Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Quyển 1

Unknown

Chương 8: Kế hoạch.

Chương 8: Kế hoạch.


Hay nếu mở van sử dụng sức mạnh. Khi rút năng lượng hết của một tần thì sẽ tự động ngừng truyền tải thêm năng lượng. Muốn dùng tiếp phải đọc lại câu chú cấm ban đầu dùng để đóng mở van. Rồi nói

" PHÁ ".

Hay dùng xong năng lượng của một cấp sẽ tự động đóng năng lượng. Muốn trở về cấp dưới để dùng năng lượng. Thì đọc câu chú cấm ban đầu dùng để đóng mở van. Nhưng thay vào đó ta đọc lên chữ " TÀN ".

Tất nhiên dùng là phải mất. Dùng hết năng lượng tần hay cấp nào rồi lấy cái dưới dùng tiếp thì sẽ bị hoàn nguyên. Như hết năng lượng cấp 3 mà xuống lấy năng lượng cấp 2 dùng là cậu sẽ quay về như ban đầu. Vẫn phải tích trữ đủ lại rồi vượt qua [ Không gian trùng điệp] mới trở về lại được cấp 3. Dù cho cậu đã từng vượt qua.

Còn khá nhiều chú ý nữa. Nhưng từ từ rồi cậu sẽ thử sau.

Cậu nắm thật chặt tay lại đầy phấn khích: " Có sức mạnh này mình có thể triển khai kế hoạch được rồi."

Trước tiên phải thử nghiệm trước đã. Bước đầu đọc câu chú cấm lên. Cậu bắt đầu cảm giác được một dòng năng lượng tồn tại trong cơ thể kèm theo cảm giác mình có thể điều động nó như tay chân và theo ý nghĩ. Theo chủ nghĩa thực hành là chân ái. Cậu ngay lập tức điều khiển nguồn năng thoát ra từ ngón tay của cậu.

Điều kì diệu đã xảy ra. Từ ngón tay cậu thoát ra một nguồn năng lượng có màu xanh dương khá mờ ảo. Cùng lúc cậu lập tức cảm giác liên hệ chặc chẽ với nguồn năng lượng màu xanh dương này.

Bắt đầu kiểm nghiệm. Cậu suy nghĩ vài điều lệnh đơn giản như trái, phải, trên, dưới v.v.. Năng lượng này điều có thể làm hoàn thành được.

Tiếp theo cậu nghĩ đến hình ảnh một con mèo. Lập tức dòng năng lượng biến thành một con mèo ảo màu xanh dương. Cậu mỉm cười hài lòng rồi ném về phía một con chuột đang lén bò vào nhà cậu. Tưởng chừng con chuột sẽ bị dọa sợ nhưng không có truyện gì xảy ra. Chỉ có một ít hạt xanh tan dần trong không gian trước ngón tay của cậu vài cm.

Cậu mới tiếp tục đưa ra một ít năng lượn. Đợt này cậu thí nghiệm được một tí thì tan biến theo.

Cậu mới ngừng thử nghiệm. Gật gật đầu hài lòng.

"Đúng thật".

Làm thí nghiệm vừa nãy là do cậu muốn kiểm chứng. Vì trong phần chú ý có ghi: " năng lượng khi thoát ra ngoài cơ thể sẽ dần bị thất thoát ra. Dùng cho cách "mục đích" khác nhau độ thất thoát cũng khác nhau.

Ngoài ra cấp độ 0 ban đầu năng lượng sẽ không thể thoát ra khỏi ngoài cơ thể hoàn toàn. Vì năng lượng mức độ 0 chỉ cụ hiện vật ảo. Lên không thể tiếp xúc đơn độc ở ngoài môi trường."

Tuy còn nhiều thứ hơn cậu muốn thử. Nhưng tối rồi và cậu cũng dùng gần khá nhiều nguồn năng lượng ít ỏi trong cơ thể. Phần còn lại phải dùng cho kế hoạch không thể mang ra thử được. Cậu quyết định sẽ đi ngủ trước mai tính sau.

Nhắm mắt lại. Cậu ngay lập tức chìm vào giấc ngủ với một niềm hân hoan trong lòng.

---------------

Sáng sớm ngày mai. Cậu lại tiếp tục hoạt động như mọi ngày.

Ăn uống, tập luyện,dọn dẹp xong xuôi. Cậu ngồi trước bàn trầm tư.

' Kế hoạch của cậu đã được cậu vạch ra hoàn thiện.

Thứ cần đầu tiên là phiến. Cần nó cho chuyến đi của cậu.

Chỉ vỏn vẹn như vậy thôi. Vì theo cậu ở lại thôn. Vừa có tỉ lệ tìm được vật chứa năng lượng siêu phàm cực thấp. Còn không rèn luyện được cho bản thân cậu tốt nhất.

Thì sao không thử ra ngoài khám phá coi sao. Tuy tồn tại nhiều nguy hiểm. Nhưng không đi chờ ở thôn đến lúc đủ 15 tuổi mà bị chọn là cũng nguy hiểm không kém. Cậu phải chủ động mạnh nên, để nắm chắc cuộc sống của mình.'

Nhưng giờ phiến thiếu quá. Kế hoạch coi như phải tạm dừng. Cậu lại khá phân vân vì thời gian không còn nhiều.

