Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 114: Phía sau đại nghĩa - Cuộc cãi vã của Ngũ hổ

Chương 114: Phía sau đại nghĩa - Cuộc cãi vã của Ngũ hổ


Thái độ của lão có phần gay gắt, khiến tất cả không khỏi ngạc nhiên. Dù gì Hoàng gia trang đã từng ở trong Ngũ hổ, giao tình ít nhiều cũng có. Phùng Trí đối diện với sự phản đối của thủ lĩnh phái Bắc Sơn thì không vội phản ứng. Trước lúc đến đây, y đã lường trước sẽ có việc này, vì vậy, trên sắc mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, điệu bộ nhất mực khiêm nhu. Đoàn Xuân Huy thấy vậy thì muốn bênh vực, bèn lên tiếng:

- Lưu thủ lĩnh, làm gì phải to tiếng như vậy. Người ta cũng chỉ là muốn xin lại mấy cây kiếm của người ta, chứ có lấy của ai cái gì đâu, phải không nào?

Lưu Nhất bị chấn chỉnh thì không khỏi nóng mặt. Xét vị thế, y còn là người đi trước, cùng với những Hoàng Huy Nhân, Khúc Vĩnh Lâm, Ngô Thiết và Dương Vinh tạo lập uy danh cho Ngũ hổ. Ngược lại, Đoàn Xuân Huy chỉ là người thừa kế, hành trạng, công tích chỉ mới sơ khởi. Trong mắt Lưu Nhất, họ Đoàn chỉ là một tên bộc trực thô lỗ, ngựa non háu đá. Vị thủ lĩnh trầm giọng, nói:

- Đoàn trưởng hộ, ngài rốt cục có ý gì?

Đoàn Xuân Huy thì cũng không mấy coi trọng đối phương. Hay nói thẳng ra, trong Ngũ hổ, Lưu Nhất là kẻ mà gã ít nể trọng nhất. Xét về thế và lực, Bắc Sơn chẳng thể nào so được với Tản Viên. Xét về kiếm nghệ, Đoàn Xuân Huy cũng tự cho họ Lưu không phải đối thủ. Nhưng còn có một lí do khác dẫn đến điều này.

Đoàn Xuân Huy từ nhỏ đã có đam mê mãnh liệt với võ học, đặc biệt là kiếm thuật. Cũng vì vậy, gã luôn lấy võ học làm thước đo đánh giá những người đã gặp. Với Lưu Nhất, Đoàn Xuân Huy cho rằng bản tính của thủ lĩnh Bắc Sơn quá ư kín đáo, tâm tư, mưu tính thâm sâu khó dò, thiếu đi cái ngay chính của một bậc kiếm giả. Âm Dương Nhị Lộ kiếm cũng chú trọng vào xảo thuật, lấy biến hóa âm hiểm làm cốt yếu, không phải con đường đích xác của kiếm đạo.

Đoàn Xuân Huy đối diện với Lưu Nhất, cười nhạt một cái rồi hướng tới Lương Thành Nghiệp và Ngô Thiết, lớn tiếng nói:

- Việc truy bắt lũ người Tống là trách nhiệm của Ngũ hổ phái, Ngũ hổ lệnh phát đi cũng không triệu tập người ngoài. Vậy thì các môn phái khác tham gia làm sao được chứ. Chúng ta đã phất cờ hô hào là để báo thù, trừ hại cho võ lâm, nay lại muốn giữ lại những binh khí đó, há chẳng phải vì tham của sao? Tiền hậu bất nhất, há chẳng phải để cái đám Long Biên, Ngọc Diệp, Phương Xá… những kẻ tiểu nhân hèn hạ ngoài kia chê cười sao? Việc như thế, Đoàn Xuân Huy này tuyệt đối không bao giờ làm.

Giọng điệu thật hùng hồn, lời lẽ đầy hào sảng. Mấy người có mặt trong Đại Điện đều tỏ ra bất ngờ. Không ai nghĩ một người thường ngày thô lỗ, mở miệng ra là la lối, chửi bới lại có thể nói lý lẽ thuyết phục đến vậy. Ngô Thiết đồng tình, nói thêm:

- Những binh khí đó là đồ t·rộm c·ắp, nếu giờ chúng ta lại giữ lấy, có khác nào đồng lõa, cùng một giuộc với bọn chúng chứ?

