Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quỷ Thư

Unknown

Chương 11 : Ngàn Cân Treo Sợi Tóc.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11 : Ngàn Cân Treo Sợi Tóc.


Khi cánh tay che mắt hạ xuống, một cảnh tượng ghê rợn hiện ra.

Trong bóng tối âm u, bỗng một tia sáng mờ ảo lóe lên từ góc giường.

Ả yêu nữ thở dốc. “Ngươi đã làm gì ta?”

Nhưng trước khi họ kịp hành động thì thứ năng lượng ghê tởm từ v·ết t·hương trên khuôn mặt ả bắt đầu ăn mòn, từ từ lan rộng ra, hóa toàn bộ thớ thịt và xương cốt yêu quái thành loại dịch lỏng đen kịn.

Vàp khoảnh khắc định mệnh đó, cây bút cổ đột ngột phát sáng. Nó bắn ra một thứ năng lượng đen ngòm vào đầu yêu nữ. Đoạn năng lượng xoáy vào không khí tạo thành một làn sóng dữ dội.

Căn phòng chìm trong tĩnh mịch, chỉ còn hơi thở dồn dập của gia nhân bên cạnh, cả hai đều cố kìm nén nỗi sợ.

Mùi tanh tưởi của máu trong không gian càng lúc càng nồng.

"Thiếu gia!!"

Tiền Kim Bảo nhìn quanh, ánh đèn le lói khiến cảnh tượng trở nên u ám. Để tránh bị thứ ngoài kia phát hiện, hắn vội thổi tắt đèn trong phòng.

Bên ngoài, tiếng bước chân gấp gáp, tiếng la hét vang lên rồi tắt lịm trong chốc lát, như thể người vừa kêu lên đã bị nuốt chửng ngay lập tức.

Gia nhân lảo đảo, nước mắt lưng tròng, bấu chặt lấy Tiền Kim Bảo như thể hắn là điểm tựa cuối cùng.

Thẩm Tương vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng lưng của bằng hữu đang rời đi, lòng dấy lên nhiều suy nghĩ. Gã không thể ngờ rằng Tiền Kim Bảo lại dễ dàng từ bỏ một khoản nợ lớn như vậy. Con số 500 vạn lượng là một số tiền khổng lồ.

Tiền Kim Bảo cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. “Yêu quái? Ngươi nói gì vậy?” - Trong lòng hắn dâng lên nỗi lo sợ không thể cưỡng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay lúc này, một ả yêu nữ nửa người nửa nhện đạp cửa xông vào, miệng lẩm bẩm đòi dương khí. Những bước chân của ả phát ra âm thanh ghê rợn, lớp da nhện chạm vào mặt đất, tiếng kêu răng rắc vang lên.

Cây bút cổ đã làm thủng một mảng thịt lớn, thổi bay nửa khuôn mặt của ả, còn chảy ra một thứ dịch lỏng đen sì như mực, tạo thành những vũng đen trên sàn nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Với tâm trạng hỗn loạn, Thẩm Tương nhanh chóng rời quán trà, kế hoạch của y có chút thay đổi.

Nói đến đây, y hổn hển.

Ngoài cửa, tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngớt, một hạ nhân bị hất bay tới trước cửa phòng hắn, máu bắn tung tóe lên tường.

"Cha còn sống sẽ mang ta đi xử trảm mất." - Hắn bật cười.

500 vạn lượng!! Những 500 vạn lượng.

Đôi mắt yêu nữ như hai hố đen sâu thẳm đói khát.

Họ nhìn nhau, không ai dám bước tới gần nó nhưng mỗi lần hắn lùi ra là cây bút lại tiến tới.

Ả hét lên! Ngay lập tức lao tới chỗ cả hai, đôi chân nhện sắc bén hạ xuống ngay đỉnh đầu Tiền Kim Bảo như những lưỡi dao sẵn sàng cắt đứt bất kỳ thứ gì cản đường.

"Có chuyện gì vậy? Bên ngoài có tặc nhân à?" - Hắn vội đỡ lấy hạ nhân.

Gã tiếp. "Trong lúc ta còn đang ngơ ngác... Bỗng chốc… Cửa chính của phủ phát ra t·iếng n·ổ rồi vỡ nát thành từng mảnh... Tiếp theo mọi người đều hoảng sợ.... Máu bắn tung ra khắp nơi, thấm ướt cả hành lang…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Yêu nữ thét lên một tiếng đinh tai nhức óc, ả lùi lại phía sau, tay vịn chặt một bên mắt b·ị t·hương.

Bốn tu sĩ cưỡi kiếm xuất hiện, nhìn trừng trừng phía quái vật đang hoành hành.

"Có yêu quái, có yêu quái!” - Y nói như đang khóc, giọng ngắt quãng.

