Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 113: Xin Kiếm

Chương 113: Xin Kiếm


Lúc này, trong võ đường. Lương Thành Nghiệp ngồi ở ghế đầu, được đặt ở chính giữa của đại điện. Chạy dọc xuống lần lượt có bên cánh tả là Đoàn Xuân Huy, bên cánh hữu là Ngô Thiết và Lưu Nhất. Thu Lệ và Phùng Trí đứng ở dưới hơn cả, đối diện với bốn vị thủ lĩnh. Sau lưng họ là hai chiếc hòm gỗ lớn, vẫn được đóng kín, không rõ có gì bên trong. Từ ngôi chủ tọa, Lương Thành Nghiệp lên tiếng:

- Hoàng tiểu thư, Phùng quản gia, Hoàng gia trang lặn lội đường xa tới đây, không biết là có việc gì?

Phùng Trí liền đứng ra, hai tay đan lại, khiêm cung:

- Lương trưởng môn, Đoàn trưởng hộ, Lưu thủ lĩnh, Ngô thành chủ.

Vị quản gia lần lượt cúi chào bốn người, lễ nghĩa cẩn trọng, thể hiện rõ vị thể của một kẻ bề dưới. Dù đứng tại đại điện lúc này, Thu Lệ mới là chủ của Hoàng gia trang, nhưng sự có mặt của nàng chỉ mang tính tượng trưng, mọi việc đều do Phùng Trí lo liệu. Họ Phùng nói:

- Vừa qua, chúng tôi nghe được tin Thanh Sơn, Tản Viên, Bắc Phái và Hoan Châu, bốn phái đã thống lĩnh quần hùng nhân sỹ, bắt lũ ác tặc người Tống quy phục, trừ hại cho võ lâm. Đây là công trạng to lớn, thật đáng biểu dương. Hoàng gia trang nhân lực eo hẹp, không thể tham gia vào công cuộc vây bắt, nhưng vẫn được đóng góp một chút vì trách nhiệm chung với võ lâm Lĩnh Nam. Hôm nay chúng tôi mang đến đây, ngoài một trăm lạng bạc ròng, còn có mười vò rượu quý, gọi là có chút quà nhỏ để mừng công, khích lệ tinh thần quần hùng nghĩa sĩ.

Rồi lui lại, mở nắp hai chiếc hòm gỗ. Một chiếc đựng bạc ròng, vừa mở ra đã hắt lên ánh ngân quang bàng bạc. Chiếc còn lại chứa mười vò rượu cỡ lớn, được bọc bằng vải lụa đỏ, vừa mở nắp ra đả tỏa hương thơm cay nồng. Bốn người trong Ngũ hổ trông thấy thì có chút hoan hỉ. Đoàn Xuân Huy hồ hởi trước nhất, nói:

- Nhiều thế này á. Thế này phải mở tiệc to rồi.

Ngô Thiết có phần điềm đạm hơn:

- Khách sáo quá. Truy bắt người Tống là trách nhiệm của Ngũ hổ phái, Hoàng gia trang không cần thiết phải thế này.

Lưu Nhất thì lặng yên không nói, nhìn hai hòm lễ vật, khẽ mỉm cười. Lương Thành Nghiệp đợi khi ồn ã lắng xuống, mới lên tiếng:

- Việc mở tiệc mừng công, Thanh Sơn môn có thể lo liệu được, Hoàng gia trang không cần tốn kém làm gì?

Lời nói, thái độ xem ra không được thoải mái. Phùng Trí thấy vậy thì lựa lời nói:

- Lương trưởng môn, chỉ là một chút thành ý, xin ngài chớ suy xét. Thanh Sơn là đại môn phái, nhân lực, tài lực lớn mạnh, có thể nói là đứng đầu trong Lĩnh Nam. Chỉ là, Hoàng gia trang thực sự trân trọng công lao to lớn của các môn phái, ngẫm thấy mình chưa đóng góp được gì nên có chút hổ thẹn.

