Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Quyển 1

Unknown

Chương 37: Hóa Vật

Chương 37: Hóa Vật


Vừa đến nơi, do không che lấp hành tung.

Với Võ Hạo cầm đầu, một đám thành viên đã tụ tập lại nghênh đón.

Cậu đến trước mặt người trung niên đứng đầu này, đoán chắc đây là thủ lĩnh. Thế nên cậu đưa tay ra từ lớp áo choàng, bắt tay chào hỏi: " Xin thứ lỗi làm phiền, cho hỏi mọi người là như thế nào ở đây?. "

Võ Hạo thấy người thấp bé trước mặt, thân hình bao bọc trong lớp áo choàng. Nhưng không hề che dấu khí tức áp bách. Đoán ngay ra thân phận của đối phương là người cao thủ đã giao đấu và g·iết c·hết con quái vật kia. Bèn vội vàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay đối phương đáp: " Không dám, không dám. Tiền bối xin thứ lỗi vì hành vi mạo muội của chúng tôi.

Chúng tôi chỉ thấy có dao động và tiếng đánh nhau. Vì là thương đội lên muốn mạo muội tới để thu mua ít vật liệu trên người quái vật.

Tất nhiên giá sẽ ưu đãi nhất có thể. " Võ Hạo nhất thời hứng khởi nói một mạch, họng cũng có chút khô.

Bất chợt thấy một thành viên nhắc: " Võ thúc.."

Võ Hạo mới để ý bản thân đã thất thố, nếu khiến vị này hiểu lầm, tức giận nên thì hậu quả thật kinh khủng. Thế nên vội vàng giải thích.

" Tiền bối yên tâm, thương đội chỉ mạo muội hỏi chút, nếu không được thì cũng không có gì. Ở đây có chút quà xin biếu tặng tiền bối. "

Rồi từ bên hông, với vẻ mặt thoáng chốc nhịn đau, Võ Hạo lấy một chiếc hộp tinh xảo hai tay đưa lên.

Nhất chứng kiến mọi thứ, tưởng tâm tính rèn giũa của bản thân đã có thể gọi tâm không giao động trước mọi hoàn cảnh cũng phải chửi ầm trong lòng.

' Cái.. cái gì thế này. Cứ bình tĩnh chú ơi. Trời ơi cháu có ăn thịt chú đâu nào. Không, không cháu thật sự chỉ hỏi thôi mà. '

Nhưng cuối cùng cậu cũng bình tĩnh lại. Ngước lên nhìn Võ Hạo. Sao phải ngước lên, tất nhiên rồi, người tên Hạo này thân cao mét chín trở lên. Cậu mới gần mét sáu, đầu còn chưa đến vai người ta.

Xua tay, " Không cần phải như thế. Gọi đây là Nhất là được. Với không cần câu lệ, chỉ qua đây hỏi chút mọi người thôi. "

Tuy vậy mọi người vẫn căng thẳng. Hết cách cậu ra dấu mời riêng Võ Hạo qua bên nói chuyện.

Võ Hạo với vẻ lo lắng không kém đi theo.

Đi cách khá xa, cậu mới cởi lớp mũ che kín mặt xuống. Đối mặt với Võ Hạo nói từ tốn: " Chú cứ yên tâm. Cháu chỉ mới ít tuổi, gọi chú cháu là được, tiền bối thì cháu xin không dám nhận.

Việc mọi người muốn thu mua cháu đồng ý hết, không khó gì, tí hai ta qua bàn bạc rồi gom luôn. Bây giờ, cháu chỉ muốn hỏi chú đôi ba việc thôi. ". Biết cứ ra vẻ thần bí, mất công nhọc sức, cậu thẳng thắn luôn, thế cho nó nhanh.

Nhưng sự thẳng thắn ấy làm Võ Hạo đơ luôn. Thế hết cách cậu đành chờ đợi. Không hổ là thủ lĩnh, mất hai phút Võ Hạo đã sắp xếp ổn định lại tâm tình nói với giọng miễn cưỡng: " Cháu Nhất đúng không. À.. ờ.. chú tên Võ Hạo, vừa nãy lo lắng quên giới thiệu. Cháu muốn gì cứ hỏi, đảm bảo vấn đề gì chú biết sẽ dốc hết sức giải đáp."

Không để ý nhiều nữa. Cậu bắt đầu hỏi thăm thông tin mình cần. May mắn mọi thắc mắc của cậu điều được Võ Hạo giải đáp hết, không những thế xong khi kết thúc.

Cả hai vừa trên đường đến xác quái vật vừa đi cậu vừa được Võ Hạo cung cấp thêm nhiều thông tin mới mẻ nữa. Thế cậu mới biết con quái vật mà cậu đánh bại tên là " Phong Hỏa Tam Giác Giao ".

Từ ấu thể đã có tu vi Man chín mười. Khi sống lâu thêm chút thời gian là đạt cảnh giới " Cốt Cách ".

Mà từ hình thể, Võ Hạo suy đoán con này ít nhất từ cảnh giới Cốt Cách bậc ba trở lên.

Mà cảnh giới ấy bằng cảnh giới Huyết Hoàn của con người.

Trong lúc giao lưu, cuối cùng hai người đã đến bên cạnh quái vật. Võ Hạo sau khi được cậu cho phép thì bắt đầu cẩn thận đi dò xét khắp cơ thể quái vật.

Do kích cỡ rất lớn, với cảnh giới của Võ Hạo cũng phải mất hai phút với đánh giá xong.

