Quỷ Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4 : Bảo Vật Hữu Duyên.
"Tên phàm nhân khốn kiếp!" - Công chúa tức giận hét lên, cơn giận dữ trào dâng khi nhìn theo bóng dáng Tiền Kim Bảo rời khỏi phòng. Trong cơn thịnh nộ, nàng cầm lấy chiếc bình hoa gần đó và đập vỡ xuống sàn, tiếng gốm vỡ vụn khắp nơi.
Tiền Kim Bảo bước đến gần hơn, sự tò mò trong hắn trỗi dậy mạnh mẽ.
Nhưng lạ lùng hơn cả là cách gã tiếp khách. Bất kể ai tiến đến, giàu hay nghèo, hỏi giá bao nhiêu hay món hàng nào, gã đều chỉ lắc đầu lạnh nhạt và trả lời bằng một câu duy nhất: "Ta chỉ bán cho người có duyên." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay bên cạnh mảnh kim loại ấy là một cây bút cũ kỹ. Chuôi bút làm từ gỗ đen, đã mòn theo năm tháng nhưng những hoa văn chạm khắc tinh tế trên đó vẫn còn rõ ràng.
Chương 4 : Bảo Vật Hữu Duyên.
Khi mọi người đã giải tán hết, sự ồn ào của đám đông dần tan biến, tên chủ sạp tóc đỏ khẽ lắc lư người, ánh mắt uể oải hướng lên trời cao thở dài một tiếng.
Tiền Kim Bảo nheo mắt, rồi tiếp tục móc thêm một xấp ngân lượng khác, dường như không còn kiên nhẫn nữa. “Còn bây giờ thì sao?”
Gã chủ sạp lại lắc đầu, thái độ không hề thay đổi. Sự bướng bỉnh của gã khiến người xem xung quanh bắt đầu cảm thấy kích động, bầu không khí xôn xao hơn.
Đôi mắt nàng cháy rực sự căm hận, cảm giác nhục nhã và phẫn uất lan tràn. Tiền Kim Bảo không chỉ dám từ chối nàng, mà còn công khai yêu cầu hủy bỏ hôn sự hoàng đế đã sắp đặt. Dù là con trai của một trong những gia tộc giàu có nhất kinh thành nhưng hắn vẫn chỉ là một phàm nhân nhỏ bé.
Được một thánh nữ nhìn trúng, chính là phúc phần hắn tu mấy kiếp, thế mà.... "Ngươi là cái thá gì dám mở miệng từ chối ta!! Rồi ngươi sẽ phải hối hận!"
"Ta... Ta..." - Tiền Kim Bảo đứng đối diện với tên côn đồ, cảm thấy có chút căng thẳng, gã to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, rõ ràng không phải loại người dễ đối phó.
Ở đây lúc nào cũng nhộn nhịp với vô số thương nhân bí ẩn cùng hàng hóa quý hiếm. Đối với những kẻ giàu có, Tứ Hải Trân Phường có thể mua được cả hàng cấm và tin tức.
Hắn dạo quanh một lúc, quan sát đám đông mua bán náo nhiệt, ánh mắt lướt qua vô số quầy hàng kỳ bí. Giữa dòng người, một nhóm đông ồn ào vây quanh sạp đồ hàng cổ khiến hắn chú ý.
“Ta chỉ bán cho người có duyên." - Giọng điệu thản nhiên như thể mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến gã.
Hình dáng của nó càng khó hiểu hơn, trông như một mảnh vỡ của thứ gì đó, với các cạnh không đều, nhiều ký tự kỳ bí khắc chìm trên bề mặt. Hắn chưa từng thấy vật gì giống như vậy trong suốt những năm dạo chơi qua bao cửa hàng sang trọng lẫn chợ đen ở kinh thành.
"Có duyên quái gì chứ?"
Trong hỗn độn suy nghĩ, Tiền Kim Bảo lê bước đến trước Tứ Hải Trân Phường từ lúc nào, nơi này là khu chợ đen nổi tiếng nhất kinh thành.
Tên côn đồ nhận lấy tờ ngân phiếu, ánh mắt lướt qua con dấu của Tiền gia in trên đó. Gã nheo mắt nhìn kỹ Tiền Kim Bảo.
Gã tiếp tục ngồi đó, lặng lẽ giữa không gian vắng vẻ, như một người cô độc trong hành trình tìm kiếm điều gì đó mà chẳng ai khác có thể hiểu.
Đột nhiên, một cảnh tượng trước mắt khiến hắn chững lại. Một cụ già bất cẩn bị một tên côn đồ xô ngã, gã hung hăng định đánh ông ta.
"Ta thấy ngươi bị ông ấy đụng trúng, chắc b·ị t·hương nặng lắm." - Hắn nói với giọng hòa giải. "Đây, cầm chút tiền này mà đi khám đại phu.”
