Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Quyển 1

Unknown

Chương 33: Cổng

Chương 33: Cổng


Chỉ còn hai phút là hết thời hạn.

Ngay lúc này, trước sự vui mừng của cậu, cuối cùng trong màn đêm sâu thẳm đã đón nhận tia nắng đầu tiên. Nó như ngôi sao sáng xé rách màn đêm tối tăm.

Rồi lần lượt càng nhiều tia sáng xuất hiện. Nhận thấy điều thay đổi không chỉ mỗi cậu. Ngô Tụ đang nhắm mắt bên cạnh, cũng mở mắt ra khi tia sáng thứ hai chiếu xuống.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh, chỉ qua một phút sau. Mọi thứ như trở lại ban đầu, mặt đất bầu trời lại đắm chìm trong ánh sáng.

Bóng tối hoàn toàn biến mất, không để lại dấu vết.

Ngô Tụ lập tức vẻ mặt vui vẻ: " Được lắm. Đúng như huynh nghĩ mà, kiểu gì trời cũng sáng lại. Huynh đúng là thiên tài, đệ thấy đúng không. " rồi vỗ vai cậu liên tục.

Sau khi hai người chui ra ngoài xem xét lại xung quanh một lượt, xác định ổn thỏa. Hai người hướng lối cũ đi xuống, về thông báo cho mọi người.

Ngô Tụ đi phía trước, góc độ mà cậu không nhìn thấy được. Vẻ mặt đăm chiêu, thì thầm.

" Đệ đệ tiện nghi này của ta có vẻ không tầm thường, có lẽ giấu bí mật trong người. Nhưng thì sao, là người ít nhiều cũng có bí mật, thế mới thú vị. Về sau chắc chắn sẽ rất vui đây. "

Ngô Tụ vẻ mặt lại trở lại hăng hái, vui vẻ như trước, giống như vẻ trí tuệ vừa nãy chỉ là ảo giác.

........ .......

Sau khi gặp mọi người, Ngô Tụ kể lại mọi thứ. Tất nhiên cậu đã bàn bạc trước với Ngô Tụ nên Ngô Tụ đã giúp giấu đi chi tiết về cậu.

Thống nhất ý kiến. Toàn đội xuất động lên lại mặt đất.

Vài tiếng sau, chỉ thấy từ dưới mặt đất một chi đội ngũ mười hai người xông ra mặt đất.

Được những tia ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nhiều người thoải mái vươn vai, gương mặt hiện rõ sự vui mừng.

Ngô Tụ chẳng biết từ bao giờ cầm trên tay một chiếc la bàn đỏ, xê dịch khắp nơi. Cuối cùng chỉ thấy Ngô Tu chỉ về một hướng, hô lớn: " Hướng này! Xuất phát ."

Cả đoàn ngay lập tức chỉnh đốn tiến lên, Vì địa điểm bắt đầu ở ngay một rừng cây cổ thụ lớn. Nên đội ngũ thỉnh thoảng lại chạm trán với vài quái vật.

Nhưng rất nhanh, đều bị xử lý. Có lần cậu còn thấy một bụi cây nho tím lần trước mọi người cho. Cậu ngu ngơ chạy đến hái.

Tiếp đó bị nó đớp cho cái trúng độc, tím tái cả người. May sao có thành viên kịp thời móc từ túi ra một quả cam, hướng trên tay cậu đớp miếng nữa, cậu lại dính thêm loại độc thứ hai.

Khi đầu cậu đang đầy là thắc mắc. Thì lạ thay hai c·hất đ·ộc như khắc chế nhau, hai thứ lao vào triệt tiêu, rồi biến mất.

Sau sự kiện đó, cậu thu hoạch được vài chùm quả và được giải thích.

Một cô nàng tên Như Hoa, khuôn mặt sinh đẹp, tới gần cậu xì xào: " Người mới tên là...là Nhất đúng không. Xin được làm quen. Gọi đây là Như Hoa. Mình đến để phổ biến kiến thức cho bạn theo lệnh của Mai Cốc đội trưởng. Cậu phải biết trân trọng à. "

Cậu hướng ánh mặt về phía Mai Cốc như cảm ơn, rồi đối với Như Hoa nói: " Cảm ơn đã giúp đỡ. "

Như Hoa thích thú, nghĩ thầm cảm giác chỉ dạy người mới thật đã nghiền. Cô bắt đầu nói: " Không có gì, người mới luôn có đãi ngộ như thế. "

" Thôi vào việc luôn. Trước hết nói về trái cây. Có phải cậu thắc mắc tại sao trái nho tím ấy lạ cắn bạn đúng không. "

Cậu phụ họa gật gật đầu.

" Rất thắc mắc. "

Như Hoa nói tiếp: " Có hai loại tăng tiến tu vi.

Một là thông qua kết tinh của quái vật cao cấp, hai là thông qua hấp thu trái cây. Mà loại hai không phải như bạn nghĩ là hái trái cây hay đánh nhau với quái vật để lấy trái cây đơn giản như thế. "

" Mỗi trái cây đều có linh tính nhiều hay ít. Khi bạn muốn hái chúng, chúng sẽ phản kháng bằng cách cắn bạn rồi tiếp theo bạn sẽ biết cái giá của việc trêu chọc chúng. Như quả nho bạn hái, bị nó cắn là cả người sẽ dần nhuộm màu tím. Đến khi nhuộm hết cả người là bạn tèo là cái chắc.

