Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Quyển 1
Unknown
Chương 17: Bài học.
Phía sau cậu một lớp bụi dày đặc đang cuồn cuộn. Có thể thấy lấp ló trong đó là những hình bóng to lớn với chiếc đuôi dài. Kèm theo những tiếng kêu đầy sự giận dữ.
Quay lại nhìn, cậu rụt lại về ngay. Tiếp tục cắm đầu vào chạy.
Cứ như thế người chạy người đuổi đến ngày thứ tư. Từ xa cậu lại nhìn thấy bóng dáng con thuyền quen thuộc.
Bức tốc. Trong vòng hai tiếng cậu đã có mặt tại dưới vùng nước nông. Dựa vào thân thuyền.
Cậu nở nụ cười: " Hà Hà hà.. Đến nơi có nước rồi chắc bọn chúng không giám theo đầu."
Cùng lúc cậu ngoảnh mặt lại nhìn. Nụ cười cậu bỗng vụt tắc, mặt tái mét lại.
Từ xa đống bụi mù vẫn tiếp tục lao đến mà không có dấu hiệu ngừng lại. Khoảng cách giữa hai bên đang dần rút ngắn lại một cách nhanh chóng.
Cậu lập tức rút chiếc chùy ra, nhưng không để chiến đấu. Cậu vung mạnh vào chiếc thuyền. Ngay khi bị đập trúng. Chiếc thuyền lung lay một lúc rồi bên mạng thuyền vỡ ra từng mảnh.
Cất chùy về sau, cậu chọn lấy mảnh to nhất cùng một mảnh khá lớn nữa mà lao thẳng ngoài nước sâu. Đến nơi nước vừa đủ, đặt ván thuyền xuống mà ngồi lên.
Lấy chiếc ván còn lại mà ra sức chèo ra xa.
Vừa chèo cậu vừa quay mặt lại nhìn. Từ gần chỗ cậu vừa đứng lớp bụi đã tan dần. Lộ ra diện mạo thực sự, đó là những con vật có nhiều chân. Thân hình giống con bọ cạp. Nhưng phần đầu lại khác biệt khi có đến ba đầu.
Chúng tụ tập lại bên bờ nước, tổng số lên tới mấy trăm con. Con nào con lấy to lớn vạn vỡ, hai chiếc càng và đuôi nhọn hoắt lóe lên ánh sáng đầy nguy hiểm. Nhưng cũng dễ thấy nhất về con trưởng thành kích cỡ và ngoại hình ghê gớm, to lớn hơn nhiều con chưa trưởng thành.
Thấy chúng không còn di chuyển nữa cậu mới ngừng lại tay chèo, tranh thủ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Phía bên kia, chúng tụ tập lại kêu gào phát tiếc sự giận dữ về phía cậu. Sau một lúc, chúng bỗng nhiên im lặng đi.
Cậu lúc đầu coi là chúng đã mệt nghỉ ngơi một chút kiểu gì cũng kêu tiếp. Trên đường rượt đuổi nhau cậu gặp thường xuyên.
Đợi chờ một lúc đã quá thời gian mà không thấy chúng kêu lại. Trong đầu cậu đầy sự hoài nghi: " Không lẽ chúng về rồi?. Nhưng với tính thù dai như thế sao bỏ cuộc nhanh được?."
" Ừmmm. Không lẽ....chúng bơi ra?.Không không, thân hình chúng trông to lớn nặng lề vậy bơi ra đến đây có mà c·hết chìm à. Nhưng mới gặp lần đầu chỉ thông qua ngoại hình để đoán cũng không được lắm. Hay cứ mở ra nhìn cái nhỉ cho chắc ăn."
Mở ti tí đôi mắt nặng nề của mình ra. Cậu nhìn về phía bờ. Con mắt của cậu dần trợn to ra. Miệng há lớn.
" Cái thể loại quái vật thù hằn gì mà ghê thế này?? "
Trước mắt cậu là một hạm đội. À phải là một đám con đã trưởng thành trong bọn nó tụ tập lại thành một chiếc bè lớn.
Điều làm cậu bất ngờ là chúng nổi bằng những cặp chân bơi nhanh dưới nước. Di chuyển bằng cặp đuôi xoay tròn như một chiếc máy quạt.
Sau giây phút ngơ ngác. Cậu cũng lấy lại tinh thần, nhận ra tình huống nguy cấp. Khoảng cách giữa cậu và chúng giờ đây đang rút ngắn lại quá gần. Đến nổi cậu có thể nhìn thấy rõ từng chiếc răng sắc bén của chúng nhăm nhe về phía cậu.
Sốc lại tinh thần cậu vung chèo bằng cả tính mạng. Vừa thấy cậu di chuyển chúng như biết kế hoạch tiếp cận âm thầm đã thất bại. Chúng tập trung vẫy đuôi nhanh hơn đến nỗi tạo ra tàn ảnh. Những chiếc quẩy đuôi dưới nước, âm thanh mà chúng tạo lên như một dàng pháo cùng bắn liên tiếp.
Cuộc rượt đuổi tiếp tục. Chỉ là bây giờ thay đổi địa hình.
Không biết là bao lâu. Cậu dừng lại mà thở. Từng ngụm không khí hít ra thở vô phát ra tiếng như một chiếc máy.
