Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Quyển 1
Unknown
Chương 34: Kết thúc
Bên cổng.
Ngô Tụ lao lên trước đẩy tay về phía quái vật thằn lằn. Từ lòng bàn tay một chưởng to lớn bao quát màu vàng cát như thật chất mang sức công phá kinh khủng lao về phía quái vật.
Quái vật ban đầu có chút khinh thường, lũ côn trùng nhỏ bé dám làm loạn chỗ nó bế quan. Nhưng khi thấy được chưởng cát xuất hiện từ tay Ngô Tụ. Nó từ đó cảm nhận được uy h·iếp.
Không khinh thường, nó dùng bàn tay lên đỡ, một vòng xanh thẩm bao bọc lấy bàn tay v·a c·hạm với chưởng ấn của Ngô Tụ.
Chỉ thấy một tiến bao phá kinh khủng, dư ba khiến gỗ dưới chân tung lên vài mảnh vụn.
Con thằn lằn gào thét đau đớn, lòng bàn tay bị tạc thành một đống máu thịt, máu chảy ồ ạt.
Chưa chờ nó gào xong đau đớn. Thì một chú chim lửa hình thành phía sau Mai Cốc đã nhắm thẳng vào đầu nó.
Nhưng nhờ bản năng, trong thoát chốc nó đã né được cú chí mạng, nhưng chim lửa lại quay lại v·a c·hạm, rồi nổ tung phía sau lưng nó. Cú đánh khiến cả mảnh lưng máu thịt khét lẹt, máu chảy, xương trắng lộ ra.
Con thằn lằn lần này sợ rồi. Hai côn trùng này không phải là nó có thể chiến thắng, nó quay về sau định bỏ trốn.
Nhưng Ngô Tụ lại không tha, hắn lao đến, trên bàn tay ba vòng tròn màu vàng ngưng tụ sáng lên. Cả cơ thể bao trùm bởi một lớp năng lượng vàng rồi sinh sinh chặn đường quái vật.
Quái vật phẫn nộ. Chạy cũng không cho chạy đúng không. Vậy để ngươi cùng ta chôn cùng. Từ miệng nó, một tia năng lượng xanh lá ngưng tụ rồi phun về phía kẻ chặn đường.
Ngô Tụ hoàn toàn bị bao phủ. Mai Cốc phía sau nhìn thế vẻ mặt không thấy gì là hoảng loạn. Chỉ thấy trên tay ba vòng tròn đỏ sáng lên, tiếp đó thân hình bao phủ trong ngọn lửa đậm đặc tạo thành hình dáng một chú chim lớn, lao thẳng vào tấm lưng không phòng bị của quái vật.
Quái vật cảm nhận sau lưng sát ý ngút trời đang lao đến, nó biết mình phải c·hết. Nhưng càng thế nó càng hận, nó trút hết mọi sức mạnh cuối cùng bao hàm nổi tức ấy vào kẻ phía trước.
.... .....
Ngay sau đó, khi cậu và mọi người dọn dẹp đám quái, nhanh chân chạy đến thì thấy cảnh con thằn lằn bị một chú chim lửa đâm xuyên qua từ sau lưng. Để lại một cái lỗ cháy khét lớn liền từ ngực đến bụng. Nhìn là biết sống bằng niềm tin.
Mọi người và cậu chú ý hơn là chỗ tia sáng xanh phun đến. Khi quái vật gục xuống, tia sáng cũng mất sự duy trì mà dần mất đi.
Mọi người tiến lại, ngó xuống cái lỗ lớn bị tia năng lượng tạo ra. Cuối cùng ai cũng thở dài nhẹ nhõm. Vì dưới đáy thân hình hoàn hảo của Ngô Tụ hiện ra. Xung quanh bao quanh một lớp năng lượng vàng mỏng tanh. Năng lượng chập chờn rồi vỡ tan biến mất.
Ngô Tụ thì một mặt tự hào từ đáp hố nhảy lên, đứng trung tâm giữa mọi người.
Không biết ai hô " Đội trưởng uy vũ ". Mọi người nhìn nhau rồi cùng nhau hô lớn " Đội trưởng uy vũ! ".
Ngô Tụ cảm nhận được ánh mắt rực cháy lòng ngưỡng mộ, kính trọng của mọi người, làm tinh thần hắn như thăng hoa.
Nhưng chỉ nghe tiếng * khụ khụ * mọi người quay sang chỉ thấy người phát ra là Mai Cốc không biết lúc nào trở về.
Ngô Tụ thấy vậy biết là không phải lúc. Nên giơ tay lên bảo mọi người im lặng. Sau khi mọi người im lặng hết. Ngô Tụ và Mai Cốc chia đội thu thập. Từ lũ quái vật chọn lấy phần hữu dụng.
Cậu thì do không thuộc đội nào lên tự do phát huy. Đồ mà mọi người không cần cậu lại bao hết xuống dưới ánh mắt bó tay của mọi người.
Nhưng thành quả lớn nhất vẫn là một viên kết tình lấy từ sọ não của quái vật. Nó to lớn nhưng vẫn kém rất nhiều so viên lúc trước cậu thấy. Với nó mang màu xanh lá.
Chỉ thấy Ngô Tụ nói gì với Mai Cốc. Cả hai gật đầu. Ngô Tụ tiến lên đấm vỡ kết tinh ra thành nhiều mảnh. Rồi phân phát cho mỗi người.