Mỗi loại là mỗi tác dụng, mất tuổi thọ, bệnh tật, vận rủi vân vân. .. Hay có quả còn trực tiếp nhất là đập bạn dẹp như tờ giấy. "

" Nên mọi người có câu "trái cây là hình quả hung thú" . Bạn thu thập nó phải cẩn thận, căn cứ vào nhiều ghi chép hiện có nghiên cứu về trái cây. Nhiều độc của trái cây có thể trị bằng trái cây khác, còn gặp loại chưa có nghiên cứu thì chỉ có cách tự vận công bức ra. "

" Bây giờ bạn hiểu chưa?"

Cậu đang lắng nghe hăng say, bỗng bị hỏi thì vội vàng gật đầu lia lịa. Như Hoa cũng tạm biệt cậu, trở về ríu rít với một cô gái khác.

......... .......

Trở lại bây giờ, cầm trên tay một trái chuối. Nhìn ngắm cái miệng nằm trên thân quả chuối. Cậu tấm tắt kì lạ dù đã nhìn bao lần. Cậu nhìn thêm một lúc nữa, rồi ném nó vào túi.

Đi thêm một tiếng nữa. Cả đội bước vào một vùng trống không. Cũng không trống lắm, vì ở giữa bãi đất trống là một cái cây cổ thụ to lớn, phải gọi là khổng lồ. Cả đội đi trên rễ cây của nó mà như đoàn kiến.

Đi theo đội ngũ cậu vừa đi vừa thích thú ngắm nghía khắp nơi. Bỗng nhiên ai đó vỗ vai. Cậu giật bắn cả mình, quay sang.

Như Hoa cười cười thú vị. Rồi chỉ chỉ dưới chân cậu, cậu theo đó nhìn xuống. Không biết từ bao giờ cậu lại bị một bông hoa cắn vào chân, nhưng do tu vi của bông hoa yếu hơn cậu nên cắn không rách da.

Cậu nghi hoặc nhìn sang Như Hoa.

Như Hoa nói: " Đứng ngây ra đó làm gì. Thoát ra đi?"

Cậu mới tạm thời thu hồi tầm mắt, rút chân ra đi mấy bước, cảm thấy là lạ. Cậu quay lại nhìn Như Hoa. Nhưng điều kì lạ Như Hoa vẫn ở ngay bên cậu, vị trí không thay đổi.

Không tin tà, cậu đi tiếp. Tiếp theo cậu nhận ra, bông hoa này có khả năng khóa di chuyển, cậu di chuyển như nào thì bông hoa như mô phỏng mặt đất vậy, thoát không ra.

Đến đây cậu mới nhận ra đội ngũ đã đi xa, cậu trong lúc ngu ngơ bị khóa lại. Cậu quay sang Như Hoa: " Giúp với. "

Như Hoa cũng không trêu chọc nữa. Từ trong túi, cô lấy ra một quả vàng vàng kì lạ, ném thẳng vào bông hoa dưới chân cậu. Theo đó bông qua như bị mê đi, từ từ tháo trói buộc, cậu nhanh chóng rút chân ra chạy xa.

Cùng Như Hoa cậu trở về đội ngũ. Mọi người nhìn cậu làm cậu đỏ hết cả mặt. Nhưng nghĩ thầm mình là người mới, bị mắc bẫy tí là chuyện bình thường.

Theo đó thêm hai ba ngày nữa, cuối cùng đội ngũ đã đến được mục đích. Ngay phía trước là một lỗ nhỏ trên rễ cây, nhưng đối đoàn người là hang động, trong đó một cánh cổng hình chữ nhật với màu sắc sặc sỡ đang nằm ở đó.

Thì giọng Ngô Tụ vang lên: " Mọi người cẩn trọng, tất cả nâng cao cảnh giác. "

Cậu có nghi ngờ " Tại sao lại cảnh giác? ". Nhưng cũng lên tinh thần, đi theo đội ngũ.

Và cậu cũng biết sao Ngô Tụ cảnh báo từ trước. Vì vừa đến gần, khắp nơi tràn ra một loạt quái vật đủ các loại kiểu. Từ ròi đến bọ đến người cây, chúng hỗn tạp lao đến t·ấn c·ông. Ở ngay sát cổng một con thằn lằn màu xanh lá to lớn đứng dậy mở đôi mắt màu xanh nước biển của nó dõi về phía này.

Ngô Tụ và Mai Cốc để mọi người lại, cả hai cùng lao về quái vật chặn trước cổng.

Các thành viên còn lại cùng nhau hợp sức dọn dẹp đống quái. Do quái quá đông, tầm nhìn bị che khuất rất nhiều. Cậu cũng nhờ đó mà phát huy. Một cánh tay cầm kiếm, một tay cầm đao lao vào loạn chém. Cậu còn phụ thêm một tầng sắt bén và lửa lên v·ũ k·hí, làm đòn đánh thêm uy lực. Thêm việc cường hóa nhục thể khiến bọn quái không thể lại gần cậu.

Cậu lao vào đánh chém, thỉnh thoảng nhặt tay chân cụt lẫn t·hi t·hể của bọn quái mà hấp thụ.

Cậu cũng để ý, hầu như ai trong đội cũng mạnh mẽ hơn cậu. Thật sự là trận chiến một bên, quái vật không hề tạo được thương tích, mà còn bị từng đòn t·ấn c·ông của bên cậu tạo ra t·hương v·ong thảm liệt. Không phải số lượng chúng đông mà còn to lớn thì đã bị tiêu diệt từ lâu.

Dần dần quái cũng bị dọn dẹp ít đi nhiều. Nên có thút thời gian rảnh, cậu thỉnh thoảng nhìn sang bên cổng.

Thấy trận chiến bên đó kinh khủng dị thường. Thế là cậu quyết định tranh thủ dọn dẹp nhanh bên này rồi qua đó hóng hớt.

....... .......

Chương 33: Cổng