Cậu ngẩn đầu lên đưa ánh mắt ngắm ra nhìn thôn qua ô cửa sổ. Suy nghĩ như được thông suốt.: " Xây dựng một ngôi nhà lúc nào mầm móng cũng được đầu tư kĩ nhất. Cũng như mình một chuyến đi càng nguy hiểm thì chuẩn bị càng phải đầy đủ."

Nói xong. Cậu đi về phía cửa. Đẩy mạnh cửa ra, gió thổi bay tóc cậu hiện ra khuôn mặt đầy non trẻ nhưng thêm mấy phần kiên định.

" Giờ bắt đầu thôi nào. Mong tích lũy được đủ tiền càng nhanh càng tốt". Rồi cậu nhìn về phía tay phải đang hiện ra con số đếm thời gian hiện tại là [ 349 năm 9 tháng 28 ngày 19 tiếng 60 phút 57 giây]

Thở dài: " Thời gian chuẩn bị cũng không còn nhiều nữa ".

1 tháng sau------

Ba bóng người lớn, gồm hai già một trung niên. Đang đứng tụm lại nói chuyện với cậu thiếu niên với khuôn mặt bình thường của tuổi mười bốn, mà vóc người lại mang hình thể khỏe mạnh của một trung niên.

Người trung niên lên tiếng: " Này cháu đã quyết tâm lên đường. Ta cũng không ngăn cấm được. Đây, cầm lấy ta có góp được một vài bộ cần câu tốt. Hôm nay ta tặng cho cháu một bộ. Coi như quà chia tay của chú dành cho cháu."Nói xong người đàn ông đưa cho cậu thiếu niên một chiếc cần câu.

Cậu thiếu niên cầm lấy. Cúi đầu về người đàn ông như lời cảm ơn: " Chú Khải đã có tấm lòng cháu cũng xin nhận. Mà cần công nhận rất tốt." Cậu vừa nói vừa nhìn về phía chiếc cần câu mới với chất lượng và độ bền cao cấp hơn nhiều so với cần câu cũ của cậu.

Một ông lão kề bên, bề ngoài hiền hậu mà tao nhã. Cũng từ tốn lấy ra trong người một quyển sổ tay làm bằng da và một cây bút đưa vào tay cậu thanh niên. Vừa cười: " Hahahh.. Coi cháu kìa, mới có một món quà của chú Khải mà đã vui như vậy rồi. Đây, quà ông tặng cháu. Đi đâu đi đó có cái mà ghi chép."

Cậu vội cầm chặt lấy hai đồ vật vừa nhận được. Nhìn lại đó là một quyển sổ tay khá lớn. Được bọc một lớp da màu đen dày, kín mít. Có một nút gài để kéo mở. Còn cây bút cậu cũng để ý ra. Đây là cây bút nổi tiếng ở thôn với đặc điểm được ưu ái. Do vừa bền mà mực không phai, dùng được lâu dài. Cậu nhận ra cả hai món điều được chọn tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu trên truyến đi. Cậu vội cúi đầu về ông lão để cảm ơn.

Cậu nói:" Ông Đà cứ trêu cháu. Đồ người thân tặng phải quý phải vui vẻ chứ. Mà quà nào chẳng tốt và hơn hết đó còn là đại diện tấm lòng của người tặng dành cho cháu."

Vừa nói xong. Một túi da phồng to bay về phía cậu. Cậu phải vội vàng đỡ lấy. Quay về hướng nơi ném ra. Đó là ông lão còn lại với vóc dáng khác lực. Khuôn mặt đầy vẻ hơi hung dữ mà lại hiền hòa.

Ông lão chỉ chỉ vào cậu nói: " Lề mà lề mề. Tác phong như này ai ưa. Ra ngoài không dễ cạnh tranh với người khác.

Đây, cầm lấy. Trong túi có số phiến mà ông đưa giúp cho cháu, hỗ trợ thêm những lúc cháu cần. Chứ cháu giờ chắc chẳng còn phiến. Thêm vào nói cho cháu luôn cái túi này quý lắm đấy. Có thể đựng được đồ vật khá nhiều. Mà còn có khả năng chống nước, co giãn tốt, bảo quản được đồ thực phẩm, độ bề cao. Nhớ mà giữ gìn."

Cậu hướng về ông, cúi đầu tạ ơn: " Cảm ơn ông Tư đã giúp đỡ cháu trong thời gian ở thôn. Cháu hứa sẽ giữ gìn thật tốt cái túi với sử dụng tốt số tiền."

Ông Tư nói: " Chúc cháu có chuyến đi thành công. Nhớ mạnh khỏe mà về."

Cậu nhìn về phía ông gật gật đầu. Rồi nhìn lại tất cả ba người.

" Chúc chú và hai ông mạnh khỏe. Cháu không thể ở lại thôn cùng mọi người. Nhưng cháu hứa khi thành công cháu sẽ quay trở lại đưa mọi người và thôn ra thế giới ngoài kia xem phong cảnh như nào." Nói xong cậu hướng về cả ba cúi đầu ba lần. Rồi phẩy phẩy tay rời đi. Đầu không ngoảnh lại như đại diện cho quyết tâm kiên định của mình.

Chương 8: Kế hoạch.