Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Quyển 1

Unknown

Chương 32: Chuyển biến

Chương 32: Chuyển biến


Không biết ý nghĩa cụ thể của nó là gì. Nhưng có manh mối là tốt rồi.

Tiếp đó vẻ mặt cậu đắng ngắt lại.

" Đúng là g·ian l·ận không được. " Cậu thấy dòng thời gian hiển thị " vô hạn năng lượng" còn hai mươi ba giờ năm chín phút đã tụt xuống còn mười hai tiếng. Trong lòng uể oải.

Nhưng nghĩ lại thấy cũng tạm được. Dù sao đạo lý muốn trồng được trái càng ngọt sự đánh đổi là tương ứng ai cũng hiểu. Nên cậu lại sung sức lại.

Đang định thừa cơ tạo luôn quyển sách bách khoa toàn thư kiến thức cơ bản. Thì một âm thanh đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Lắng nghe kĩ, tiếng bắt nguồn từ phía trước. Cậu ép tai xuống mặt đất nghe thử, chỉ nghe được phía trước có vẻ là hai con vật bốn chân lớn đang chạy đến.

Tiếp đó từ phía xa xa, một chấm đỏ xuất hiện rồi nhanh chóng phóng to lên.

Cậu đứng lên, vẻ mặt căng thẳng.

Tiếp theo một quái vật thân bò đầu heo có tám đầu chân, sừng mọc thành hai hàng nơi lưng, chiếc đuôi bò to lớn mọc ra từ phần mông, với đầu chiếc đuôi là một ngọn lửa đen đang b·ốc c·háy.

Chưa kịp đánh giá thêm, nó đã lao vào húc cậu.

Tuy thân hình đồ sộ, nhưng tốc độ lại không kém. Cường hóa bản thân lên mức cao nhất, cậu cảm thấy tất cả tế bào như gào thét, sực mạnh tăng vọt.

Cậu né sang một bên, tay đã thay đổi từ cây cuốc sang cái chùy lớn. Vung mạnh vào bên sườn quái vật.

Một tiếng vang lớn con quái vật bị cậu quật bay lăn lộn trên mặt đất.

Nhưng nhờ nhiều chân, nó ổn định thân hình nhanh chóng. Có thể thấy phần sườn của quái vật bị ép vào trong, máu thịt be bét.

Nó cuồn nộ, dùng tám chiếc chân lấy đà vọt lên cực nhanh. Cậu chưa kịp phản ứng đã thấy bản thân bị húc bay lên. Cảm giác nhói đau, xương ngực và nhiều xương khác trên cơ thể của cậu bị vỡ nát.

Chưa để cậu đáp xuống. Quái vật lại tiến tới dùng chiếc đuôi to lớn quất vào người cậu, như cố ý phần ngọn lửa đập vào lưng cậu.

Tiếp đó ngọn lửa đen như lửa gặp rơm mà cháy bùng lên.

Cả cơ thể cậu bị bao vây trong lớp lửa đen, mùi thịt cháy. Cảm giác bị đốt sống không dễ chịu chút nào.

Nhờ vào năng lượng dồi dào cậu chữa trị bản thân nhanh hơn tốc độ v·ết t·hương tạo ra.

Xoay người lại, mặt đối mặt với quái vật. Từ trên cao cậu dùng ngón tay tạo kiếm chỉ.

Chỉ thấy từ đầu ngón tay toát ra những cánh hoa đỏ chót, tươi diễm như máu. Chúng từ một hai cái, rồi nhanh chóng nhân lên tạo thành dòng sông hoa cuốn tới quái vật.

Chỉ thấy quái vật bị dòng sông nhấn chìm, tiếng gầm thét đau đớn vang lên liên tục từ chỗ quái vật. Thỉnh thoảng có lấp lóe ánh lửa đen, nhưng nhanh chóng bị sông hoa vùi dập.

Lúc dòng sông hoa đi qua rồi tan biến. Để lộ ra thân hình tàn tạ của quái vật. Nó nằm thoi thóp dưới mặt đất. Cậu mới từ từ đáp xuống thân quái vật, vỗ vỗ nó.

" Này thì húc. Ừm, đúng như mình đoán chỉ có quái vật cấp độ hàng trục thì mới mạnh kinh khủng."

Vừa nói xong, cậu vỗ mạnh một cái. Cơ thể con quái vật tan thành từng mảnh, mỗi mảnh dấy lên hỏa diễm, chốc lát đã bị đốt hết.

