Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 120: Tên trộm giấu mặt

Chương 120: Tên trộm giấu mặt


Trong tình thế cấp bách, Phúc hô lên:

- Kiếm Tặc, dừng lại … là ta … ”

Tiếng hô gẫy gộc, cộc lốc. Phúc muốn hô lên cho lão Kiếm Tặc nhận dạng. Nhưng câu hô còn chưa dứt thì lưỡi dao đã lướt tới, khiến chàng phải giật giọng. Lưỡi dao quét ngay yết hầu, gần tới độ Phúc có thể cảm nhận được cái lành lạnh, man mát của chất thép. Chàng vừa tránh sang bên thì kẻ địch lại tiếp tục dồn tới. Rõ ràng người trước mặt không phải lão Kiếm Tặc. Phúc hiểu ra, lập tức cảm thấy tình thế hung hiểm. Chàng gấp gáp đảo người, rồi phi thân ngược ra sau, thình lình lắc mình lấp sau một cái cây lớn. Ngay khi kẻ địch xồ đến, chàng đã vọt lên ngự trên những cành lá trên cao. Thủ bộ cùng với cước lực phi phàm của

Phá cước giúp chàng có thể biến mất một cách nhẹ nhàng trong đêm đen.

Ngồi chồm hỗm trên cao trông xuống, Phúc thấy kẻ địch đang lom khom, dò dẫm ngay dưới mông mình. Những bước chân đạp lên thảm lá mục, cũng thật khẽ khàng làm sao. Trông dáng điệu nhẹ nhàng, cẩn trọng của hắn, đích thực không giống cái điệu bộ khuềnh khoàng, thô dã của lão Kiếm Tặc. Mấy dao vừa rồi khiến Phúc hú c·hết, thầm nghĩ:

“Bố khỉ, không phải lão t·rộm c·ắp kia, làm ta cứ tưởng… tí nữa thì toi mạng rồi”

Chàng xoa xoa hai cánh tay. Rừng rậm, dây mây chăng chịt. Phúc mấy lần bị vướng vào, khiến tay chân xước xát hết cả. Cái lạnh của đêm đông càng làm những vết xước thêm buốt. Chàng khẽ rít lên, cố không để thành tiếng. Kẻ địch đang ở ngay dưới, chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ đánh động hắn. Phúc chăm chú dõi theo, thầm nghĩ:

“Tên khốn này dám lẻn vào Thanh Sơn môn. Ta có nên bắt hắn về để anh Công trị tội không?”

Ngay lúc chàng còn đang phân vân, thì đột nhiên phía trên đầu có tiếng kêu thật ghê rợn cất lên. Tiếng kêu re ré, tựa như tiếng hét của ai đó đang bị b·óp c·ổ. Liền với đó là tiếng đập cánh phành phạch, xen lẫn tiếng sột soạt của cành lá. Phúc giật mình ngước lên, tưởng như có mối nguy hại ập tới. Ơn giời, chỉ là một con cú rừng. Có lẽ sự xuất hiện của Phúc đã khiến nó kinh động, vội vã bay đi. Chàng thở phào, cố gắng hít thở một cách thật bình tĩnh, rồi đảo mắt trông xuống. Nhưng khi ánh mắt vừa trông xuống, đã liền nhác thấy một bóng đen thù lù ngay dưới mông, âm thầm không tiếng động. Chính là kẻ địch bí ẩn kia. Tiếng chim vừa xong đã đánh động hắn, đồng thời làm lộ ra vị trí của Phúc. Khoảnh khắc Phúc nhận ra kẻ địch đang ập tới, cũng là lúc lưỡi dao của hắn đâm đến hạ bộ. Chàng hoảng hốt, “úi” lên một tiếng rõ to. Bao nhiêu quý giá, oai hùng của phận trai đều cất giữ hết ở đấy. Phát này mà b·ị đ·âm trúng, không mất giống thì cũng lòi ruột mà c·hết.

Phúc luýnh quýnh. Rõ là phải tránh thôi. Nhưng ngặt nỗi chàng đang trong thế ngồi xổm, không làm gì cho nhanh được. Thực tình chàng có thể thuân người nhao ra trước, mượn thế lộn vòng mà thoát nguy. Nhưng khổ nỗi cơ sự đến quá gấp, đầu óc cũng chẳng thể bình tĩnh nổi. Thế là trong lúc khốn cùng, Phúc chọn ngửa ngược ra sau. Chàng may mắn tránh đi được một dao, nhưng liền ngã ật, cả người cắm đầu rơi thẳng xuống như sung rụng.

- Aaaaaaaaaaaaa

Đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Từ chỗ cành cao tính đến mặt đất cũng hơn trượng, thanh niên trai tráng, lại có võ công như Phúc, nhắm độ không c·hết được. Nhưng nhẹ mà có ê ẩm nằm đấy, thì cũng khác nào c·hết cơ chứ. Phía trên, kẻ địch sau đường dao hụt, đã lập tức chuyển mình mà rượt xuống.

Không thể nằm yên chờ c·hết. Ngay khi còn cách mặt đất hai thước, Phúc liền hít một hơn thật lớn, thổ nạp thêm khí tức. Cùng lúc này, hai tay vận song chưởng, phát ra hai đạo kình lực, đánh thẳng ra sau lưng. Kình lực sung mãn gặp mặt đất thì dội lại, tạo thành lực đỡ nâng bổng phần thân trên. Cả người Phúc lúc này như chiếc đòn quay, đột ngột xoay chiều. Chàng chỉ chờ có vậy, liền nhanh chân phát cước. Phúc đạp nhanh hai cái, đẩy ngược cả cơ thể lao đi về phía hồ nước, vừa vặn tránh kịp một dao đâm xuống. Kẻ địch kia đâm hụt, cũng liền xoay người lộn vòng, rồi tức phát truy theo. Chiêu thức liên miên bất tuyệt, không muốn cho n·ạn n·hân có thời gian ngơi nghỉ.