Ngũ hổ chỉ còn bốn, hai trong số đó đã đồng thuận, Phùng Trí lòng thêm hi vọng. Mọi sự chú ý giờ đổ dồn về Lương Thành Nghiệp và Lưu Nhất. Từ trên ghế chủ tọa, Lương Thành Nghiệp trầm ngâm suy tính, sau một hồi thì thận trọng nói:

- Việc này, vẫn nên giải quyết hài hòa. Dù sao thì, để bắt được Ma Đầu, các môn phái cũng phải hi sinh không ít.

Không ai rõ môn chủ Thanh Sơn môn muốn hướng đến điều gì. Phùng Trí thầm nghĩ, để lấy lại hai bảo kiếm, nếu phải chi tiền để bù đắp cho tổn thất của các môn phái cũng là điều nên làm. Một trăm lạng bạc cùng đống rượu quý mà Hoàng gia trang mang đến, bề ngoài thì là quà mừng công, nhưng ẩn bên trong đã có ý như vậy. Còn mua được bằng tiền là còn cơ hội, Phùng Trí tự dặn lòng. Chỉ là, không biết Ngũ hổ sẽ phát giá bao nhiêu?

Lưu Nhất được Lương Thành Nghiệp âm thầm ủng hộ thì tự tin hơn, cười khẩy rồi nói:

- Trách nhiệm của Ngũ hổ Phái, trừ hại cho võ lâm, thật là to tát. Đoàn trưởng hộ, ngài nói hay lắm. Nhưng cho ta hỏi ở trong đây, ai không vì môn phái của mình chứ. Đem quân đi vây bắt lũ người Tống, ai thực sự là vì vận mệnh chung, ai là kẻ lo toan việc riêng chứ?

Y vừa nói, vừa hướng ánh nhìn đầy giận dữ về phía Đoàn Xuân Huy. Đoàn Xuân Huy lập tức đáp trả:

- Lưu thủ lĩnh, ông cứ nói thẳng ra đi.

Lưu Nhất liền nói:

- Tản Viên vì trả thù cho Khúc trưởng hộ và lấy lại Can Trường Kiếm. Hoan Châu vì muốn bảo vệ Phi Long Kích. Ở đây, nếu phải nói đến bổn phận và trách nhiệm, lo cho vận mệnh chung của võ lâm thì chỉ có phái Bắc Sơn ta và Thanh Sơn của Lương trưởng môn là đáng để nhắc tới. Đoàn trưởng hộ, Ngô thành chủ, các ngài đều là vì môn phái của mình, rồi lại tự cho bản thân chính nghĩa thanh cao. Các ngài nghe vậy có thấy buồn cười không?

Giọng nói càng lúc càng đanh thép. Ngô Thiết nghe đến đây thì có chút cúi đầu, trong khi Đoàn Xuân Huy vẫn tỏ ra bất phục. Lưu Nhất lại nói tiếp, giọng điệu mỉa mai, châm chọc:

- Đoàn trưởng hộ, theo ta thấy trong chuyến vây bắt lũ Tống này, Tản Viên chính là bên được lợi nhất đó.

Tranh cãi đã dần chuyển sang so bì, đấu tố. Đoàn Xuân Huy đương nhiên không chịu để người ta bêu tiếng xấu cho mình, nổi khùng lên, đạp bàn đến âm “một” cái. Chiếc bàn dưới tay lập tức vỡ nát, đĩa chén rơi xuống vỡ loảng xoảng.

- Lưu Nhất, ông nói ai là kẻ được lợi nhất chứ. Tản Viên ta mà cần phải lợi dụng các người sao?

Không khí đột nhiên căng thẳng, khiến Ngô Thiết phải vội vã can ngăn:

- Các vị, bình tĩnh.

Ở bên ngoài, chứng kiến màn đấu khẩu, Phúc cảm thấy thật nực cười, thầm nghĩ:

“Ta nghe nói Ngũ hổ phái trước nay luôn thống nhất, chia nhau cai quản võ lâm Lĩnh Nam, xem ra cũng chẳng phải đoàn kết cho cam. Ai cũng vì quyền lợi của mình mà thôi, cũng cãi nhau ỏm tỏi khác gì mấy mẹ hàng xén chứ. Cứ thế này, việc đòi lại kiếm của Thu Lệ, xem ra khó mà đạt được”.

Trong đại điện, đối diện với thái độ có phần hung hăng của họ Đoàn, Lưu Nhất không vội đáp trả. Y nhếch mép, khinh khỉnh “hứ” lên một tiếng rồi chậm rãi nói:

- Nếu không phải muốn mượn sức các môn phái khác, sao ngay khi Khúc trưởng hộ bị ám hại, các ngài không bắt luôn đám người Tống, vừa đòi lại được kiếm, vừa để trả thù. Chẳng phải lúc đó, bọn chúng vẫn trong địa phận của Tản Viên sao?

