Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Quyển 1

Unknown

Chương 28: Ngô Tụ

Chương 28: Ngô Tụ


Quái vật tức giận, hai tay thay đổi từ thế đấm vào đầu cậu chuyển sang đòn chặt vung sang hai bên. Hai phân thân phản ứng chậm nửa giây. Bị vung ra xa xa đập vào tường.

Cậu thì nhân cơ hội đó nhảy về một bên thoát khỏi quái vật, chạy vào làn bụi. Khi quái vật kịp nhận ra bóng dáng cậu đã bị lớp bụi che khuất.

Gầm lên giận dữ. Quái vật lao vào tìm kiếm.

Nhưng lần này việc tìm chân thân của cậu đã trở lên khó khăn hơn. Bởi nó đã mất thứ để xác định, chỉ nhờ vào chiếc mũi, nó bị phân thân của cậu lừa chạy vòng vòng trong đám bụi.

Nhưng dù sao chênh lệch vẫn ở đó. Với cách di chuyển như dịch chuyển, sau vài phút phân thân đầu tiên đã bị hạ gục.

Cậu và phân thân thứ hai càng ngày càng nguy hiểm. Cậu phải đảm nhiệm nhiều vai trò cùng lúc, vừa gây r·ối l·oạn và cản trở, vừa hỗ trợ cho phân thân. Cả hai quấn quýt nhau đến phút thứ tám. Trong lúc sơ sẩy, con quái vật đã bắt được phân thân, tiếp đó là tiếng xương bị bóp gãy.

Cậu biết ưu thế đã hết. Vì thế từ bỏ thế trận chạy ra cổng mong sao kéo dài thêm ít thời gian.

Nhưng ai ngờ như đoán trước được ý nghĩ của cậu. Vừa ra cổng một nắm đấm như tụ lực từ lâu đầy uy lực đã trực diện cậu. Chỉ là chịu sức gió được tạo ra bởi nắm đấm đã khiến da mặt cậu cảm thấy như bị dao cạo, thì đủ biết lực đạo của nắm đấm khủng kh·iếp cơ nào.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc. Bản năng đã cứu cậu. Trong vô thức hai tay cậu giơ lên dùng v·ũ k·hí chặn ngang trước người.

Nghe một tiếng như sắt thép v·a c·hạm. Những tia lửa liệt tục phát ra từ vị trí v·a c·hạm giữa cả hai. Kèm đó từng rung động khủng kh·iếp từ nắm đấm của quái vật truyền đến v·ũ k·hí, rồi lại bị phân tán phần lớn qua v·ũ k·hí, tiếp đó mới truyền vào hai tay cậu. Tuy vậy vẫn khiến hai cánh tay cậu rung động mãnh liệt, rồi không chịu được mà bạo liệt.

Vũ khí theo đó rơi xuống. Cơ thể cậu bay ngược về sau. Lần này không còn hai tay, cơ thể cậu lăn lộn liên tục không kiểm soát trên sàn đến khi cơ thể máu me khắp người.

Thần trí có chút hỗn loạn. Cậu thấy cảm giác c·ái c·hết chưa bao giờ gần như lúc này. Bóng đen từ thân hình to lớn mang cảm giác áp bách che phủ lấy thân thể tàn tạ của cậu.

Dùng gương mặt che kín máu me bụi đất ngước lên nhìn. Ánh mắt của cậu lạ thay không phải luyến tiếc hay căm hận hay cầu sinh hay từ bỏ của một kẻ sắp c·hết.

Ánh mắt ấy mang ánh sáng như mặt trời. Nó thiêu đốt lên lòng tự tin và sự thương hại lẫn mỉa mai mà nhìn về phía quái vật.

Quái vật không hiểu. Con trùng này bị nó đánh cho đến lúc sắp c·hết rồi, tại sao lại dùng loại ánh mắt của kẻ thắng như thế mà nhìn nó. Nhưng thì sao, côn trùng vẫn lên tự biết vị trí của mình. Tuy côn trùng này lắm chiêu trò, đã làm nó xuýt bị trọng thương.

Nó thu lại suy nghĩ vung nắm đấm lên kết liễu tính mạng của côn trùng.

Nhưng mặc dù nắm đấm mang lực đạo đủ để g·iết c·hết cậu đã gần kề ngay mặt. Một nụ cười vẫn nở rộ trên mặt cậu..

Tiếp đó chỉ nghe tiếng Nhất nhẩm thầm: " NGÀN HOA NỞ "

Theo đó, nắm đấm của quái vật đến gần sát mặt cậu thì ngừng lại.

Xung quanh từ vị trí trung tâm giữa cậu và quái vật. Từng bông hoa nở rộ mang một màu đỏ kiều diễm. Chúng dùng tốc độ cực nhanh mọc lên tạo thành một khu rừng hoa lớn. Như có gió thổi qua từng cánh hoa đỏ rời mặt đất bay lên tạo thành một dòng sông cuốn qua quái vật.

Rồi bay lên trời biến mất. Biến mất theo là cả thảm hoa dưới đất lẫn thân hình của quái vật.

Chỉ thấy quái vật trong ánh mắt ngạc nhiên bị tẻ thành ba, rồi bốn, rồi nhiều nhiều mảnh, cuối cùng như quy về trời đất mà tan biến.

Ôm cái thân tàn, lật ngược người lại.

Nhìn lên trần đá cao. Cậu mệt mỏi mà th·iếp đi.

Không biết bao lâu. Cậu mới lờ mờ tỉnh dậy. Năng lượng đã hồi được kha khá sau pha hút cạn chiêu cuối.

Dùng năng lượng sáng tạo hai tay mới, cùng lúc cũng chữa trị v·ết t·hương trên cơ thể.