Cùng lúc cánh cửa cũng xuất hiện.

Nhưng cậu không ra ngoài vội. Không hảo hảo trong này nghiên cứu thì thật là lãng phí. Mà lãng phí là một cái tội.

Thế nên cậu ngồi xuống, một cái bàn cụ hiện ra. Tiếp đó cậu nhẩm thầm.

' Đến đi nào bách khoa toàn thư kiến thức cơ bản '

Lần này năng lượng quả thật bay hết. Từ trạng thái vô hạn cậu sinh sinh b·ị đ·ánh bay ra luôn. May sao chỉ cần có năng lượng là còn cụ hiện được.

Cậu dành số ngày tiếp theo, nhờ khả năng hồi năng lượng từ từ mà tạo ra bách khoa toàn thư kiến thức cơ bản.

Nó trông rất bình thường, ý là về ngoại hình như bao quyển sách khác. Thứ bất thường là độ dày của nó, phải nói sao nhỉ nó cao hơn cậu gấp hai lần. Quá kinh khủng đi.

Nhưng vì để càng mạnh hơn, việc hi sinh này là xứng đáng.

Ấp mặt vào nghiên cứu học tập đến ngày thứ hai mươi hai. Cậu mới lưu luyến mà đóng sách lại kết thúc.

Chỉ tiếc cậu còn có việc bên ngoài. Ý nghĩa của con số hai mươi ba cậu đã nghĩ ra được đại khái rồi, chỉ cần bước thử nghiệm là có thể chắc chắn được.

Thế là với tâm thái của kẻ hiếu học b·ị b·ắt đi làm công. Cậu tiến tới cánh cửa, đưa tay đẩy ra.

...... .......

Lúc tỉnh táo lại. Cậu đã thấy bản thân ở vị trí cũ. Trong nhà vẫn không có gì thay đổi mấy.

Thực chất như này cũng do cậu nói một tiếng với Ngô Tụ là sẽ bế cửa để tăng tiến tu vi, nhờ Ngô Tụ ngăn cản người làm phiền nếu có.

Đứng lên tiến tới đống xương cậu thu thập được ném ở góc nhà. Nhanh chóng hút sạch, đưa tu vi tăng lên Man bậc ba. Cậu mới hài lòng mở cửa ra ngoài, mọi thứ vẫn như lúc cậu đi, người thì đang nằm ngủ, người kéo nhau nói chuyện đàm luận, kẻ rủ nhau tập luyện.

Đi qua mọi người chào hỏi một tiếng. Cậu đến chỗ Ngô Tụ. Đứng ngoài cửa kêu: " Có Ngô Tụ huynh ở đó không. "

Sau vài giây, chỉ thấy cửa mở ra. Ngô Tụ bước ra, thương thế trên người đã lành được bảy tám phần.

" Nhất đệ à. Tu vi có tiến triển rồi. Tốt, tốt rất cố gắng. Sao, mới có thành quả đã đến đây khoe với huynh rồi. "

Thấy cậu lắc đầu. Ngô Tụ mới vẻ mặt nghi ngờ hỏi: " Vậy thì đệ đến đây làm gì? "

Cậu ghé vào gần nói: " Mấy bữa nay huynh thám thính bên trên có tiến triển gì không. "

" Không giấu đệ. Huynh vừa xem xong, vẫn như thế. Đệ không cần lo, vài ngày nữa huynh sẽ xem lại, chắc chắn sẽ chờ được đến lúc đó. " Ngô Tụ an ủi.

Cậu mới nói: " Đệ linh cảm ngày mai sẽ có chuyển biến, hay mai huynh đi với đệ thám thính lại lần nữa xem sao. "

Ngô Tụ suy tư. Dù sao chỉ xem chút chắc cũng không nguy hiểm gì. Mà xem nhiều hay ít cũng chẳng sao. Cùng lắm tay không như mọi khi. Thế nên quay sang gật đầu đồng ý.

" Vậy được. Nếu đệ muốn, ngày mai tụ tập ở góc tây, ta với đệ cùng đi. "

.

..

Sau khi hẹn xong. Cậu quay về chờ đợi.

Sáng mai, đúng giờ cậu thức dậy ra khỏi phòng tiến tới góc tây.

Đến nơi vẫn chưa thấy ai, cậu đành ngồi xuống nhàm chán đợi.