Hai kẻ phàm nhân đã nghe kể không ít về yêu quái nhưng giờ đây khi đối diện với người thật việc thật vẫn không có từ ngữ nào miêu tả được vẻ gớm giếc của ả.

“Họa quỷ... Ngươi! Ngươi...." - Ả ta chỉ kịp thốt lên mấy câu vô nghĩa trước khi cơ thể tan biến, thứ duy nhất còn sót lại là những vệt đen lấm tấm trên sàn gạch.

“Thứ đó… Yêu quái ấy… nó ập vào. Nó nhìn ai, người đó không kịp kêu lên đã ngã xuống, thân thể bị hút cạn sinh khí, chỉ còn lại một cái xác khô. Mấy người hầu gần đó chạy không kịp, bị nó quấn lấy mà gục ngay trước mặt.… Máu chảy khắp nền, từng cái xác xếp ngổn ngang trên sàn."

Lần này Tiền Kim Bảo không do dự cầm vội cây bút lên, gia nhân vùng vẫy trườn tới, núp sau lưng hắn..

"Yêu nghiệt! Không được hại người!" - Một giọng nói vang lên đầy phẫn nộ từ phía sau ả yêu nữ.

Khi Tiền Kim Bảo về nhà, hắn ngã huỵch xuống chiếc giường êm ái, cơn mệt mỏi dồn dập ập như những đợt sóng.

Tiền Kim Bảo cũng hồi hộp theo. "Rồi sao nữa?"

Tên gia nhân run rẫy toàn thân, y gật đầu liên tục như thể chỉ cần dừng lại một chút sẽ không còn sức để nói nữa.

“Không phải, ta cũng không biết nó là thứ gì nữa,” Tiền Kim Bảo đáp, lắc đầu trong sự hoang mang.

Chương 11 : Ngàn Cân Treo Sợi Tóc. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thiếu gia!” Gia nhân bên cạnh hắn hét lên, trong khoảnh khắc bất lực, y không thể kiểm soát được bản thân ngay lập tức tè ra quần.

Đang rối bời với những suy nghĩ hỗn loạn, bên ngoài phủ truyền đến tiếng hét thê thảm của hạ nhân. Tiền Kim Bảo giật mình, vội rút ra con dao phòng thân dưới giường, thận trọng núp vào một góc.

Hắn cố gắng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

"Nín đi A Lộc! Nín đi, ngươi làm lộ chỗ của chúng ta mất!!! Bình tĩnh lại. " - Hắn trấn an hạ nhân, y vội tự lấy tay bịt miệng mình, nhưng ngay lúc này đây cả hắn cũng không biết phải làm gì tiếp theo.

Gia nhân ngẩng đầu nhìn Tiền Kim Bảo. "Thiếu gia, đây là thứ gì? Đồ của Tiêu tiên nhân cho cậu à?” Giọng y run rẩy.

Tiền Kim Bảo và gia nhân đều giật mình nhìn về hướng đó. Cây bút cổ, món đồ hắn từng định vứt bỏ đã bất ngờ phát ra một ánh sáng xanh nhạt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước ánh mắt kinh ngạc của cả hai, nó như có sự sống, tự mình lăn từ từ đến chỗ họ rồi dừng lại ngay dưới chân Tiền Kim Bảo, ánh sáng nhấp nháy như đang thì thầm gọi hắn.

“Dương khí! Cho ta dương khí!”

Y bật khóc, giọng nghẹn lại trong từng hơi thở đứt đoạn. Đôi tay gầy gò của gia nhân siết chặt lấy áo hắn.

"Thiếu gia… ta không muốn c·hết, không muốn c·hết đâu…"

Một hạ nhân bò vào phòng hắn, sắc mặt người này trắng bệch, thở hổn hển nói không ra hơi.

"Thiếu gia, nô tài!! Nô tài đang tuần tra trong phủ... Lúc đầu nô tài nghe tiếng động lạ… rồi… rồi những luồng sáng trắng rạch ngang bầu trời. Nhìn lên có vô số tiên nhân cưỡi kiếm bay qua, họ như đang tìm kiếm gì đó rồi tản đi các hướng."

“Dương khí! Ta cần dương khí!” - Ả hét lớn, gió lạnh thổi qua khe cửa. Tơ nhện đen nhánh bắn ra, bám vào từng đồ vật trong phòng như một màn nhện khổng lồ. Hơi thở sặc mùi tanh tưởi của máu tươi.

Tiếp theo là những bước chân chạy loạn trên hành lang, tiếng hét hòa cùng tiếng đồ vật v·a c·hạm ầm ầm.

Tiền gia rốt cuộc đã làm chuyện thất đức gì!! Toàn bộ bất hạnh như đều đang giáng xuống đầu họ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11 : Ngàn Cân Treo Sợi Tóc.