Quỷ Giới Tranh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3 : Sàng Lọc Sinh Tử – Ảnh Ma Đấu Trường
"Thắng... nhưng chưa chắc đã là kẻ sống sót cuối cùng."
..............................................................................
Hơi Thở Của Kẻ Cuối Cùng
Không gian đấu trường ngập tràn mùi máu tanh.
Cả đấu trường chìm trong tĩnh lặng.
Những khán giả quan sát trận đấu từ trên cao không ai thốt ra lời nào.
Chỉ có những ánh mắt dõi theo Diệp Lam, kẻ đang đứng giữa vũng tro tàn của đối thủ.
Hắc Giáp Quỷ cũng im lặng, máu chảy xuống từ những v·ết t·hương trên cơ thể.
Một lúc sau, hắn cười khẽ.
"Ta thích ngươi rồi đấy."
Hắn đứng dậy, nắm tay siết chặt, sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo.
Diệp Lam khẽ thở dốc.
Tiếng chuông trầm thấp vang lên.
Đấu trường bỗng chốc chìm vào yên lặng.
Không một ai nói gì.
Không một ai rời mắt đấu trường, đoán định cuộc chiến tiếp theo là của quỷ nô nào?
Diệp Lam—một quỷ nô vô danh, từng bị coi là kẻ yếu.
Mị Quỷ—một trong những sát thủ nguy hiểm nhất của Ảnh Ma Hội, kẻ từng khiến hàng chục đối thủ không kịp nhìn thấy c·ái c·hết của mình.
Nàng đứng đó, lặng lẽ nhưng nguy hiểm như một lưỡi dao ẩn mình trong bóng tối.
Bộ váy đen ôm sát cơ thể, làn da trắng nhợt nhạt nổi bật giữa đấu trường nhuốm màu c·hết chóc.
Đôi mắt đỏ thẫm của nàng như hai viên huyết ngọc, lấp lánh ánh sáng quỷ dị.
Nàng không nói gì.
Nàng chỉ cười.
Một nụ cười không hề có sự sống.
“Ngươi có biết không?”
Giọng nói của Mị Quỷ vang lên như một làn gió nhẹ.
“Ta không g·iết người.”
“Ta chỉ chơi đùa với linh hồn của họ… cho đến khi họ không còn là chính mình nữa.”
Diệp Lam không đáp.
Hắn chỉ nhích nhẹ ngón tay, sẵn sàng cho trận chiến.
Bởi hắn biết.
Những kẻ thích nói nhiều…
Không phải để hù dọa.
Mà vì chúng tin chắc rằng mình sẽ g·iết được đối phương.
Mị Quỷ nhếch môi.
BÙM!
Chớp mắt, nàng đã biến mất.
Một cơn gió lạnh lẽo quét qua đấu trường.
Diệp Lam lập tức nghiêng đầu—
Xoẹt!
Một vết cắt sắc lẹm lướt qua cổ hắn.
Nhanh!
Nàng nhanh đến mức hắn không thể nhìn thấy nàng di chuyển.
Nhưng phản ứng của hắn đã cứu hắn khỏi một đòn chí mạng.
Dù vậy, một vệt máu mảnh vẫn chảy dài trên cổ hắn.
Diệp Lam nhíu mày.
Đây không phải tốc độ của một quỷ nô thông thường.
Mà là tốc độ của một kẻ đã từng g·iết chóc vô số lần.
Hắn đang đối mặt với một con quái vật.
“Chậm quá.”
Giọng của Mị Quỷ vang lên ngay bên tai hắn.
BÙM!
Lần này, nàng không chỉ t·ấn c·ông b·ằng tốc độ.
Một làn khói đen bùng lên từ cơ thể nàng, xoắn lại thành hàng trăm cánh tay quỷ vươn ra từ bóng tối.
Mỗi cánh tay đều mang theo một lưỡi dao sắc bén.
Chúng lao đến như một cơn bão.
Diệp Lam siết chặt nắm đấm.
Hắn không thể tránh tất cả.
Nhưng hắn không cần phải tránh.
Hắn chỉ cần phản công.
ẦM!
Hắn xoay người, cánh tay vung lên.
Móng vuốt sắc bén của hắn xé toạc một trong những cánh tay quỷ đang lao tới.
Nhưng ngay khi hắn chạm vào nó—
Cánh tay đó tan biến.
Không có máu. Không có thịt.