Mãi đến một tiếng sau. Bóng dáng vội vàng của Ngô Tụ xuất hiện. Tiến đến chỗ cậu, Ngô Tụ vẻ mặt xấu hổ: " Xin lỗi đệ phải đợi. Tại quên mất hôm nay có hẹn, ta ngủ dậy muộn tí. "

Chưa kịp nói lời nào. Ngô Tụ đã vung tay lên chạm vào vách tường.

Một thông đạo hướng lên trên xuất hiện. Ngô Tụ vỗ vai cậu, rồi vọt lên trước mất tăm.

Cậu chỉ lắc lắc đầu cười, rồi nhanh chân theo sau.

Khi leo lên không biết bao nhiêu. Cậu thấy được Ngô Tụ ở phía trước vẫy tay gọi cậu lại. Cậu biết đã đến nơi, hồi hộp chạy đến xem.

Nhưng làm cậu thất vọng, đúng là đến nơi thiệt, một cái lỗ to bằng nắm tay, từ đó có thể nhìn ra bên ngoài.

Nhưng mọi thứ ngoài kia vẫn bị bao hàm trong bóng tối. Trong lúc ảo não, vắt kiệt đầu óc suy diễn lại mọi khả năng liên quan đến con số hai mươi ba.

Giọng Ngô Tụ vang lên: " Đệ thấy rồi đó. Vẫn như cũ, chúng ta về thôi. Ở trên này lâu sẽ hấp dẫn bọn quái vật đến đấy. "

Ngay lập tức cậu từ chối. Ngô Tụ huynh nhìn cậu.

" Vậy lý do khăng khăng một mực muốn xem của đệ là gì. Đệ nói ra lý do hợp lý ta sẽ đồng ý. Không phải thứ gì cũng theo đệ được, đệ hiểu chứ. "

Với sự không cam tâm, cậu nói: " Chỉ cần cho đệ quan sát thêm một ít nữa thôi. "

Ngô Tụ nhìn cậu kiên quyết như thế, miệng khép mở như muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu nói: " Chỉ thêm một tiếng nữa thôi. Quá hơn là sẽ thật gặp nguy hiểm. Huynh nhất định sẽ dùng biện pháp mạnh bắt đệ lại nếu như cứ cố chấp. " Rồi ngồi đó nhắm mắt lại.

Cậu biết thời gian còn lại một tiếng nữa cũng căn thẳng. Nhìn lại xác định bây giờ là sáu giờ hai phút.

Trong lòng nghĩ thầm.

" Chắc còn kịp. "

Rất nhanh nửa tiếng trôi qua. Cậu vẫn nhìn chằm chằm ngoài kia. Vẻ mặt vẫn kiên định.

Đến thời gian chỉ còn hai phút là hết thời hạn.

Ngay lúc này, trước sự vui mừng của cậu, cuối cùng trong màn đêm sâu thẳm đã đón nhận tia nắng đầu tiên. Nó như ngôi sao sáng xé rách màn đêm tối tăm.

Rồi lần lượt càng nhiều tia sáng xuất hiện. Nhận thấy đều thay đổi không chỉ mỗi cậu. Ngô Tụ đang nhắm mắt bên cạnh, cũng mở mắt ra khi tia sáng thứ hai chiếu xuống.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh, chỉ qua một phút sau. Mọi thứ như trở lại ban đầu, mặt đất bầu trời lại đắm chìm trong ánh sáng.

Bóng tối hoàn toàn biến mất như không để lại dấu vết.

Ngô Tụ lập tức vẻ mặt vui vẻ: " Hahaah, cuối cùng cũng đến lúc rồi, đợt này đệ rất được. " vỗ vai cậu liên tục.

Sau khi hai người chui ra thử xem xét lại xung quanh một lượt, xác định ổn thỏa. Hai người bắt đầu hướng lối cũ đi xuống, về thông báo cho mọi người.

Ngô Tụ đi phía trước, góc độ mà cậu không nhìn thấy được. Vẻ mặt đăm chiêu, thì thầm.

" Đệ đệ tiện nghi này của ta có vẻ không tầm thường, có lẽ giấu bí mật trong người. Nhưng sao, là người ít nhiều cũng có bí mật, thế mới thú vị. Haha về sau sẽ rất vui đây. "

Ngô Tụ vẻ mặt lại trở lại hăng hái, vui vẻ như trước, giống như vẻ trí tuệ vừa nãy chỉ là ảo giác

Chương 32: Chuyển biến