Lời nói, cử chỉ đều hết sức nhún nhường. Trái ngược lại với vị quản gia là thái độ lạnh lùng, có phần không mấy thân thiện của Thu Lệ. Nàng từ đầu tới giờ không hề liếc mắt, ánh nhìn luôn chiếu thẳng tới chỗ của Lương Thành Nghiệp. Cũng dễ hiểu, bởi môn chủ Thanh Sơn môn chính là người đã hại c·h·ế·t mẹ nàng, khiến cha nàng vì phẫn uất mà phát cuồng phát điên. Lương Thành Nghiệp cũng nhận ra điều này, nhưng không để tâm tới, lại nói:

- Mười một tới là diễn ra Đồ Ma Tế Hội. Sao không để đến lúc đó, trước mặt quần hùng thiên hạ thưởng công cho Ngũ hổ phái, có phải sẽ long trọng hơn?

Phùng Trí:

- Tế Hội là sự kiện lớn, Hoàng gia trang không muốn chỉ vì một việc nhỏ như này mà phải gián đoạn. Hơn thế hôm đó quần hùng Lĩnh Nam tụ họp, mọi sự tán thưởng sẽ đổ dồn hết về Ngũ hổ phái, chúng tôi càng không nên gây sự chú ý. Lương trưởng môn, các vị thủ lĩnh, Hoàng gia trang thực là có thành ý, mong các vị nhận cho.

Trước sự khẩn khoản của Phùng Trí, những Đoàn Xuân Huy, Ngô Thiết tỏ ra đón nhận. Lưu Nhất dù không mặn mà, nhưng cũng không phản đối. Riêng Lương Thành Nghiệp vẫn chưa rõ tâm tư. Nếu là của một bang phái khác, chắc hẳn môn chủ Thanh Sơn môn đã thoải mái hơn. Ngô Thiết thấy vậy thì khéo nhắc:

- Lương trưởng môn, Hoàng gia trang đã có lòng như vậy, thiết nghĩ chúng ta chớ nên từ chối, kẻo người ngoài không hiểu chuyện, lại bảo Ngũ hổ làm cao.

Phải có lời của Ngô Thiết, Lương Thành Nghiệp mới bằng lòng, sau một hồi ngẫm nghĩ lại nói:

- Hoàng gia trang cất công chuyến này, chắc không phải chỉ để tặng quà cho Ngũ hổ phái chứ? Phùng Trí, ông hãy nói thẳng ra đi, có phải hai người tới đây vì Bất Diệt và Trảm Trần Kiếm.

Câu hỏi khiến bầu không khí trong đại điện trầm hẳn xuống. Cả Đoàn Xuân Huy, Lưu Nhất và Ngô Thiết cùng đổ dồn ánh nhìn về phía người của Hoàng gia trang. Phùng Trí lúc này cũng chẳng ngại che giấu, lựa lời bày tỏ.

- Hoàng gia trang hôm nay đến đây, thật tâm muốn được chúc mừng chiến công của Ngũ hổ phái. Còn về Bất Diệt và Trảm Trần kiếm, đích thực có quan tâm đến.

Vậy là đã rõ. Mục đích chính của Thu Lệ và Phùng Trí chuyến này chính là vì hai thanh bảo kiếm. Từ bên ngoài, Lương Nhất Công và Phúc đánh mắt nhìn nhau. Tất cả đúng như dự đoán của hai người. Lương Nhất Công thầm nghĩ:

“Nhanh thật. Ngũ hổ phái phải đổ bằng xương máu mới bắt được đám người Tống, vậy mà mới được mấy hôm, đã có người tới đòi bảo khí rồi.”

Phúc thì tỏ ra lo lắng:

“Của quý thì lắm kẻ muốn tranh giành, Hoàng gia trang lại có thù hận với Thanh Sơn môn, làm thế nào Thu Lệ có thể lấy lại kiếm đây?”

