Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 639: Chương 639
Những tổn thương do chính gia đình mình gây ra, đặc biệt là những tổn thương do người mẹ ruột gây ra, thực sự cần cả đời để chữa lành.
Ban đầu Bạch Du định để Tạ Thừa kể lại chuyện xảy ra trên xe lửa, không ngờ lại nghe được những chuyện mà cô chưa từng nghe bao giờ.
Nhưng tại sao Ngô Hiếu Ngọc phải làm như vậy?
Nghĩ đến đây, cô càng thêm kiên định quyết tâm giúp đỡ Tạ Thừa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ tới đây, cô mời hai vợ chồng Ngô Hiếu Nghi và Tập Hiểu Đông vào nhà.
Tập Hiểu Đông không ngờ một đứa nhỏ chưa đầy năm tuổi như Tạ Thừa lại có tư duy và cách diễn đạt rõ ràng hơn cả những đứa nhỏ bảy tám tuổi: "Thế thì tại sao cháu lại ở đây?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bản thân cô là một ví dụ, mặc dù bây giờ cô đã buông bỏ được nhưng mỗi khi nhìn thấy người khác được mẹ yêu thương, trong lòng cô không khỏi ghen tị.
Dường như Tạ Thừa không quen được người khác bế như vậy nên cậu bé giãy giụa xuống đất.
Tạ Thừa do dự một lúc rồi gật đầu: "Mẹ thi đậu đại học ở thành phố Quảng, cha phải tới Vũ Hán học bổ túc, ban đầu cha định đưa cháu về nông thôn ở cùng bà nội, nhưng mẹ không chịu, nói muốn đưa cháu đến thành phố Quảng, rồi bình thường để bà ngoại chăm sóc cháu."
Bạch Du: "Tôi chỉ nhận trái cây, những thứ khác hai người mang về đi, hôm nay dù là ai thì cũng sẽ ra tay giúp đỡ."
Nhưng dù có trưởng thành đến đâu thì cậu bé cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa đầy năm tuổi, bị mẹ ruột bỏ rơi thì sao có thể không buồn được, biết đâu khi ngủ một mình, cậu bé đã lén lau nước mắt rất nhiều lần.
Chương 639: Chương 639
Bạch Du thấy Ngô Hiếu Nghi dường như không có phản ứng gì với việc Tạ Thừa và chồng mình giống nhau, hoặc là vẫn chưa nhận ra nhưng Tập Hiểu Đông thì cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Thừa, đôi mày hơi nhíu lại.
Vì những lời tiếp theo không tiện để Tạ Thừa nghe thấy nên Bạch Du đã đưa cậu bé ra ngoài.
Chỉ có Tạ Thừa bị giữ lại.
Nếu Tạ Thừa là con gái thì có lẽ cô ta còn có thể hiểu được, suy cho cùng cũng có vài người rất trọng nam khinh nữ, cô ta đã từng gặp qua không ít nhà ngược đãi con gái, nhưng Tạ Thừa là con trai, không có ai lại đi ngược đãi con trai.
Bạch Du thấy người phụ nữ Ngô Hiếu Nghi này có vẻ không thông minh lắm, thấy cô ta mãi không phản ứng, cô đành phải nói rõ hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ lần đó, cô mới phát hiện ra Tạ Thừa rất thích ăn cay.
Ngô Hiếu Nghi: "Thừa Thừa là cháu ngoại của tôi, trước đây không biết nên không có cách nào, bây giờ chúng tôi đã biết rồi, chắc chắn không thể để cậu bé làm phiền đồng chí Bạch nữa, thời gian qua thực sự cảm ơn các đồng chí! Đồng chí không chỉ cứu mạng con gái tôi mà còn cứu mạng Thừa Thừa, đồng chí thực sự là ân nhân của chúng tôi, còn về hành vi của Hiếu Ngọc, tôi chắc chắn sẽ về nói với cha mẹ tôi, để họ nghiêm khắc phê bình em ấy!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngô Hiếu Nghi càng ngạc nhiên hơn không gì sánh kịp: "Tại sao? Tại sao Hiếu Ngọc phải làm như vậy? Thừa Thừa chính là đứa con em ấy mang thai mười tháng sinh ra, tại sao em ấy phải đố đãi với con mình như vậy chứ?"
Đây không giống chút quà nhỏ gì cả.
Nghĩ đến sự căm ghét và vô tình của Ngô Hiếu Ngọc đối với Tạ Thừa, trong lòng Bạch Du cũng có câu trả lời.
Sau khi Tập Hiểu Đông vào nhà, anh ấy mới vẫy tay gọi Tạ Thừa đến bên mình quan sát kỹ nhưng càng nhìn càng kinh ngạc: "Tạ Thừa, mẹ cháu dẫn cháu tới thành phố Quảng làm gì, cháu biết không?"
Cũng may sau một chuyến ra ngoài, cô nhóc cũng mệt rồi, lúc này mắt cô bé díu lại không mở ra được nên được bà Bạch bế đi cũng không giãy giụa.
Tập Hiểu Đông mỉm cười gật đầu: "Đồng chí Bạch là người thẳng thắn, thực ra lần này chúng tôi đến đây còn có một chuyện..."
Bạch du liếc nhìn Tạ Thừa rồi lại nhìn Tập Hiểu Đông trước mặt, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác quen thuộc vừa rồi đến từ đâu.
Nghĩ đến đây, Bạch Du quyết định giúp Tạ Thừa thêm một lần nữa: "Tạ Thừa, cháu còn không nói cho dì và dượng của cháu nghe, bình thường mẹ cháu đã đối đãi với cháu như thế nào."
