Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Quyển 1

Unknown

Chương 36: Núi Ấn

Chương 36: Núi Ấn


Cuối cùng khi thân hình chỉ còn bốn phần vảy mang màu vàng ngọc. Quái vật sau khi khiến cậu nội thương ba mươi mốt lần, chi cụt ba lần và một lần kém chút bay nửa người ra.

Nó quyết định rút lui, con người trước mắt quá khó quấn, với thể lực của nó đấu tiếp chỉ sợ phải một mất một còn. Nhưng nó là chủng tộc cao quý, nó không cam tâm c·hôn v·ùi ở đây. Thế nó bay đi rồi.

Nhất nhìn thấy con mồi, tốn bao công sức, tiêu hao bao năng lượng bay đi. Ngọn lửa tức giận cháy bùng lên, mặc kệ tất cả lao v·út đến.

Kết quả, dù tiếp cận được, nhưng Nhất bị đuôi quái vật quất vào người. Cảm giác cả người như muốn bị ép dẹp.

Cậu biết cơ hội, một bên hồi phục. Một bên bám lấy đuôi quái vật mặc kệ nó vùng vẫy kiểu gì.

Tức điên lên, quái vật quay lại đớp về phía cậu. Cậu không sợ còn mừng, vận sức tung quyền.

Đầu quái vật v·a c·hạm cùng nắm đấm nho bé của cậu. Cậu chỉ khiến quái vật rơi xuống, bản thân cũng b·ị t·hương nặng, tay phế, xương vỡ liên tục.

Quái vật biết bản thân đã sức cùng lực kiệt. Lần rơi này có lẽ là lần cuối. Nó căm hận, hướng ba chiếc sừng nhắm đến con người đánh ghét. Từ ba chiếc sừng một q·uả c·ầu l·ửa trắng bắn ra. Nơi đi qua không khí vặn vẹo méo mó. Không khí bị lửa nóng đốt cho thành chân không, mang sức nóng hủy diệt lao về Nhất.

Nhất từ lúc thấy quái vật tàn tạ quay đầu qua đã thấy điều không ổn. Đúng là không ổn thiệt. Ngay sau đó q·uả c·ầu l·ửa trắng kinh khủng lao về phía cậu.

Nhất dùng năng lực tạo đá chặn, nhưng điều bị đốt bốc hơi.

Còn cách bay đi, nhưng nó như được gắn tự động theo đuôi mục tiêu, cậu bay như nào cũng không thoát. Biết là không tung ra toàn lực là không sống được. Cậu nghiêm túc.

Nhắm hai mắt vào. Khi mở mắt, cậu nhẩm thầm.

" Lên đi. Núi Ấn. "

Một chiếc ấn thực chất tạo hình như núi lớn, mang uy áp lẫn sức mạnh trấn áp mọi vật hiện lên trước người, lao lên đối chọi với q·uả c·ầu l·ửa trắng.

Do tiêu hao sạch sẽ. Cậu bám lấy chiếc dù chuẩn bị từ trước, từ từ hạ xuống.

Ngay khi cậu cụ hiện chiếc ấn, ấn v·a c·hạm lần đầu với q·uả c·ầu l·ửa.

Cả hai điều mang sức mạnh kinh khủng, nhất thời làm cả một vùng xung quanh bị tác động.

Nhất đang bay thì không may bị tác động, bị trấn cho thân hình bay v·út đập vào cơ thể khổng lồ của quái vật ba sừng.

Với cơ thể chỉ đủ duy trì tu vi Man bậc 1. Cậu bị đập cho suýt ra đi, may sao vẫn còn một hơi. Bây giờ cậu cần bổ sung năng lượng để chữa trị. Dù biết còn năng lượng, cậu vẫn không can tâm dùng. Dù sao việc đó đồng nghĩa với đánh lại.

Một lần cửu tử nhất sinh đó đã quá đủ rồi.

Túi đồ của cậu đã bị trấn bay đi đâu mất rồi.

Đưa tay chạm vào thân hình quái vật. Đây là cơ hội duy nhất.

May sao điều cậu sợ không xảy đến. Quái vật đ·ã c·hết, cậu nhắm mắt lại ngất lịm đi, một bên theo bản năng hút năng lượng tu bổ thương thế.

Phía trên, trận chiến giữa hai thứ vẫn chưa đến hồi kết.

Không biết v·a c·hạm bao nhiêu lần, thân thể Núi Ấn đã đứt gãy nhiều nơi, bên q·uả c·ầu l·ửa cũng không khá khẩm hơn, ánh lửa trắng lẫn kích cỡ giảm mạnh.

Cuối cùng, đánh đến không gian vặn vẹo, mặt cát bị chẻ đôi. Với một đòn gián xuống, Núi Ấn đè bẹp q·uả c·ầu l·ửa xuống mặt cát. Cầu lửa có lấp lóe liên tục dưới ấn, nhưng điều bị ấn gắt gao giữ lại. Sau cùng tiêu hao sạch mà biến mất.

Núi Ấn vì chiến thắng đánh đổi cái giá thảm trọng, thân hình bị phá vỡ chín phần chín, chỉ còn chút ít góc cạnh. Nó cũng cạn kiệt rồi nằm im bất động bên cái hố cạnh xác quái vật.

Tất cả đều kết thúc, nhất thời cả vùng cát chỉ còn lại sự hoang tàn và tĩnh lặng heo hút như vẻ ban đầu.

Cho đến nửa ngày sau, nhiều tiếng bước chân phá vỡ.