Câu nói vô tình khiến Đoàn Xuân Huy cứng họng. Không phải Tản Viên không truy bắt, mà là bắt không được. Chuyện này tuyệt không thể kể ra. Đoàn Xuân

Huy ngấp ngứ, một thoáng thì đành dịu giọng, nói:

- Không phải Tản Viên ta tha cho lũ c·h·ó Tống. Chỉ là sau khi điều tra ra thì bọn chúng đã cao chạy xa bay mất rồi.

Lưu Nhất không thèm truy vấn, sắc mặt cũng đột nhiên nhẹ nhàng hơn. Y hạ giọng, nói:

- Đoàn trưởng hộ, Lưu Nhất ta không phải muốn tranh cãi với ngài. Trong trận chiến vừa qua, cả hai ta cùng đều chịu tổn thất. Ta thì mất đoản kiếm, ngài cũng mất đi trường kiếm của mình. Không ai vui vẻ cả.

Dứt lời liền thở dài một tiếng, tỏ sự tiếc nuối. Mọi người nghe xong thì đều cảm thông. Phùng Trí đánh liều đề nghị:

- Lưu thủ lĩnh, ngài đã vì công cuộc của võ lâm mà mất đi binh khí, thật là đáng khâm phục. Hoàng gia trang chúng tôi tuy vật lực không nhiều, nhưng cũng xin mạo muội được tài trợ hai trăm lạng bạc, gọi là có chút kinh phí phụ giúp ngài đúc lại một thanh bảo khí.

Lời đề nghị thật khéo léo, vẫn là lấy tiền chuộc kiếm. Nếu đối phương nhận lời, sẽ chẳng còn lí do nào để giữ lại Bất Diệt và Trảm Trần kiếm. Lưu Nhất nhất thời im lặng. Lão không nhận lời, cũng không từ chối. Phùng Trí cho rằng đối phương chê ít, liền dè dặt đẩy số tiền lên:

- Nếu hai trăm vẫn không đủ, vậy xin được tăng thêm lên ba trăm.

Ba trăm lạng bạc, một số tiền không hề nhỏ. Nếu mang từng ấy đến Mai Hoa cốc, ắt hẳn sẽ tậu được một thanh kiếm tốt. Phùng Trí bấm bụng đã phát giá đến từng này, đối phương chắc sẽ không từ chối. Nhưng ngạc nhiên thay, Lưu Nhất vẫn nhất mực hờ hững. Không ai rõ vị thủ lĩnh muốn gì. Phùng Trí chẳng biết phải ứng xử tiếp thế nào, đành đứng im chờ đợi. Sau một hồi không bên nào có ý kiến, Lương Thành Nghiệp từ ghế chủ tọa bèn lên tiếng:

- Các vị, theo ta thấy việc hôm nay hãy tạm dừng ở đây đi. Ta và các vị thủ lĩnh sẽ cân nhắc thêm. Làm thế nào thì vẫn cần phải hài hòa.

Rồi hướng tay về phái Thu Lệ và Phùng Trí nói:

- Hoàng tiểu thư, Phùng quản gia, quà mừng công của Hoàng gia trang, thay mặt anh em trong các môn phái, Ngũ hổ bọn ta xin nhận. Hai người hôm nay tới đây, là khách của Thanh Sơn môn, vậy hãy nghỉ lại trong đây. Ta sẽ cho người đi sắp xếp phòng ốc. Đợi mấy hôm tới Ngũ hổ thống nhất, ta sẽ cho người thông báo tới.

Trước lời mời ở lại, Phùng Trí đáp:

- Đa tạ Lương trưởng môn. Tiểu thư và tôi trước lúc đến đây đã có thuê một căn trọ ở ngoài, cũng định đợi ở đến sau Tế Hội mới về. Việc ở đây còn nhiều điều phải chuẩn bị, chúng tôi không dám làm phiền tới người trong phái. Xin cứ cho chúng tôi ở ngoài đợi, chờ khi nào các vị thủ lĩnh thống nhất xong, sẽ đến xin lại kiếm.

Thanh Sơn môn trước sau vẫn là có thù hận, người của Hoàng gia trang chẳng thể ở lại. Lương Thành Nghiệp cũng không mặn mà níu giữ, bèn gật đậu:

- Vậy thì… cứ như vậy đi.

Chương 114: Phía sau đại nghĩa - Cuộc cãi vã của Ngũ hổ