Trong đại điện, Lương Thành Nghiệp lại hỏi, nhấn mạnh:

- Các người muốn đòi lại ư?

Lưu Nhất từ đầu im lặng, lúc này mới lên tiếng:

- Theo ta thấy, hai hòm bạc trắng với rượu kia, hoàn toàn không phải là quà mừng công gì cả. Phùng Trí, ông hãy nói thật đi, có phải Hoàng gia trang các ông muốn dùng nó để chuộc lại bảo kiếm.

Rồi hướng lên Lương Thành Nghiệp, châm chọc:

- Lương trưởng môn, rượu mừng kia, xem ra chúng ta nuốt không trôi rồi.

Lương Thành Nghiệp nghe lời lão nói thì nét mặt trở lên nghiêm nghị hơn, nheo mày trông xuống. Dưới đại điện, Phùng Trí đang cố hết sức bình tĩnh. Trước những câu hỏi có phần phần gai góc, y hơi cúi mình, đáp:

- Không phải. Quà mừng công là quà mừng công. Mọi việc tách bạch, xin chớ suy xét. Bạc và rượu đã được tặng đi rồi, Hoang gia trang không mong muốn nhận lại – họ Phùng tỏ ra quả quyết – Còn về Bất Diệt và Trảm Trần kiếm, tiểu thư Thu Lệ và tôi hôm nay đến đây, không phải muốn đòi lại. Chỉ là, hai kiếm vốn là bảo

vật của Hoàng gia trang, bị lũ người Tống đến cướp đi, nay may mắn được Ngũ hổ phái lấy về. Công lao to lớn ấy, cả võ lâm Lĩnh Nam đều tường tận. Tiểu thư

Thu Lệ và tôi đến đây, chỉ là kính xin các vị thủ lĩnh chiếu cố, cho vật xưa được hoàn về với chủ cũ, thật không dám có điều gì đòi hỏi hơn.

Nói rồi lại khẽ liếc mắt nhìn về phía Đoàn Xuân Huy. Phùng Trí biết họ Đoàn là chỗ giao tình với cố chủ, vì vậy có ý nhờ cậy. Đoàn Xuân Huy được cậy nhờ thì liền hắng giọng, rồi cất tiếng:

- À.. ừm. Về việc này, theo ta thấy, Bất Diệt và Trảm Trần kiếm đúng là của Hoàng gia trang. Đám cho Tống đã bị bắt rồi, binh khí bọn chúng cướp đi cũng đã đoạt lại. Thôi thì của ai trả về người nấy. Chúng ta cũng không nên ôm khư khư làm gì cho rặm bụng – y bỗng nhiên ủ rũ, trùng hẳn xuống – Chỉ khốn là, đến nay vẫn chưa tìm ra kiếm Can Trường đang ở đâu.

Việc Can Trường kiếm mất tích, thật là một cơn đau đầu. Chừng nào chưa tìm được lại, họ Đoàn chắc chẳng để cho võ lâm được yên. Cũng vì vậy, nên khi y nhắc đến, mấy người còn lại đều cố ý lờ đi. Ngô Thiết với việc của Hoàng gia trang thì đồng tình, khẳng khái nói:

- Đoàn trưởng hộ nói phải lắm. Việc chúng ta truy bắt lũ người Tống, cốt để trả thù cho Dương gia và Khúc trưởng hộ, diệt trừ đi mối họa cho võ lâm. Binh khí thu được, cũng nên trả về.

Phùng Trí nghe họ Ngô nói vậy thì mừng thầm trong bụng, coi như việc đòi kiếm có hy vọng. Đúng lúc này, Lưu Nhất đập bàn lên tiếng:

- Binh khí là do Ngũ hổ phái đánh đổi bằng mạng sống để đem về. Hoàng gia trang không công không sức, chỉ dựa vào chút tiền bạc mà muốn đòi lại sao. Đâu có chuyện dễ dàng như vậy được.

Chương 113: Xin Kiếm