Nằm trên miếng ván cậu không chịu nổi mà ngẩn đầu về phía chiếc bóng xa xa mà chửi: " Bọn Dai Cạp tàn ác. Tao g·iết có con nhỏ mà cần thù dai thế không. Mà trong khi nó t·ấn c·ông trước. "
Cái tên Dai Cạp là cậu đặt cho chúng. Biết chúng sẽ không hiểu nhưng cậu muốn nói ra cho thỏa lòng uất ức. Tưởng tượng mình không làm sai mà cứ ngày nào cũng chửi thì có cay không.
Nhớ lại từ sau khi làm được món v·ũ k·hí. Cậu bắt tay vào công cuộc khám phá của mình.
Ngày thứ ba trên đường đi cậu có gặp vài thực vật lạ. Sau khi xem xét kĩ lưỡng không có nguy hiểm gì, cậu quyết định cho nó vào trong túi. Lỡ có lúc cần. Chính từ quyết định đó đã đưa cậu đến hiện trạng bây giờ.
Khi mang theo nó đến gần cuối ngày thứ tư. Từ dưới đấy ngoi lên một con Dai Cạp. Vừa xuất hiện nó đưa mắt về phía chiếc túi chứa thực vật của cậu. Rồi lao ngay vào mà t·ấn c·ông.
Cùng với đó, cậu cũng do luôn cảnh giác xung quanh. Lên vừa thấy động tĩnh lạ cậu nhảy bật lên lé sang một bên, suýt xoa né được chiêu tập kích.
Nhân lúc nó chưa lấy lại được lực. Cậu xoay lại lấy chùy ra. Lao thẳng vào cho nó một đập ngay vào đầu.
Tưởng chừng con này phải mất công đánh lâu dài. Nhưng vừa đập vào đầu nó. Nó nằm im bất động luôn.
Lúc đó cậu không tin tà nghĩ chắc nó dùng chiêu giả c·hết. Lên cho ăn thêm vài chùy. Thấy nó không hề phản công lại cậu mới ngừng lại xem xét.
Nó đúng là c·hết thật chắc do cú đập ban đầu vào đầu là điểm yếu chí mạng của nó. Sau khi nghỉ ngơi đến nửa tối bên xác con Dai Cạp. Cậu cũng suy nghĩ ra thứ thu hút con này là cây thực vật cậu mang theo. Thế là cậu quyết định vẫn mang tiếp, để câu thêm vài con nữa.
Gõ gõ vào chiếc vỏ ngoài của con Dai Cạp. Cậu phải chà chà tán thưởng độ cứng cáp. Khi ăn chùy của cậu mà không bị đập nát gì. Chỉ bị lõm vào trong.
Tiếp theo cậu dành cả buổi đêm còn lại thu thập chiến lợi phẩm.
Đến sáng thì xong. Chưa kịp làm gì sau đó. Thì từ xa một con Dai Cạp ngoi lên. Cậu mừng rỡ,
" Quà tặng của thiên nhiên đây rồi " nhưng sau đó là năm con, rồi chín con, cứ thế tăng dần thành một đội tới mấy trăm con. Chúng đưa những con mắt đỏ lòe của chúng hướng về phía cậu.
Lúc đó mặt cậu tái mét lại. Đây méo phải
quà tặng. Đây là trừng phạt. Ngay khi thấy mắt chúng nhìn sang bên cái xác con Dai Cạp mà cậu đánh bại tối qua. Chúng bắt đầu gầm thét lên, ánh mắt đỏ ngầu giờ càng đỏ thêm. Từ xa cậu có thể cảm nhận được sự giận dữ, tức giận lẫn sát ý. Cậu chắc chắn chúng đang muốn xé xác cậu ra thành trăm mảnh.
Từ lúc đó cậu đã biết mình đã chạm vào ổ kiến lửa. Cậu nhanh chóng chạy đi. Không quên vứt cây thực vật lại. Mong sao kéo dài được chút thời gian.
Nhưng khi quay lại. Chúng vẫn lùa theo cậu. Mặc kệ cái cây. Lúc đó cảm giác hối hận tràn ngập tâm trí: " Nếu lúc đó mình không ngu mà lấy cái cây. Nếu lúc đó không g·iết con Dai Cạp. Nếu...nếuv.v.vv.."
Sau đó là màn rượt đuổi đến giờ.
Nhìn lại mình bây giờ. Người không v·ết t·hương nhưng tay và chân do phải hoạt động lâu dài. Giờ cử động tí cũng thấy nhức nhức. Điều này khiến cậu phải đề ra một kế hoạch ngay, không đợi chờ phía trước sẽ là nằm im chịu c·hết.
Cậu bắt đầu lấy bộ óc không thông minh của cậu ra cố gắng suy nghĩ.
" Bọn nó thân hình to lớn. Sức sẽ rất khỏe. Cộng thêm chúng biết đổi chỗ thay nhau nghỉ ngơi. Lên việc kiệt sức đối với chúng tạm thời là không cần lo nghĩ.
Mình thì sức người có hạn. Chắc chắn không đua được trong trận chiến lâu dài này."
Cân nhắc thêm nhiều khía cạnh. Cậu thấy mọi con đường điều bế tắc.
Bỗng cậu nhớ đến điều gì, hai mắt sáng lên, hét lớn: " Có cách rồi, đơn giản thế mà mình giờ mới nhớ ra. "
Cậu nhìn về phía bọn Dại Cạp giờ đây vẻ mặt không còn đau khổ. Mà chuyển sang khuôn mặt đầy sự nham hiểm.
" Khặc khặc khặc. Chúng mày c·hết với bố. "