Khi quay lại, trên tay Võ Hạo cầm mũi tên vẻ mặt suy tư.

Tiến đến hỏi cậu: " Cái mũi tên này của Nhất đúng không. "

Cậu nhẹ gật đầu.

" Thật thần kì, trong đây mang một ít pháp tắc ăn mòn. " Võ Hạo không kìm được tán thưởng. Rồi hỏi han coi có thể mua không.

Cậu sảng khoái đồng ý. Tiếp đó cả hai trao đổi về những đồ vật thu mua và giá cả.

Cậu đồng ý đổi hết lớp vảy và mũi tên, cùng hai sừng, một tim cùng bốn chi, cùng một cái xương phát sáng của quái vật.

Cậu cầm lấy hơn ba nghìn viên kết tinh nhỏ cùng hơn trăm triệu phiến vàng.

Đây là giá mà thương đội của Võ Hạo hiện nay giao ra được. Võ Hạo biết đống này giá không chỉ như thế. Nên sau khi biết cậu ở thôn Ao Bình liền hứa sẽ đập nồi bán gia bại sản cũng sẽ góp đủ số còn lại đưa đến trong thời gian sớm nhất.

Cậu liền từ chối, vì mấy thứ đó cũng không có ích mấy, kết tinh có ích nhất cậu đang giữ rồi. Võ Hạo lại cứ khăng khăng phải trả đủ. Cậu đành phải nhờ Võ Hạo có gì chiếu cố thôn Ao Bình, cộng thêm bản đồ và la bàn chỉ hướng là được.

Giành co mãi, cậu mới khuyên Võ Hạo chấp nhận thành công. Cậu cũng chẳng biết sao trong việc này rõ ràng có lợi cho Võ Hạo. Mà người này cứ nhất quyết phải báo đáp đầy đủ mới chịu.

Cậu đâu biết, việc nhỏ với cậu lại là giúp đỡ người khác cứu giúp chân ái đời mình.

Sau khi Võ Hạo tạm biệt để về chuẩn bị tiền, kết tinh lẫn xe chở hàng. Cậu tranh thủ thời gian nghiên cứu chiếc sừng và vảy quái vật trên tay.

Có lẽ nghiên cứu thành công. Đòn t·ấn c·ông lẫn phòng thủ của cậu sẽ tiến thêm.

..... ....

Cũng không lâu lắm. Cả đội thương nhân mang theo xe hàng tới. Từ trên từng xe hàng, từng người một có thứ tự vác từng thùng lớn xuống xếp ngay ngắn chỗ cậu chỉ định.

Xong xuôi, cả đám điều cám ơn cậu rồi lao vào quái vật hì hục khí thế thu thập vảy, sừng..v.vv.

Cậu ban đầu còn quan sát, cảm thấy mới mẻ, nhưng về sau công việc lặp đi lặp lại. Cậu buồn tẻ mở từng thùng ra, có thể thấy thùng được chia thành hai phía. Bên phải chứa phiến vàng bên trái chứa kết tinh.

Lần đầu giàu thế này, cảm giác còn không tồi.

Vỗ mặt vài cái, cậu lại nên tinh thần, cổ vũ bản thân.

' Cố lên, nhất định sẽ tạo ra được. '

Rồi bỏ thùng hàng xuống, tiếp tục nghiên cứu.

..... .....

Tuy nhiều người cùng làm, nhưng phải tốn tận tám ngày đoàn thương nhân mới hoàn thành việc thu gom.

Trên xe hàng từ lúc trống rỗng bởi giao hàng cho cậu, nay lại đầy ắp trở lại.

Võ Hạo tiến tới tạm biệt, cậu mới mở mắt ra đứng lên tiến tới.

Nắm chặt tay. Cậu chúc phúc: " Chú Hạo và mọi người đi đường bảo trọng. Cháu không có gì, chỉ có mảnh vỡ này tặng cho mọi người. Trên đó ẩn chứa pháp tắc có lẽ sẽ giúp chặng đường tiếp theo của mọi người thêm xuôn sẻ. " Nói xong cậu bỏ vào tay chú Hạo một chiếc túi, bên trong là từng mảnh đá được cắt gọn đầy đủ mọi hình hài.

" Cái này.... vậy chú thay mọi người cảm ơn cháu. Chú và mọi người cũng chúc cháu thuận lợi trên hành trình. " Lưỡng lự một lúc, chú Hạo nhận lấy tấm lòng của cậu. Và cũng chúc cậu.

Vẩy tay tạm biệt, nhìn bóng dáng đoàn người đi xa dần, đến khi bóng dáng khuất mất. Cậu mới thả tay xuống, tiếp tục công việc hấp thu và nghiên cứu còn gian dở của bản thân.

... ....

Tám ngày sau, đứng trước xác quái vật cậu thu tay lại, theo đó thân xác khổng lồ cũng theo đó tan thành bụi bặm hòa chung với lớp cát.

Sau bao ngày, không chỉ khiến bản thân tăng cấp, cậu còn hoàn thành mục tiêu nghiên cứu.

Chỉ thấy cậu phẩy tay một cái, đống thùng hàng chứa phiến vàng dần thu nhỏ lại, bay đến lòng bàn tay cậu thì đã biến thành một chiếc nhẫn màu đỏ lộng lẫy. Chiêu này cậu gọi là " Hóa Vật ". Có thể khiến mọi vật cậu mong muốn trở thành thứ cậu mong muốn. Chỉ việc này đã tốn rất nhiều công sức.

Chương 37: Hóa Vật