Ai cũng cầm lấy, tuy biết không dùng được vì đây là đồ cần mang về giao nạp, nhưng giao nạp thì cũng được tính công lao. Thật sự là kiếm.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người. Ngô Tụ phát biểu: " Trong lúc đánh nhau, vì sự phản kháng mãnh liệt kết tinh quái vật b·ị đ·ánh vỡ mất một phần, bị rơi xuống dưới không thể thu hồi lại. Thật đáng tiếc. "
Rồi dẫn đầu bốc một đám kết tinh nhỏ nhét vào bao quần bao áo, cả trong ngực.
Rồi nháy mắt với mọi người.
Đã có người hiểu, người thì chưa hiểu. Nhưng khi thấy Mai Cốc cũng làm theo chỉ là lịch sự hơn cất vào túi khác để riêng ra mang theo.
Thì mọi người cũng như ngầm hiểu, vừa nói " Đúng thế" ., " Con quái vật khốn kiếp" v.vv những từ ngữ mắng chửi vừa tranh thủ nhét một phần kết tinh cất đi.
Cậu nhìn số kết tinh trên tay, loay hoay nghĩ lên đớp cả hay để lại một hai viên.
Thì Ngô Tụ hiểu nhầm cậu đang xoắn xuýt, tiến lại vỗ vai.
" Đệ cứ lấy hết. Dù sao bây giờ đệ cũng chưa cần dùng nó để giao nộp. Cứ lấy mà tăng tiến tu vi. "
Mọi người cũng phụ họa.
" Đúng thế" " Không cần ngại ngùng. "...
Cậu biết bị hiểu nhầm, nhưng chân ý của mọi người cậu cũng cảm nhận được lên làm bộ rụt rè gật đầu.
Qua việc đó, quan hệ của mọi người thân thiết hơn. Cậu được mọi người kể về bản thân.
Cậu mới hiểu tại sao ai cũng mạnh. Thực chất đây là lần thứ hai mọi người tiến vào, chỉ số ít là thứ ba. Nhưng ai cũng là đạt cảnh giới Man bậc chín và mười.
Bởi cảnh giới này chỉ là bắt đầu. Qua nó mới gọi là chính thức nắm giữ sức mạnh siêu phàm.
Cảnh giới này rất dễ, chỉ cần bỏ chút ít thời gian và nhiều tài nguyên để hấp thu là đạt tới đỉnh.
Cái khó mới là về sau. Nguyên liệu đột phá " Kính ". Đó là thứ không phải hiếm nhưng khó ở chỗ tìm mất thời gian.
Ngắn thì bốn năm tháng, dài thì có khi cả đời. Nghe nói " Kính " tìm nhanh hay chậm là tại thiên phú, có người bảo là vận may.
...... .....
Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, mọi người từng người một bước qua cổng trở về, ai lấy cũng mang lấy một mặt vui mừng bước qua.
Vì là đội trưởng, lên Ngô Tụ và Mai Cốc đi cuối cùng.
Chỉ thấy khi tất cả đi hết, còn cậu và Ngô Tụ lẫn Mai Cốc. Ngô Tụ nói với Mai Cốc: " Đi trước đi. Bên này cần nói chuyện riêng. "
Mai Cốc mang ánh mắt nghi hoặc nhìn, rồi cũng quay người tiến vào cổng biến mất.
Giờ đây còn lại hai người. Ngô Tụ nói: " Giờ huynh sẽ dẫn đệ tìm HAOL. Chứ để đệ tìm một mình trong đây thì huynh không yên tâm. "
Cậu một mặt ngượng ngùng nói: " Thật ra không cần đâu. Đệ thấy nó rồi. Huynh cứ đi trước đi. "
Ngô Tụ lại một mực nhất quyết dẫn cậu đi. Cậu đành nói sự thật.
" Đã bảo là không cần. Cánh cổng nó ngay vị trí chiếc cổng này luôn. Đệ đi vào là về rồi. "
Ngay khi cậu nói xong, Ngô Tụ nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên, không thể tin nổi, và có nét quen quen. Cậu chỉ vừa kịp nhớ đại khái.
Cả người đã bị nhấc bỗng lên. Tiếp đó lao như tên bắn vào cổng, trước khi biến mất cậu nghe tiếng Ngô Tụ nói:
" Tạm biệt. Để đệ một mình, huynh nghi đệ lại quẩy, đành ra hạ sách này. Đệ thông cảm. "
Vừa kịp chửi bậy trong não " Ổn cái đầu huynh. " thì cậu đã mất ý thức.
Ngô Tụ sau khi thấy cậu biến mất, hắn quay người nhìn về phía sau, rồi chui vào cổng biến mất.
Ngay sau khi Ngô Tụ vừa đi, từ ngoài hang một đám quái lại chui vào chiếm lĩnh địa bàn xung quanh cổng.
....... .......
Khi tỉnh táo lại. Cậu thấy bản thân đang nằm trên tấm gỗ ban đầu.
Nhìn lại xung quanh đầy là nước, cậu lại cảm thấy hơi đơn độc.
Nhưng cũng nhanh chóng gạt bỏ muộn phiền sang bên. Cậu nhảy lên cao, khi đáp xuống, dưới chân đã đứng trên một con thuyền nhỏ.
Theo việc đạp chân vào một nút ấn dưới sàn. Chiếc thuyền nhỏ theo đó di chuyển nhanh dần về phía trước, mục tiêu hướng thẳng tới vùng cây khổng lồ.
....... .........