Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Quyển 1
Unknown
Chương 20: Không gian trùng điệp ( 1 )
Nắm chặt bàn tay lại. Cậu tự nhủ: " Đã đến lúc rồi. Thành hay bại là ở đây."
Cầm trên tay trái tim. Cậu nhẩm bẩm câu chú cấm rồi nói " THU ". Dòng năng lượng còn sót lại trong trái tìm ngay lập tức chảy vào người cậu. Cùng lúc hình tròn thứ mười đại diện cho tần thứ mười cũng viên mãn.
Ném trái tim đã mất sắc thái đi. Cậu tập trung nhìn vào lòng bàn tay.
Từ lúc vòng tròn thứ mười viên mãn. Tất cả hình tròn dần tụ lại với nhau. Tạo lên một vòng tròn duy nhất. Cũng là vòng tròn lớn nhất và có một màu đen đầy bí ẩn. Cậu có thể cảm nhận được sự khủng bố trong đó. Nó khiến cậu phải bất an.
Chưa kịch trải truốt lại tinh thần bị dao động. Từ trung tâm chiếc vòng một đám đen xuất hiện. Rồi nhanh chóng lấp đầy không gian bên trong chiếc vòng. Khi lấp xong, từ trong bóng tối hiện lên một con mắt.
Chỉ thấy con mắt đó sáng lên một cái. Tầm nhìn cậu trở thành màu đen.
..........
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu. Cậu mở đôi mắt nặng nề của mình ra.
Vuốt vuốt cái đầu trướng đau của mình. Thần thái trong mắt cậu cũng từ lờ đờ dần sáng tỏ và đến cuối là trợn to lên.
" Đây là [ Không gian trùng điệp ]. Mình như thế này bao lâu rồi." Hoảng loạn trước hoàn cảnh xung quanh cậu vội đứng dậy nhìn ngó xung quanh.
Xung quanh cậu chỉ toàn một màu đen như sương mù. Tất cả tầm mắt đều bị hạn chế gắt gao.
Đề phòng xung quanh. Nhưng qua một lúc vẫn không có động tĩnh gì. Tâm thái cậu cũng dần thả lỏng một ít.
Tranh thủ thời gian. Cậu kiểm tra tình trạng của bản thân.
Sau một lúc. Cậu đã kết luận ra. Cậu là bản thể thật đi vào đây. Tất cả đồ đạc đều được mang theo.
Sau khi biết là bản thể đi vào. Tâm thái cậu cũng căng thẳng lại. Cứ thế cậu chỉ đứng yên không dám nhúc nhích rời khỏi chỗ ban đầu dù chỉ một khoảng cách nhỏ.
Đợi chờ một lúc. Cậu mới nhớ ra mình có máy đếm thời gian trên tay. Nhanh chóng nhìn vào tâm trạng cậu tái mét lại.
Hiện hữu trước mắt cậu là con số hiển thị trên cánh tay phải ghi: [ 349 năm 0 tháng 2 ngày 6 giờ 23 phút 50 giây ].
" Đệt mới đó sắp đến thời gian triệu hồi đến thế giới BAKA. Cứ đà này mình muộn mất. "
Nắm chặt tay lại. Mắt nhắm lại còn khuôn mặt cau có lại như đang cân nhắc.
Cuối cùng khuôn mặt trở lại ban đầu. Mắt cậu mở ra. Nhưng khác với ban đầu, ánh mắt chứa sự quyết tâm.
" Dù sao cũng phải đi. Đi sớm hay muộn cũng đều phải đi. Thôi thì đi luôn. "
Đưa bước chân về phía trước. Lúc khởi đầu cậu thấy khá lo lắng. Nhưng càng đi, chỉ thấy xuyên qua từng làn sương mù đen. Không hề có con gì lao ra t·ấn c·ông như cậu nghĩ. Cậu bắt đầu ung dung trở lại. Tất nhiên vẫn có phần cảnh giác đề phòng xung quanh.
Không cần đề phòng 24/24, cậu cũng có thời gian đánh giá xung quanh. Theo cảm nhận của cậu. Dưới chân cậu cũng là một lớp sương mù đen nhưng có vẻ nó ở một dạng đặc thù nào đó mà cậu có thể đứng được.
Còn phía xa thì đã vị sương mù đen bao bọc khiến cậu không quan sát được. Trong lúc vu vơ cậu còn nhận ra sương mù này rất kì lạ. Chúng như có ý thức khi cậu đi đến đâu thì một vùng nhỏ xung quanh đều giữ một khoảng cách với chúng. Như chúng tự động né ra một khoảng cách với cậu vậy.
Đi đi từng bước. Thời gian cũng dần trôi qua. Nhìn vào thời gian. Chỉ còn lại một ngày nữa là đến thời gian triệu hồi đến thế giới BAKA . ]. Tâm trạng cậu cũng dần gấp gáp lên. Cậu thử nghiệm mọi thứ có hi vọng có thể thoát ra.
Như hét to lên " Tôi muốn ra ngoài ". Hay nhẩm bẩm câu chú cấm.v..v. Nhưng có vẻ đều vô dụng.