Bà Bạch hỏi rõ người đến rồi chủ động bế cô nhóc đi.
Suốt thời gian qua, Tạ Thừa không khóc không nháo, cũng không đòi tìm cha mẹ, biểu hiện sự ổn định và trưởng thành vượt xa so với tuổi của mình.
Cô nhớ đến cô bé Nha Nha được cô cứu vào sáng nay, cô bé có vài phần giống Ngô Hiếu Nghi nhưng lại không giống Tập Hiểu Đông chút nào, ngược lại khuôn mặt chữ điền đó lại giống hệt Tạ Chí Dân.
Đợi khi quay lại phòng khách, Bạch Du rót thêm nước vào tách trà của hai người rồi hỏi: "Về chuyện của Tạ Thừa, tiếp theo hai người chuẩn bị làm gì?"
Bạch Du nghe nói như vậy thì nhướng mắt liếc nhìn cô ta: "Tôi cũng không biết tại sao Ngô Hiếu Ngọc phải đối đãi với con trai mình như vậy, lúc trên xe lửa, cô ta còn đập vỡ đầu Tạ Thừa, thời tiết ở Thủ đô lạnh đến âm mấy độ, bản thân cô ta mặc như một con gấu nhưng lại để Tạ Thừa lạnh đến tím tái cả môi, sau đó còn vứt đứa nhỏ ở nhà ga, nếu không phải Tạ Thừa có vài phần giống cô ta thì tôi còn nghi ngờ Tạ Thừa không phải con ruột của cô ta." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngô Hiếu Nghi thực sự không nghĩ ra.
Nghe được vấn đề này, Tạ Thừa cúi đầu, giọng nói cũng biến thành buồn bã: "Đến nhà ga, mẹ nói mẹ muốn đi vệ sinh, bảo cháu đợi ở ngoài nhưng đợi mãi mà mẹ vẫn không ra, sau đó có kẻ buôn người muốn bế cháu đi, là cô Bạch đã cứu cháu."
Đứa nhỏ Tạ Thừa này thật không dễ dàng gì, trong hoàn cảnh như vậy mà không bị vặn vẹo, còn thông minh và ngoan ngoãn như vậy nhưng nếu cứ ở bên Ngô Hiếu Ngọc lâu dài, e rằng sớm muộn gì tâm lý của cậu bé cũng sẽ bị bóp méo.
Mặc dù đã nghe kể lại sự việc từ phía cục cảnh sát nhưng cô ta vẫn ôm một tia may mắn, cho đến lúc này, nhìn thấy Tạ Thừa sống sờ sờ trước mắt, cô ta mới không thể không tin vào một sự thật - em gái cô ta, Ngô Hiếu Ngọc, thực sự đã vứt bỏ con trai mình ở nhà ga.
Ngay lúc này, Tạ Thừa đột nhiên chạy ra từ bên trong: "Dì cả, dượng!"
Để xoa dịu tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của cậu bé, Bạch Du hứa sẽ làm đậu phụ sốt cay cho cậu bé, nghe đến đậu phụ sốt cay, đôi mắt u ám của Tạ Thừa mới có một chút ánh sáng.
Cô cũng không ngờ người phụ nữ Ngô Hiếu Ngọc kia lại b**n th** đến vậy, lại có thể ngược đãi một đứa nhỏ như thế.
Ngô Hiếu Nghi không coi cậu bé là người lớn, một tay bế thốc cậu bé lên: "Mới hơn một năm không gặp, cháu đã lớn như này rồi, hơn nữa không ngờ cháu còn nhớ dì cả và dượng."
Tập Hiểu Đông nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Bạch Du.
Thông thường cô không cho trẻ con ăn nhiều đồ cay nhưng lần trước làm lẩu cay, Tạ Thừa lại ăn rất ngon lành với họ, ngay cả bà Bạch cũng không chịu được độ cay nồng, còn cậu bé thì ăn rất bình tĩnh, mặt không đỏ cũng không đổ mồ hôi, trái ngược hẳn với Niệm Niệm không thể ăn cay chút nào.
"Mẹ mẹ… Không thích cháu, mẹ thường xuyên mắng cháu là nghiệt s·ú·c, bình thường lúc cha cháu ở nhà thì khá tốt, nhưng cha thường xuyên đi làm nhiệm vụ không về nhà, mẹ luôn không cho cháu ăn cơm, còn cầm roi da đánh cháu, có một lần khi cháu vô tình làm vỡ chai nước tương, mẹ đã bảo cháu quỳ lên những mảnh kiếng bể…"
Ngô Hiếu Nghi nghe thấy tiếng gọi ngọng nghịu, vừa quay người đã bị một thân hình nhỏ nhắn mềm mại đ.â.m vào người, cô ta cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang ôm mình, ngạc nhiên nói: "Cháu… Cháu là Thừa Thừa?"
Nói đến đây, cậu bé xắn ống quần lên để lộ hai đầu gối có nhiều vết sẹo đã lành, những vết sẹo như những con rết nhỏ ngoằn ngoèo quấn quanh làn da non nớt, trông thật đáng sợ.
Nghe nói như vậy, Tạ Thừa ngẩng đầu lên, trong mắt toát lên vẻ bối rối, dường như không hiểu tại sao lại phải kể những chuyện này cho dì và dượng nhưng cô Bạch đối xử rất tốt với cậu bé, bản năng mách bảo cậu bé rằng đối phương sẽ không làm hại mình.
Lý do tại sao Ngô Hiếu Ngọc phải làm như vậy?
Đứa nhỏ chưa đầy năm tuổi dùng giọng ngọng nghịu nói rằng mình đã lớn, dáng vẻ vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.