Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Quyển 1
Unknown
Chương 25: Dấu hiệu.
Giọng cậu cùng lúc vang lên đầy vô cảm: " Dùng công pháp Hồ Ảo Kinh hút hết năng lượng trong chúng. Hút xong là tự lần theo cảm giác mà tìm cửa thoát đi, tự lo liệu cho tốt."
Không nhìn lại dù một lần. Cậu lại kéo Hoa Mai rời xa đi. Khi đã không còn thấy đám người. Cậu mới dừng lại, đưa vào tay Hoa Mai một viên đá giống ban nãy.
" Dùng đi. Thành công thì nói cho tớ cảm giác kì lạ của cậu ở đâu. Mình giúp cậu đi đến. " Nhất dặn dò.
Hoa Mai cũng không chậm trễ. Ngồi xuống niệm công pháp hấp thu. Do công pháp vốn dùng để giúp người luyện nhanh chóng bước vào cảnh giới đầu tiên.
Nên chỉ vỏn vẹn hai tiếng. Hoa Mai đã vượt qua giai đoạn rèn thể và tinh thần, cuối cùng bước vào cảnh giới Man bậc 1.
Hoa Mai ngay lập tức cảm nhận được một thứ gì tồn tại trong tâm trí chỉ về một hướng, lập tức mở mắt ra định nói cho Nhất thì dừng lại. Vẻ mặt ngũ vị tạp trần.
Nhất thấy Hoa Mai vẻ mặt khác thường thì hỏi han.
" Sao rồi. Cảm nhận được chưa. "
Hoa Mai gật đầu.
" Vậy nó ở đâu tớ mang cậu đi. "
Hoa Mai chỉ ngay cục đá sau lưng cậu.
Cậu như hiểu ra vì sao vẻ mặt Hoa Mai lại vi diệu như thế.
Khí vận gì đây. Cửa cách bản thân có hai ba bước chân.
Không nhờ cậu đọc trong mảnh giấy. Cánh cửa có cái có thể xuất hiện xa xa cả hàng triệu chục triệu...km cách bản thân thì cậu còn tưởng nó đơn giản.
Chửi bậy trong lòng. Cậu nhấc Hoa Mai lên ném thẳng về phía tảng đá. Theo đó Hoa Mai biến mất tiêu. Cậu sợ ném chậm chút cậu không nhịn được đánh Hoa Mai một trận.
" Cay thế. Đúng là người với người không giống nhau mà. Tại sao cửa của mình lại xa thế. " Cậu hò hét tức tối.
Đúng thế. Trước đó cậu đã thử với bản thân.
Nó khá loằng ngoằng ban đầu, vì cậu không sử dụng công pháp thế giới này. Lên đã khá chật vật để hiểu rõ, cuối cùng cậu đưa năng lượng quán xuyên vào bản thân. Tiếp đó là suy nghĩ và gia công. Cuối cùng lần thứ ba. Cậu cũng đã hoàn thành. Cảm thụ đầu tiên là nhục thân bền chắc hơn, xương cốt được cường hóa càng thêm chắc chắn.
Và cậu lập tức cảm nhận được một thứ gì đó tồn tại trong đầu chỉ về một hướng nào đó. Nó khơi gợi hơi mơ hồ khoảng cách giữa hai bên, nên cậu biết nó cách cậu khá xa, nếu không phải gọi ra xa ơi là xa.
Thử nghĩ đến việc một người phải chạy bôn ba khắp cái nơi quỷ quái, nguy hiểm để về, một người bước hai bước đã về. Thế không tức điên nên mới lạ.
Cố khuyên nhủ bản thân. Cậu từ từ bình tĩnh lại. Còn phải làm xong chuyện, rồi chuẩn bị cho chuyến đi phía trước.
Thế nên cậu lại quay lại chỗ ban đầu. Khung cảnh đầy bi ai. Chín người bị bỏ lại đều được cởi trói hết. Nhưng tất cả đã như mất hồn, miệng lẩm bẩm thứ gì đó.
Cậu nhìn mà than thở. Tiếp đó di chuyển ra sau mọi người. Do lúc đầu mọi người chọn trốn dưới hòn đá to lên khi cậu lén lút di động về sau đội. Không một ai trông thấy.
Nhanh chóng ra tay tập kích. Tất cả chưa kịp phản ứng đã nằm thành một đống dưới đất.
Nhìn đám người cậu nhìn số năng lượng trên tay. Thở dài nghĩ.
' Haiz. Không phải mình lương thiện. Chỉ đúng lúc muốn thí nghiệm tí thôi. Đúng rồi chính là thế. '
Rồi từ từ dùng tay truyền áp sát vào cơ thể mỗi người.
Hai mươi phút sau.
Nhất lau mồ hôi. Nở nụ cười.
" Thế là xong. Còn bao nhiêu tự coi tạo hóa của mấy người. "
Ngâm nga câu hát. Cậu lần mò theo hướng dẫn trong đầu mà di chuyển. Để lại phía sau đám người còn b·ất t·ỉnh.
.........
Không qua bao lâu khi Nhất đi. Một người trong số tỉnh dậy, tiếp đó từng người một cũng tỉnh dậy theo.
Xoa xoa cái cổ đau, ai lấy cũng nhìn khắp nơi. Vẻ mặt đề phòng.
Một người dò hỏi: " Ai biết chuyện gì không. Thấy đau cổ cái là tối thui luôn. "
Có người đáp: " Tôi cũng vậy "
Tiếp đó thăm hỏi. Ai cũng có trải nghiệm giống hệt.