Chỉ là bóng tối thuần túy.
Diệp Lam mở to mắt.
Ảo ảnh sao? Không—!
“Muộn rồi.”
Một tiếng thì thầm vang lên ngay sát lưng hắn.
Phập!
Một lưỡi dao cắm thẳng vào vai hắn.
Cơn đau lan ra như lửa cháy.
Nhưng… không phải cơn đau của một v·ết t·hương bình thường.
Mà là một thứ gì đó đang xâm nhập vào linh hồn hắn.
Diệp Lam cảm thấy ý thức hắn mờ đi trong một thoáng.
Hắn nhìn thấy—
Những ký ức của chính hắn.
Những cảnh tượng cũ hiện ra trong đầu hắn, như thể hắn đang sống lại từng khoảnh khắc.
Hắn thấy mình—
Bị h·ành h·ạ trong những ngày đầu ở Quỷ Giới.
Bị đánh gục, bị t·ra t·ấn, bị dày vò bởi nỗi sợ hãi không bao giờ dứt.
Đây là sức mạnh của Mị Quỷ.
Nàng không chỉ t·ấn c·ông b·ằng cơ thể.
Mà còn bóp nát linh hồn của kẻ địch.
Từng chút một.
Diệp Lam nghiến răng.
Hắn biết.
Nếu hắn để mặc bản thân bị kéo vào ảo giác này—
Hắn sẽ thua.
Hắn sẽ không c·hết ngay lập tức.
Nhưng ý thức hắn sẽ bị nghiền nát, linh hồn hắn sẽ bị xé thành từng mảnh, và hắn sẽ trở thành một con rối vô hồn cho đến khi tan biến.
Không!
Hắn không thể để điều đó xảy ra.
Hắn không thể thua.
Không phải ở đây.
Không phải bây giờ.
Hơi thở hắn trầm xuống.
Và rồi… linh hồn thứ hai trong hắn thức tỉnh.
“Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi có thể chơi đùa với linh hồn sao?”
Một giọng nói vang lên.
Nhưng không phải từ Mị Quỷ.
Mà là từ chính Diệp Lam.
Mị Quỷ giật mình.
Nàng cảm thấy có gì đó… không đúng.
ẦM!
Một luồng khí đen bùng nổ từ cơ thể Diệp Lam.
Những hình ảnh mơ hồ trong ý thức hắn lập tức tan biến.
Nhưng không chỉ có vậy—
Mị Quỷ cũng cảm nhận được một thứ gì đó đang kéo lấy chính linh hồn nàng.
Không thể nào…!
Nàng hoảng hốt lùi lại.
Nhưng đã quá muộn.
Bàn tay của Diệp Lam vươn ra—
Xuyên thấu không gian.
Xuyên thấu linh hồn của nàng.
Phập!
Bàn tay hắn siết chặt lấy tim nàng.
Không phải tim trong lồng ngực.
Mà là tim linh hồn.
Mị Quỷ mở to mắt, miệng nàng há ra định hét lên.
Nhưng nàng không thể.
Linh hồn nàng đã bị nghiền nát.
ẦM!
Cơ thể nàng run rẩy.
Và sau đó…
Tan biến thành tro bụi.
Kết Thúc Của Một Cơn Ác Mộng
Đấu trường lại chìm vào yên lặng.
Diệp Lam đứng giữa vũng tro tàn, hơi thở dồn dập.
Hắn đã thắng.
Nhưng hắn không vui mừng.
Bởi vì hắn biết…
Chiến thắng không có nghĩa là được sống.
Chiến thắng…
Chỉ có nghĩa là hắn vẫn chưa c·hết.
Hắn ngẩng đầu lên, cơ thể hắn chi chít v·ết t·hương, móng vuốt sắc nhọn của Mị Quỷ đã để lại những vết cắt sâu trên ngực hắn, máu đen từ v·ết t·hương vẫn chảy không ngừng.
Phía đối diện, một bóng hình khổng lồ đang tiến tới.
Hắc Giáp Quỷ vẫn đứng vững, trên người đầy rẫy vết rách, nhưng ánh mắt vẫn hung tợn như một con thú điên cuồng.
Chỉ còn lại hai kẻ.
Một kẻ phải ngã xuống.
Diệp Lam nhìn sang bên cạnh, nơi cái xác đã lạnh của Mị Quỷ nằm bất động trên mặt đất. Cô ta là kẻ thứ ba, nhưng chỉ có ba kẻ được phép sống.