Sau chục phút. Cuối cùng cậu cũng có thể đứng lên. Nhìn bên cạnh là phân thân đang cầm lấy v·ũ k·hí. Cậu nhận lấy v·ũ k·hí từ phân thân, đeo trở lại sau lưng.

Nhìn về góc phòng, cánh cửa quen thuộc ánh vào mắt cậu.

Tiến đến mở cửa ra.

...... ......

' Cảm giác nghẹt thở lẫn cơ thể sắp bị ép thành bãi thịt là sao thế này ?'

Đó là câu hỏi mà cậu muốn hò hét lên lúc này.

Nhưng cậu biết không nên lãng phí thời gian. Mà hiện tại mới lên cấp, lên không có năng lượng, giờ dùng là trở lại, nghĩ đến việc đấu lại lần nữa với quái vật độ khó tăng lên cậu vô thức rùng mình.

Cảm nhận v·ũ k·hí trên tay. Cậu có ngay quyết định.

Vừa hút v·ũ k·hí, cậu vừa dùng năng lượng mới có được tạo lớp đá bao quanh bản thân. Lại dùng lớp đá ấy đẩy ra xa bản thân.

Theo đó lúc đầu gặp cản trở, nhưng khi cậu truyền nhiều năng lượng hơn, lớp đá theo tốc độ bình thường mở rộng ra xung quanh. Đến phút thứ năm, xung quanh cậu đã tạo được một không gian khá lớn.

Cùng việc v·ũ k·hí tan thành tro bụi. Cậu cũng dừng việc mở rộng lại, ngồi xuống sàn thở.

Cảm giác bị chèn ép thật đáng sợ. Cậu nghĩ sẽ không dám thử lại lần thứ hai.

Tiếp đó cậu lại nhớ lại lý do khiến bản thân rơi vào tình cảnh đó. Tức điên lên chửi: " Cái quái vật xúc tu đáng ghét, tao còn chưa chọc mày tí nào. Được lắm, tao nhớ mày rồi. Lúc nào ông đây mạnh mẽ rồi nhất định bắt mày phải c·hết bằng cách kinh khủng, đau đớn nhất. "

Sau khi xả hết cơn giận ra ngoài. Tâm lý sợ hãi lúc trước cũng tan biến. Cậu bình ổn lại ngồi xuống sàn, vân vê bộ râu suy tính bước đi kế tiếp.

Suy đi nghĩ lại cậu tổng kết.

1. Ở trên mặt đất diễn ra một vụ việc gì đó mà trở lên nguy hiểm.

2. Việc ở dưới đất bình thường, bên trên càng lên càng lạnh là có liên quan đến vụ việc trên.

Không cần cân nhắc nhiều. Cậu quyết định đi xuống đào. Dù sao mặt đất cũng chẳng ở được.

Còn thêm một lý do nữa. Dù sao mới lên cấp, năng lượng đang rất cần.

Tiếp đó cậu dành thời gian ở dưới mặt đất.

....... .........

Bỏ cái cuốc xuống, cậu nhìn lại hành lang tối om phía sau mình, nhìn không thấy cuối.

Thành quả của nó là hiện tại cậu đã lên được được tầng thứ tư.

Tiếc nuối duy nhất là chưa hề chạm trán thứ gì. Nhưng nghĩ lại cậu thấy vậy là ổn nhất.

Tiếp tục đào tiếp, được thêm mấy ngày thì từ phía trước cậu nghe được âm thanh kì lạ.

Cậu liền dáng cơ thể vào tường, tạo lớp đá bao quanh ẩn lấp.

Cậu ở bên trong dùng lỗ nhỏ xíu nhòm ra ngoài chờ đợi.

Không mất lâu, phía trước nghe tiếng đoàn rất lớn. Lớp bụi đá bay khắp nơi tạm thời làm thông đạo chìm trong khói mù.

Từ trong lớp bụi cậu nghe thấy tiếng nói.

" Khụ khụ. Đã nói rồi, cái di tích này không an toàn. Vậy mà phái có một đội ngũ thế này, không c·hết hết mới lạ. "

Tiếng nói như lầm bà lầm bầm một mình, càng ngày người nói chuyện càng đến gần cậu.

Do lớp bụi dần tan đi, cậu cũng thấy rõ đối phương.

Là một chàng trai trẻ, mái tóc ngắn màu vàng, thân cao tầm một mét bảy, ngũ quan đẹp đẽ, vẻ mặt trí tuệ. Mặc quần áo đơn giản thanh lịch, nhưng khí chất lại toát lên vẻ cao quý.

Sau khi lầm bà lầm bầm đi qua chỗ cậu một lúc, cậu nghe hắn kêu lên đầy hứng thú.

" Cái hang quy mô phết. Người đào ra được cũng không tầm thường. Thấy đúng không, người chốn trong vách đá bên kia. " Hắn cùng lúc nói ra thì quay người lại nhìn về phía cậu trốn, hai ánh mắt như đối nhau.

Cậu biết cái này không phải giả vờ, cậu cũng có quyết định gặp mặt rồi. Dù sao ở nơi thế này có người hỏi thăm vẫn tốt hơn mò mẫn.

Còn việc hắn có ý đồ xấu, hừ cậu cũng không ăn chay. Nếu động thủ chưa chắc ai ăn ai.

Nghĩ thế, cậu dùng cuốc phá lớp đá bao quanh mà bước ra.

Nở nụ cười ngượng ngùng đáp: " Không dám không dám. Chỉ là đào bình thường thôi, cố gắng chút thời gian là được rồi. "

Chương 28: Ngô Tụ