Bỗng một người như nhận ra gì đó. Vội vàng nhắm mắt lại, lúc mở ra đầy vui mừng, hô to: " Thấy rồi..Thấy rồi! Ta được cứu rồi. "
Rồi lao nhanh về một hướng.
Những người còn lại đang thấy nghi hoặc. Tự dưng nổi điên gì.
Tiếp đó từng người bỗng dưng như nổi khùng mà hét lớn " Thoát rồi! " mà chạy đi.
Mọi người mới biết đây không phải diễn. Ai lấy nhao nhao. Cuối cùng một người trong đó hét lớn. Mọi người còn lại nhảy vồ vào tóm lấy.
Người kia giãy giụa không kết quả, thế vội vàng hô.
" Ai ui, thả ra. Các ngươi đang cản trở ta thoát đấy. Thôi mà ta nói. Các ngươi tự mà cảm nhận trong đầu đi. "
Mọi người mới vội vàng nhắm mắt. Tiếp đó hô lớn " Thoát rồi " rồi chạy tứ tung. Từ nơi náo nhiệt bỗng chốc trở lại vẻ tĩnh lặng.
.............
" Cuối cùng cũng chuyển sang khu vực mới. " Nhất thì thào khi lấp sau một tảng đá.
Có thể thấy phía trước mặt cậu là bụi mù nối thành một bức tường chắn ngang to lớn và siêu dài. Lấp ló trong đó từng cây xúc tu đong đưa. Nhìn thật kinh khủng.
Cách phía trước khá xa là bóng dáng từng cây cổ thụ to lớn nối liền thành một mảnh không thấy điểm cuối.
Nhất đành phải nghỉ ngơi tại chỗ theo dõi tình hình. Chứ nghĩ nát óc cũng không nghĩ được cách nào vượt qua. Đi vòng còn chẳng biết bước tường này kéo dài đến đâu.
Vừa biến hóa ra trái táo gặm từng miếng. Cậu suy nghĩ.
' Quái lạ. Nơi đây không có ban đêm à. Để ý lại hôm nay đã là ngày thứ mười từ lúc vào thế giới BAKA này rồi. '
Khuôn mặt não nề: " Giờ mà có cấp 10 hoặc hơn là đỡ rồi. Thích gì tra lấy. "
" Tiếc là mấy ngày nay chẳng biết sao không gặp lấy một bóng quái vật. Thật sự là rất hoài niệm bọn chúng. " Nhất lại thì thào, rồi dùng tay chạm xuống đất.
Từ chỗ bàn tay. Mặt đất theo thời gian dần trở lên sa hóa, trông như bị mất đi mối liên kết. Có cái còn ngã màu sám, phiêu phiêu theo gió thổi đi.
Khi mảnh đất dưới chân cậu đã gần hết chuyển màu sám. Cậu mới rút tay lại, vẻ mặt thỏa mãn.
" Nhưng không sao. Nhờ vào trí tuệ siêu phàm, ta đã tìm ra cách mới. "
Đúng vậy. Sau khi có khao khát năng lượng mãnh liệt chưa từng có. Cộng thêm nhớ bản thân không thể hút nổi vật có trí tuệ. Mà là thứ vô tri mới hiệu dụng.
Nên đã thử rồi tìm ra cách lấy năng lượng mới này. Được cái tiện dụng, khắp nơi điều có. Nhưng chỉ là lấy được thành quả rất ít.
Không thấy sao. Nguyên một mảnh to dưới chân mà tăng được chưa đến hai phần mười của một tầng.
Đang tự hào với thành tựu của bản thân. Từ trên cao cậu nghe thấy một tiếng hót thanh thót. Ngước mặt lên nhìn.
Từ trên cao, những bóng hình đỏ chót đang dần lớn hơn.
Khi đến gần. Hình bóng mới triển lộ hình dáng toàn thể của chúng. Tầm mười con, tất cả điều là cùng một loài chim đỏ. Đỏ từ trên xuống dưới.
Đôi cánh rộng mà thon thả, ánh sắc đỏ pha chút màu cam tỏa ánh sáng lộng lẫy. Chiếc chân nhỏ nhưng hữu lực, bộ móng ám sắt đỏ như từng miếng sắt bị lửa lung.
Cái cổ lẫn đầu cân xứng. Hai đôi tròng mắt xen lẫn vàng và đỏ. Trên đỉnh đầu là ba chiếc lông tím dài xuôi xuống như chiếc vương miệng.
Mỗi con đồ sộ như từng tòa núi nhỏ. Mười con đi cùng nhau khiến cậu liên tưởng đến một dãy núi lửa đang phun trào.
Tiếp đó càng làm cậu vui mừng hơn. Khi từng con chim một bay tới đám bụi, cùng nhau vỗ cánh. Nhờ đôi cánh to, mỗi luồng gió tạo ra như từng cơn bão, chúng càn quét, xé rách lớp bụi đất. Cuối cùng để lộ ra thân hình bên trong.
Nhất cố gắng bám trụ vào tảng đá to tránh bị dư ba của cơn gió thổi đi vừa nhìn chằm chằm vào thân hình mới xuất hiện.
Chúng như một tòa núi thịt nhỏ. Cơ thể đầy đồ sộ gớm ghiếc. Những chiếc xúc tu cậu thấy ban đầu thật ra chỉ là số ít trong vô số xúc tu mọc từ người quái vật.
Mỗi xúc tu như đảm nhiệm riêng từng vai trò. Như khi thấy đám chim bu lại dùng hai bộ móng sắt nhọn t·ấn c·ông. Chúng vung vẫy từng cây xúc tu trán kiệt, to lớn ra tất công về lũ chim. Còn bên dưới những xúc tu nhỏ hơn thì dùng số lượng to lớn vung vẫy đẩy thân hình về phía trước.