Hắn thắng. Nhưng đây không phải là chiến thắng dễ dàng.
Cơ thể hắn nặng nề.
Mỗi lần cử động, cơn đau như xé rách từng thớ thịt.
Hắn không thể tiếp tục chiến đấu lâu hơn nữa.
Nhưng Hắc Giáp Quỷ... vẫn còn có thể đánh tiếp.
Hắn nhếch mép. “Không thể liều mạng, mình phải dùng cách khác.”
Hắc Giáp Quỷ gầm lên, lao đến.
Diệp Lam không đỡ đòn.
Hắn lùi lại, tận dụng từng mảnh vỡ của đấu trường, biến tàn tích thành v·ũ k·hí.
"Chạy sao? Mày không còn sức nữa à?" – Hắc Giáp Quỷ cười gằn, tốc độ càng nhanh hơn.
Nhưng đúng lúc đó—
Bước chân của Hắc Giáp Quỷ khựng lại.
Bàn chân hắn dẫm lên vũng máu mà Diệp Lam cố tình để lại trên nền đất.
Bộ giáp nặng nề làm hắn mất đà.
Là bẫy.
Diệp Lam không bỏ lỡ cơ hội.
Hắn xoay người, cánh tay vung lên, móng vuốt xé toạc không khí, cắm sâu vào cổ Hắc Giáp Quỷ.
Phập!
Máu phun ra như suối.
Nhưng Hắc Giáp Quỷ chưa c·hết ngay.
Hắn gầm lên, tay nắm chặt lấy cổ Diệp Lam, siết mạnh.
Rắc!
Xương vai Diệp Lam bị bóp nát.
Cơn đau như muốn t·hiêu r·ụi ý thức hắn.
Hắc Giáp Quỷ nhìn hắn, miệng tràn đầy máu đen, nhưng vẫn cười.
"Mày cũng không sống nổi đâu..."
Diệp Lam không đáp.
Hắn bồi thêm một nhát móng vuốt, xuyên thủng trái tim của Hắc Giáp Quỷ.
Phập!
Tên quỷ nô khổng lồ run rẩy.
Hắn c·hết đứng.
Thân thể to lớn đổ sập xuống nền đá lạnh lẽo.
Chiến Thắng Thảm – Đánh Đổi Mọi Thứ
Diệp Lam quỵ xuống, hai tay chống xuống nền đất.
Cơ thể hắn không còn chút sức lực nào.
Hắn thắng.
Nhưng thắng thảm.
Cơ thể hắn đẫm máu, chi chít v·ết t·hương, một bên vai gần như gãy nát.
Những kẻ trên khán đài nhìn xuống.
Có kẻ cười. Có kẻ trầm mặc.
Trận sàng lọc đã kết thúc.
Ba kẻ được phép sống, nhưng giờ chỉ còn lại một kẻ duy nhất còn đứng vững.
Tiếng chuông trầm thấp vang lên.
Ảnh Ma Hội đã có câu trả lời.
Diệp Lam... sống sót.
Nhưng hắn không vui mừng.
Hắn hiểu rõ:
Thắng ở đây không có nghĩa là được tự do.
Thắng... chỉ là bước vào một cuộc chơi mới.
...........................
"Muốn sống sót ở Quỷ Giới, phải mạnh hơn c·ái c·hết."
...........................................................................................
Khu Vực Bị Lãng Quên – Huyết Trì Địa Ngục
Diệp Lam bị trói chặt, kéo lê trên nền đá lạnh lẽo.
Mọi thứ trước mắt mờ mịt. Vết thương trên cơ thể đau nhức như lửa đốt, máu đã khô, bốc lên mùi tanh tưởi.
Hắn không biết mình đang bị đưa đi đâu.
Chỉ biết rằng… hắn không có quyền lựa chọn.
Sau trận chiến sinh tử, hắn không được thả tự do.
Ngược lại… hắn bị mang đi, vào nơi sâu thẳm nhất của Ảnh Ma Hội.
Nơi mà không ai muốn bước vào.
Nơi chỉ có máu và c·hết chóc.
Người ta gọi nó là—
Huyết Trì Địa Ngục.
Chào Mừng Ngươi, Tân Quỷ Nô
ẦM!
Cơ thể Diệp Lam bị ném mạnh xuống nền đá.
Hắn không phản kháng, chỉ lặng lẽ nhìn xung quanh.
