Quỷ Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5 : Lão Nhân Kỳ Quái.
"Đa Phúc?!" - Hắn đưa tay lên đầu, nơi vẫn đang nhức như búa bổ.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, dù không hiểu gã đang nói cái gì nhưng có vẻ đối phương không muốn làm khó hắn nữa.
"Đứng lại!! Đuổi theo cho gia!" - Đám côn đồ hùng hổ đuô theo bén gót, Tiền Kim Bảo và cụ ông lẫn vào đám đông thật nhanh, Hắn liên tục nhìn xung quanh và quẹo vào các ngõ ngẫu nhiên.
Tên tóc đỏ lại tóm lấy tay của Tiền Kim Bảo rồi bắt đầu dùng một thứ năng lượng kì lạ vẽ lên đó nhiều vòng cuộn tròn đan xen nhau, chúng nhanh chóng phai nhạt và biến mất. Trông giống như một loại ấn ký cổ xưa.
“Bỏ đi, bỏ đi.” - Gã tóc đỏ nói. Nhìn hắn hèn như thế gã liền nghĩ tới phương án đi tìm người khác, cho Tiền Kim Bảo vào danh sách dự phòng.
Tiền Kim Bảo run rẩy, hắn bắt đầu đặt bút lên giấy và phác thảo. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng vẽ cái gì?” - Tiền Kim Bảo hỏi lại, giọng nói lạc đi trong sợ hãi.
"Này! Đại ca à!!?? Chỉ ta làm sao rời khỏi đây đi chứ?" - Tiền Kim Bảo bất lực kêu lên.
Gia nhân : "Người sém chút hù c·hết cái mạng nhỏ của nô tài! Người sao tự dưng lại đầp đầu vào tường?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão sốt ruột, siết tay hắn chặt hơn. "Mau vẽ cho ta xem!”
“Tiền thiếu gia? Cậu có sao không vậy?”
“Ngươi không muốn thì thôi, quỷ bút biết ta ép ngươi nó cũng sẽ không chấp nhận. Với lại bây giờ ta cũng không muốn gặp tên khốn đang giữ nó.”
"Cái tên vô dụng này!? Ngươi tưởng tượng xem! Trở thành kẻ mà ai ai cũng sợ, đi tới đâu thiên hạ tránh xa tới đó! Oai phong biết bao nhiêu! Tại sao muốn làm người phàm?"
Ông ta nhưng không quan tâm, bất chợt nắm chặt cánh tay của hắn. Một đợt sóng năng lượng quét qua, toàn thân Tiền Kim Bảo t·ê l·iệt.
"Phiền phức!" - Ông lão bất ngờ lôi mạnh hắn vào một con hẻm, không gian xung quanh chuyển động, bóp méo như thể thời gian và không gian đang gấp lại.
"Cứ theo ý con mà làm! Hủy bỏ hôn sự này đi."
Hoàng đế chắc chắn sẽ không tha cho Tiền Kim Bảo. Đêm đó ông ấy viết một bức thư nhờ người mang tới Thiên Hạ tông giao cho một vị tiên nhân gọi là Tiêu Nghị.
"Dấu ấn này sẽ phát sáng khi ngươi thu thập được cả quỷ bút và quỷ quyển." - Dứt lời, như một cơn gió thoáng qua, gã tóc đỏ rời đi mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
"Cả nhà chúng ta bình an là được! Tiền có thể kiếm lại! Còn nữa! Đừng nói chuyện này cho tỷ tỷ và mẫu thân con biết. " - Tiền Phú Quý dặn dò. Trong lòng ông ta tự biết chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất ngờ, gã túm lấy một cỗ cơ thể chưa phân hủy hết, nhấc bổng lên như thể đó là một vật phẩm quý giá.
“Vẽ lại thứ này cho ta xem thử.” - Y cười khúc khích.
Gã tóc đỏ im lặng trong giây lát, mắt nhìn về phía những xác c·hết nằm ngổn ngang, nụ cười nhếch mép không rời khỏi khuôn mặt.
Một giọng nói quen thuộc vang lên. “Thiếu gia!! Thiếu gia!!”
"Mau vẽ cho ta xem nhanh lên! Không thì ngươi cũng sẽ có kết cục giống như chúng." - Gã kia hét lớn.
“Tranh? Ý ông là xuân họa à?” - Tiền Kim Bảo hơi ngượng ngùng, không biết liệu mình có nên hỏi thẳng hay không. Một cụ già quan tâm tới xuân họa, cũng quá là quái đản.
Bọn họ bàn nhau b·ắt c·óc hắn đòi tiền chuộc, nụ cười gian ác nở trên môi. Ý nghĩ Tiền gia giàu nứt tiếng chắc chắn sẽ trả tiền chuộc hậu hỉnh để giữ mạng con mình làm bọn chúng phấn khởi, nếu thành công, sau này cả bọn không cần cực khổ đi l·ừa đ·ảo nữa mà sẽ sống như vua chúa.
