy không?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Cuộc đối thoại trên Taxi