Cậu bắt đầu chuyển từ đi từ tốn ra chạy. Xuyên qua tần tần lớp lớp sương mù. Khi thời gian còn sáu tiếng. Cậu cũng tìm thấy một cánh cửa kì lạ. Nhưng trông có vẻ giống lối ra ở đây.
Hạ chậm bước chân. Cậu tiến gần đến cánh cửa. Càng đến gần cậu càng cảm thấy không đúng cho lắm. Trên cánh cửa pha tạp từng vết đen đỏ. Trông giống như máu khô lại vậy.
Từ bề ngoài cánh cửa rất cổ xưa, chạm khắc. tinh xảo những hình thù kì quái. Tạo cảm giác rất bất tường.
Khi bước tới gần sát hơn. Từ trong cánh cửa phát ra tiếng cào cấu. Rồi liên tiếp là từng tiếng kêu gào đầy sự điên cuồng. Cánh cửa theo đó cũng kẽo kẹt dần bị mở ra.
Ngay lập tức. Cậu nhảy vọt lên. Lấy thân mình đè lên cánh cửa.
Với quyết tâm không để cho con quái vật trong đó thoát ra. Cậu có cảm giác để nó thoát ra sẽ cùng lúc những điều tồi tệ sẽ xuất hiện.
Cùng lúc cậu ngăn cửa. Con vật bên trong cũng cảm nhận được. Nó càng ra sức đẩy cửa ra.
Theo nhịp độ từ sức đẩy khá bình thường. Dần dần cường độ được đẩy lên cao, thành những cú va đập đầy mạnh mẽ. Càng thế cậu càng ra sức chèn cửa hơn.
Sau một lúc va đập. Hình như do không đột phá được mà từ bỏ. Cậu không còn thấy bất cứ động tĩnh nào nữa.
Cậu cũng thả lỏng một chút tinh thần lẫn cơ thể căng cứng của mình.
" Nhất quyết không được để cánh cửa này mở ra. Tuy không còn va đập nữa ta vẫn phải giữ vững không được lơ là. "
Vừa dứt lời. Cậu nghe từ bên trong cánh cửa truyền ra tiếng chạy. Nghe kĩ hơn. Đó là tiếng chạy lấy đà.
Nhận ra được mức độ nguy cấp. Cậu căng hết toàn lực giữ chặt cánh cửa.
Đúng như suy đoán, vừa giữ xong. Từ cánh cửa cậu nghe một tiếng va đập cực lớn. Song song với đó là một lực đạo khủng kh·iếp. Khiến cánh cửa bị cong ra ngoài.
Từ trong phần uống cong một bàn tay gầy gò đầy gai góc thò ra. Cậu đưa tay ra sau rút cây đao ra nhắm chuẩn vào cánh tay mà chém.
Chỉ nghe một tiếng như kim thiết đánh vào nhau. Cùng từng tia lửa nhỏ tóe ra từ nơi v·a c·hạm. Con quái vật đau đớn thét lên, rồi rụt tay lại.
Cậu cũng nhanh chóng lấy lực đá mạnh vào cánh cửa. Đẩy cánh cửa đóng lại như cũ.
Thở phì phò liên tục. Mặt cậu tái mét lại. Không rõ do bị tổn thương từ lực đạo vừa nãy hay do hình tượng vừa nhìn thấy.
Vỗ vỗ ngực, cậu kêu ca: " Đệt. Suýt nữa là nó ra ngoài được. May phản ứng kịp thời."
Trầm ngâm cậu suy nghĩ: " Vậy thứ bên trong chắc chắn là một con quái vật. Trông có vẻ nó không có gì ngoài sức mạnh cơ bắp. "
" Mà giờ phải làm thế nào đây. Thủ ở đây chưa chắc đã thủ được. Lực đạo con quái vật rất mạnh. Mà mình còn chưa biết bên trong còn gì nữa.
Mà nếu bỏ đi. Liệu cánh cửa này có mở ra. Ừmmm...Tất nhiên câu trả lời sẽ là có. Và theo đó là một, à cũng có thể cả đàn quái vật sẽ thoát ra rồi xuyên que mình. " Càng nghĩ mặt cậu càng tối sầm lại.
Lúc đang lơ đơ trước tương lai. Thì một ánh sáng lọt vào mắt cậu. Nhìn lại thứ ánh sáng đó xuất phát từ lòng bàn tay. Giơ lên nhìn cậu nhận ra. Nơi từng xuất hiện con mắt giờ lại chuyển thành hình một quyển sách.
Nhìn ngắm lại. cậu cứ thấy quen quen.
À. Hình dạng của quyển sách truyền thừa. Chắc gì quen vậy.
Tập trung vào quyển sách cậu tìm cách mày mò. Nhưng không hề động đậy gì. Hay có phản ứng gì.
Trong lúc, cậu định thử cách đọc chú cấm như quển sách cũ ban đầu. Thì từ sau lưng tiếng chạy quen thuộc ban nãy lại xuất hiện.
" Đệt. Lại đến nữa hả trời. Tha tau. "
Vừa than cậu vừa kề cả cơ thể dán chặt vào cửa. Dồn lực chặn lại. Tay thì cầm chặt cây đao.