“Hóa ra là Tiền thiếu gia!” - Gã côn đồ nhếch mép, giọng điệu trở nên xấc xược, đôi mắt ánh lên vẻ thách thức. “Có điều… Nhiêu đây không đủ đâu.”
“Đúng rồi, vẽ đi!” - Gã tóc đỏ đứng đó, thưởng thức sự sợ hãi của Tiền Kim Bảo, ánh mắt lấp lánh như đang theo dõi từng nét vẽ.
Khi cảm giác chóng mặt qua đi, trước mặt họ là một vùng đất xa lạ, nơi ánh sáng mờ mịt, xung quanh toàn là t·hi t·hể nằm la liệt, mùi máu tanh xộc lên.
"Không sao đâu, đừng quan tâm bọn chúng." - Cụ ông nói. Giọng lão càng ngày càng trầm, Tiền Kim Bảo nhìn kỹ lại thì ông cụ này rất quen thuộc. Chính là ông lão mà hắn đã đâm trúng khi cố gắng chạy trốn khỏi Tiền Phủ.
Hắn đứng đó, cảm giác lạnh lẽo bao trùm, hoang mang không biết mình vừa trải qua điều gì. Nhưng rồi có một chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.
Ngay sau đó hắn trở về Tiền phủ, giải thích toàn bộ đầu đuôi việc trong cung cho Tiền Phú Quý, ông ta thở dài, đi đi lại lại một lúc rồi bước tới ôm con trai vào lòng.
Y tức đến thổ huyết, nếu không phải đang gấp rút tìm người thừa kế, còn lâu mới thèm để ý tới tên phàm nhân này. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Còn ông lão? Ông ấy đâu rồi?” - Hắn hoảng hốt, bất chợt cảm thấy lo lắng.
"Xương cốt cũng may là chưa từng tu luyện, đỡ phải tốn công ta bẻ ra nắn lại từ đầu...." - Ông ta cười khúc khích trong sự hoài nghi của hắn. "À thiếu niên, tranh vẽ lần trước có thể vẽ lại cho ta xem không?”
Thanh niên tóc đỏ thoáng chốc tức giận, dù rất muốn có người thay thế mình nhưng chung quy vẫn là "vật kia" cùng chủ nhân phải có sự gắn kết tương liên. Cả hai phải tự nguyện lập khế ước, nếu không, tất cả chỉ là hão huyền và vô nghĩa.
"Nhưng chúng ta đang gặp nguy hiểm, ông còn tâm trạng xem tranh à?" - Hắn hốt hoảng.
Chương 5 : Lão Nhân Kỳ Quái.
Tiền Kim Bảo kinh sợ, lòng ngực hắn như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Hắn vội vàng quay lại tìm ông lão, nhưng giờ đây người duy nhất hắn có thể nhìn thấy là một nam nhân tóc đỏ kỳ lạ, với cơ thể vạm vỡ đến đáng sợ.
"Hắn là con trai của Tiền Phú Quý, gia tộc giàu nhất kinh thành đấy.” - Một tên đồng bọn bên cạnh thì thầm, âm thanh trầm thấp nhưng đủ để cả nhóm nghe thấy. Gã côn đồ bắt đầu chớp mắt, cái nhìn của gã trở nên đắc ý.
Tiền Kim Bảo nghe câu hỏi đó, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy tàn bạo của gã. "Ta chỉ muốn làm người bình thường thôi.”
"Ta tự đập đầu vào tường á?" - Hắn nhấp nháy mắt, cố gắng định hình lại không gian xung quanh. Cảm giác đầu óc vẫn còn lộn xộn. Mơ hồ hiểu ra rằng mình đã trải qua một cuộc gặp gỡ kỳ lạ nhưng lại không thể nhớ rõ mọi thứ.
Trong khoảnh khắc đó, trước mặt hắn liền xuất hiện một quyển giấy trắng tinh và một cây bút thô.
Không gian bất ngờ bừng lên đợt sáng chói nhòa, khi hắn mở mắt ra hình ảnh đầu tiên đập vào là những gương mặt lo lắng, cùng những giọng nói rì rào xung quanh.
Hắn hốt hoảng ngồi xuống ôm đầu tránh sự tức giận của gã.
Đến khi bức họa hoàn thành, một tiếng cười đầy sảng khoái vang lên, gã biết đây chính là người mà mình cần tìm. “Khá lắm, tiểu tử! Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn làm nắm quyền sinh sát trong thiên hạ không?”
Tiền Kim Bảo cúi mặt. "Nhưng một nửa tài sản Tiền Gia sẽ không đòi được."
Mọi người xung quanh nhìn nhau, hình như không ai biết ông ấy là ai.
Tiền Kim Bảo hơi cau mày, cảm thấy bối rối. Hắn lấy ra thêm ngân phiếu, đưa cho chúng mà không cần suy nghĩ, rồi nhanh chóng quay sang cụ ông. "Chúng ta đi thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông ta cứ nghĩ sẽ cưới cho con trai một người vợ xuất chúng, không ngờ tới bọn họ lại coi thường Kim Bảo như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.