Tiền Kim Bảo liếc nhìn họ không có hứng thú. Tuy nhiên, bên trong, hắn càng lúc càng cảm thấy khó chịu với cách từ chối kỳ lạ của gã chủ sạp. "Ngươi thật sự không muốn bán à?" - Hắn hỏi lần nữa, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu nổi sự thách thức trong ánh mắt.
Các đường nét uốn lượn như những dòng chảy tự nhiên, phảng phất một điều gì đó bí ẩn. Hắn có thể cảm nhận được rằng đây không phải là cây bút thông thường mà giới nho sinh hay dùng để viết thơ văn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Coi bộ hôm nay ta không phải là người có duyên rồi." - Hắn quay gót, rời khỏi sạp hàng, để lại những lời bàn tán phía sau.
Một kẻ trong đám đông cười hềnh hệch, chen vào. “Tiền công tử, ngươi không có duyên với tên điên này, nhưng ta cảm thấy ngươi có duyên với ta đó!”
"Này tên kia." - Hắn quát. "Ông ấy là người già cả, đi đứng không tốt, ngươi không thông cảm còn muốn động tay động chân à.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên một vật bằng kim loại kỳ dị, nó không phải là vàng hay bạc, cũng không phải đồng thau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay lập tức, nhiều người khác cũng hùa theo, miệng xu nịnh không ngớt. "Đúng đúng, Tiền công tử! Ta cảm thấy ta với ngươi có duyên từ kiếp trước!" - Một kẻ khác nói chen vào.
"Đợi cả ngày trời…" - Gã lẩm bẩm, bàn tay khẽ vuốt qua mái tóc đỏ như lửa. "Không thấy họa quỷ đâu. Hắn không ở đây sao? Chẳng lẽ mình tính nhầm." - Giọng nói của gã chứa đựng chút mệt mỏi xen lẫn thất vọng.
Màu sắc đen nhánh, bề mặt lại ánh lên một vệt sáng xanh lam kỳ ảo.
Ông chủ của sạp này trông vô cùng kỳ lạ, gã có mái tóc đỏ, đội mũ rộng vành khó nhìn thấy khuôn mặt.
Không chịu thua, Tiền Kim Bảo móc ra một xấp ngân phiếu dày cộp, đặt xuống trước mặt gã. “Ta cảm thấy mình có duyên." - Hắn nhấn mạnh. “Ta muốn mang nó về tặng cha.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã côn đồ trừng mắt nhìn hắn, một nụ cười đầy mỉa mai hiện lên trên môi. “Thì sao? Ngươi ý kiến gì?"
"Chắc chắn là lửa đảo!"
Gã chủ sạp nhìn qua xấp ngân phiếu nhưng vẫn chỉ lắc đầu. “Không phải ngươi.” - Gã nói dứt khoát.
Người khác cũng không kìm nổi mà thêm vào. "Cái giá mà Tiền công tử đưa ra, ngươi có thể sống tám đời mà không cần lo nghĩ đấy!"
Nàng thầm nghiến răng, hơi thở nặng nề vì cơn tức giận chưa nguôi.
Những lời này nhanh chóng khiến người qua đường càng thêm hiếu kỳ. Mọi người cố gắng thuyết phục, trả giá, thậm chí dùng những lời đường mật, nhưng gã vẫn lắc đầu, thái độ không chút thay đổi. Ánh mắt của gã lướt qua đám đông, như đang tìm kiếm thứ gì đó hoặc ai đó.
Gã chủ sạp vẫn bình thản, không hề bị lay chuyển bởi đám đông hay số ngân phiếu trước mặt.
Tiếng cười rộ lên trong đám đông, gã chủ sạp chỉ liếc qua mọi người với vẻ khinh miệt, không hề thay đổi thái độ.
Rời khỏi sạp hàng, Tiền Kim Bảo tiếp tục đi dạo, lòng vẫn chưa nguôi ngoai với thứ mình không thể có được.
Tiền Kim Bảo nhìn cây bút. "Này tên kia, cây bút này cũng bán cho người có duyên luôn à?" Hắn hỏi lại, giọng trầm xuống. Gã chủ sạp không trả lời thẳng mà chỉ lắc đầu. “Đi đi, không phải cho ngươi.”
Tiền Kim Bảo cau mày, ánh mắt hắn lấp lánh vẻ tò mò xen lẫn khó chịu. Một kẻ có thói quen mua mọi thứ bằng tiền như hắn không quen với việc bị từ chối kiểu này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi rời khỏi phủ công chúa, Tiền Kim Bảo không vội về nhà ngay, hắn không biết nên nói thế nào với cha mình, đồng thời cũng cảm thấy xúc động khi Tiền Phú Quý vì muốn hắn có hôn sự tốt đã không ngần ngại đánh đổi tâm huyết mà gia tộc mấy đời gầy dựng.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt. Không muốn gây thêm rắc rối, lập tức móc ra vài tờ ngân phiếu và đưa cho gã với nụ cười gượng gạo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.