Đội thương nhân đã đến nơi. Tất cả bỗng nhiên đứng im trước khung cảnh trước mắt.

Cả một cồn cát lớn bị đè ép, có thể nhìn thấy một mảnh góc to lớn còn sót của vật gì đó bị tàn phá sót lại. Và bên cạnh đó là thân xác khổng lồ, ghê gớm của quái vật. Nhìn ở cách xa cũng nhận thấy đôi vẻ kiêu hùng của quái vật khi con sống.

Mọi người lúng túng trước cảnh tượng trước mắt. Dù sao đây là lần đầu tiên họ thấy trận chiến quy mô như này. Thế nên ai cũng hướng ánh mắt về Võ Hạo, người đang nheo mắt nhìn.

Thấy ánh mắt tậm trung của mọi người, Võ Hạo quay lại dùng ám chỉ nhắc mọi người bình tĩnh. Rồi nhỏ nhẹ điều lệnh mọi người cắm lều nghỉ ngơi tại đây.

Từ quyết định của Võ Hạo, cả đoàn cũng biết ý định của đội trưởng. Mọi người cũng thu hồi tâm tư, tập trung nghỉ ngơi.

...... ........

Ba ngày sau..

Nhất tỉnh táo lại sau giấc ngủ dài.

Với việc khởi động, tu vi đã trở lại ban đầu, tiếp đó là việc tiếp tục đột phá.

Liếc nhìn qua bên phía nơi đoàn thương nhân cắm trại, cậu đánh giá đôi chút rồi lại nhắm mắt lại.

Theo đó thân hình cậu tan biến tại chỗ.

Cứ bảy tám ngày thân hình cậu lại lấp lóe xuất hiện. Rồi bỏ ra cả ngày bên xác quái vật để hấp thụ, khi đầy lại bắt đầu tiếp.

...... .......

Hai tháng sau..

" Võ Hạo chúng ta lên bỏ cuộc đi, đã hai tháng rồi. Trì hoãn tiếp là kế sách không khôn ngoan. Mọi người điều biết nếu đạt được một ít thu hoạch trên người quái vật kia thì sẽ đổi đời. Nhưng mà cũng không nên quá mù quáng. " Trong không gian của chiếc liều lớn, với việc mọi người cùng nhau vòng trong trước ngọn lửa, một người đã khá già lua mở giọng nói bầy tỏ ý kiến của tập thể.

Võ Hạo người thủ lĩnh, trước ánh mắt của mọi người, cuối cùng nhắm cặp mắt chứa đôi vẻ tiếc nuối, khi mở mắt đã chỉ còn kiên định.

Võ Hạo nhất thời nói: " Đã thế, ngày mai chúng ta xuất hành, mọi người hãy về dọn dẹp đi. "

Cuối cùng mọi người trong tiếng xì xào đi ra hết, bận rộn công việc.

Võ Hạo đứng người lên, tiến tới một chiếc hộp trên bàn, mở ra là một cây sáo xanh ngọc bích. Vuốt ve thân sáo Võ Hạo thì thầm.

" Xin lỗi. Lại phải khiến muội phải đợi lâu thêm rồi. Nhưng muội yên tâm, ta sẽ sớm kiếm đủ. "

Rồi Võ Hạo đóng hộp lại, bắt đầu tham gia dọn dẹp với mọi người.

....... .......

Phía bên này. Sau hai tháng, cuối cùng một lần lấp lóe. Ngoài việt thân thể càng thêm mạnh mẽ ra, ánh mắt lại trái ngược, mang nét khổ nhọc.

Chỉ thấy thở dài: " Lên đứng dậy đi loay hoay ít, cứ thế ta sẽ bị ép điên mất. Mạnh mẽ thì hay đấy, được chiến đấu cũng hấp dẫn, học thêm kiến thức cũng đầy vẻ mê hoặc. Nhưng không có nghỉ ngơi, thì làm sao cảm thấy mình sống được. Thế thà hơn c·hết cho rồi. "

" Quái vật này năng lượng thật kinh khủng, chắc gì ta là chiến sĩ hình toàn diện mà còn phải hấp hối mới cọ c·hết nó. Tăng liền năm cấp mà thứ này chỉ cắn được hơn sáu phần ít. "

" Mà phải đến xem bên kia mới được, tiện thể giao lưu làm quen, hỏi hang chút ít tung tích. " Cậu nghĩ ngợi, thân hình đã nhanh chóng di chuyển về một hướng.

Chỉ thấy cậu cầm lên một cái túi bị rách nát, đồ vật cũng chẳng biết c·hôn v·ùi trong lớp cát đâu rồi. Thở dài: " Cái này, haiz. Thôi bỏ đi, về đền bù lại cũng được. "

Rồi lại di chuyển đến vị trí của đoàn thương nhân, trên đường vẻ ngoài t·rần t·ruồng đã có quần áo mới. Bên ngoài cậu còn chu đáo bao bọc thêm một chiếc áo choàng có mũ chùm, làm che hết thân hình cậu vào trong, chỉ khó khăn lắm mới để ý đôi mắt lấp lóe đầy trí tuệ của cậu.

Vừa đến nơi, do không che lấp hành tung. Với Võ Hạo cầm đầu, một đám thành viên đã tụ tập lại nghênh đón.

Cậu đến trước mặt người trung niên đứng đầu này, đoán chắc đây là thủ lĩnh. Thế nên cậu đưa tay ra từ lớp áo choàng, bắt tay chào hỏi: " Xin thứ lỗi làm phiền, cho hỏi mọi người là như thế nào ở đây?. "

Chương 36: Núi Ấn