Trước mắt hắn là một cái hố khổng lồ, sâu hun hút, đầy máu đen sủi bọt.
Bên trên có vô số xác quỷ, bị treo ngược trên những cọc xương, máu nhỏ từng giọt xuống hồ bên dưới.
Huyết Trì.
Một kẻ mặc áo choàng đen bước tới, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào hắn.
"Từ giờ, ngươi không còn là một quỷ nô vô danh."
"Ngươi sẽ trở thành một chiến binh quỷ nếu sống sót "
Diệp Lam không nói gì.
Hắn chỉ biết mình không có quyền từ chối.
Bàn tay xương xẩu của kẻ áo đen chỉ xuống Huyết Trì.
"Nhảy xuống."
Hơi thở Diệp Lam trầm xuống.
Hắn hiểu.
Đây không phải là lựa chọn.
Đây là mệnh lệnh.
Hắn nhìn xuống Huyết Trì, nơi máu đen không ngừng bốc lên từng làn khói đỏ.
Trong máu ấy... có thứ gì đó đang quẫy đạp.
Hắn nhảy xuống.
---Cơn Đau Không Thuộc Về Kẻ Yếu
Xèo!
Làn máu lạnh lẽo nhấn chìm hắn.
Nhưng ngay giây tiếp theo—
Nó bùng cháy.
Ngọn lửa từ trong máu bùng lên, thiêu đốt từng tấc da thịt của hắn.
Hắn không thể thở, không thể cử động, chỉ có thể chịu đựng cơn đau như đang bị lột da, xé nát từng thớ thịt.
Bóng tối.
Cái lạnh của máu đen bao trùm lấy Diệp Lam.
Hắn không thể thở, không thể cử động, nhưng từng tấc da thịt hắn đang bị thiêu đốt.
Lửa trong huyết trì không chỉ đốt cháy thân xác, mà còn đốt cả linh hồn.
Nó nghiền nát ý chí, bóp nát tinh thần, xé tan mọi thứ còn sót lại của kẻ dám bước vào.
Hắn muốn vùng vẫy, nhưng cơ thể không nghe theo lệnh.
Cơn đau lan đến tận sâu trong linh hồn hắn.
Và lúc đó—
Một giọng nói vang lên trong tâm trí hắn.
"Thật đáng c·hết?"
Ánh sáng bùng lên.
Trong cõi ý thức, một bóng đen mơ hồ đứng trước mặt hắn.
Nó có hình dáng của chính hắn.
Nhưng lại không hoàn toàn là hắn.
Hắn hiểu.
Đây chính là linh hồn thứ hai trong cơ thể hắn.
Song Linh Hồn.
Một bí mật chưa ai từng biết.
Một sức mạnh chưa ai từng khai phá.
Hắn siết chặt nắm tay.
Bóng đen im lặng
Linh hồn hắn tự dung hợp từng khoảng khắc theo cùng nhịp đập với cơn đau.
Thay vì bị lửa trong Huyết Trì t·hiêu r·ụi, hắn bắt đầu hấp thụ nó.
Cơn đau không còn là kẻ thù của hắn.
Nó trở thành nhiên liệu, bồi dưỡng cho linh hồn hắn.
Hơi thở hắn trở nên ổn định, ý thức sáng tỏ hơn bao giờ hết.
Hắn không bị Huyết Trì thiêu cháy.
Ngược lại—
Hắn đang hấp thụ nó.
-- Ba Ngày Sau – Kẻ Trở Về Từ Cõi C·hết
ẦM!
Mặt nước trong Huyết Trì bùng nổ, một luồng khí đen phóng thẳng lên bầu trời.
Diệp Lam trồi lên khỏi huyết trì, toàn thân đẫm máu, nhưng đôi mắt hắn sáng rực.
Những kẻ đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt kinh ngạc.
Kẻ mặc áo choàng đen tiến đến.
"Ngươi đã vượt qua ! "
Hắn im lặng không đáp.
Hắn cảm nhận rõ ràng cơ thể mình có gì đó thay đổi.
Hắn đã mạnh hơn.
Nhưng quan trọng hơn…
Hắn không chỉ một linh hồn.
Linh hồn thứ hai đã thức tỉnhr, dù chưa hoàn toàn hoà nhập với hai linh hồn thành một.
Và hắn biết—
Đây mới chỉ là khởi đầu.
Mời đồng quỷ đón chào Chương 4..
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.