Ở đời, Con giun xéo lắm cũng quằn. Trước sát ý có phần hung hăng phi lý của đối phương, Phúc từ chỗ chỉ lo giữ mình cũng đã nổi giận, chiến ý dâng lên. Chàng vừa đứng vững chân, đã liền xoay vòng, tránh luôn dao đâm tới. Đồng thời một cước từ hữu mạn khởi phát, lăng lệ như đao chém vòng qua. Là cước thứ nhất trong phá cước.

- Đến đây!

Đường dao còn chưa đâm tới thì đã thấy một cước vụt đến ngay bên đầu, so ra nhanh lẹ hơn nhiều. Cước chưa đến mà cước kình đã tới, thổi thốc vào mang tai. Tên trộm kia từ đầu luôn trong thế bức ép, thành ra thiếu phòng bị, thành ra thúc thủ, không có ứng phó. Phúc nhìn chằm chằm hắn, chắc mẩm phát này phải đá một đá cho lật cái mặt lạ ra.

Đúng lúc này, tên trộm giấu mặt đột ngột co rúm người, ho thốc lên một tiếng. Cả người hắn rung lên một cách khác lạ. Phúc thấy vậy thì cũng nhất thời hãm chiêu. Cú đá dừng khựng ngay bên đầu, còn cách thái dương chưa đến ba tấc. Phúc còn chưa kịp ngó xem sự tình ra sao thì kẻ địch trước mặt đã đổ sụp xuống. Hắn nằm im bất động trên đất, ngay trước mũi giày chàng. Phúc ngơ ngàng, sau thoáng đắn đo thì hô lên:

- Định giả c·hết để hù ta sao? Được lắm, để xem ngươi còn nằm đó bao lâu?

Chàng lập tức vung chân, rồi bổ mạnh xuống. Ngón cước bổ thẳng xuống đỉnh đầu, nếu đi tận lực ắt sẽ khiến kẻ nằm dưới phải vỡ sọ mà c·hết. Nhưng kỳ lạ thay, tên trộm kia vẫn nằm đó. Ngay cả khi luồng kình lực dội xuống, thổi bay đám lá xung quanh, hắn vẫn chẳng hề có động tĩnh. Phúc lấy làm lạ. Chẳng có kẻ nào lại lì lợm, đem mạng sống của mình ra làm trò diễn như vậy? Chàng vội thu chân, ngay khi những ngón chân đầu tiên khẽ chạm đến mớ tóc.

Một… hai… ba… Phúc cẩn trọng đếm từng nhịp hơi thở, trước khi ghé xuống, rồi giật người lại, lớn tiếng gọi:

- Này, nhà ngươi … nhà ngươi không sao chứ.

Qua một hồi, vẫn không có tiếng đáp lại. Phúc lại cúi xuống, cẩn trọng ngó quanh một lượt nữa.

“Bị gì thật rồi sao? Nếu là giả c·hết, chẳng lẽ nào không thừa lúc ta cúi xuống mà ra tay cả”

Chàng đánh liêu đưa tay bắt lấy mạch bên cổ, dò xét hư thực. Quả nhiên mạch rất yếu, giống với một kẻ đang b·ị t·hương nặng. Phúc lại đưa tay túm lấy gáy, kéo tên trộm kia lật ngửa ra. Dù là lúc này, chàng vẫn chưa hết cẩn trọng. Bàn tay luôn nắm hờ sau gáy đối phương, chỉ chờ lúc có biến là liền chế ngự. Đúng lúc này, một sự bất ngờ khiến chàng phải giật mình thảng thốt. Nơi bàn tay còn lại vừa đưa ra đỡ lấy ngực đối phương, thì lập tức chạm phải thứ gì đó thật mềm mại. Năm ngón tay chàng chìm trong lớp vải áo. Phúc tức thì rụt tay lại:

“Là con gái”

Chàng nhìn kỹ hơn lên khuôn mặt của đối phương. Dù là trong đêm đen, lại bị tấm vải lụa che đi hơn nửa, Phúc vẫn nhận ra những đường nét nữ tính. Nét mày thanh mảnh này, không thể nào là của một gã trai được. Bỗng nhiên, trong lòng Phúc dậy lên những xúc cảm khác lạ. Đôi bàn tay cũng vì thế mà run rẩy hơn. Chàng khẽ đưa lên, gỡ đi tấm mạng che mặt. Tấm mạng đang còn thấm ướt nơi khóe miệng. Chẳng cần phải kiểm tra thêm, Phúc cũng biết đó là máu. Rõ ràng khi nãy, tiếng ho đã khiến cô ta phải thổ huyết. Phúc nhớ lại khi ở bên hồ, nhận định:

“Cô ta đã b·ị đ·ánh trọng thương khi lẻn vào Thanh Sơn môn”

Tấm mạng che mặt được tháo ra, để lộ ra dung nhan của một người con gái. Cô gái này còn rất trẻ, chỉ đang độ thiếu nữ. Đường nét khuôn mặt, tuy không kiêu sa diễm lệ, nhưng cũng thuộc dạng ưa nhìn. Phúc quan sát trong thoáng chốc, rồi chợt nhận ra.

“Là cô ta, kẻ đi cùng lũ người Tống đó”

Chàng vội vã đẩy ra xa, xém chút nữa là hất văng xuống đất. Rõ ràng, với tất cả những gì đám người Tống đã gây ra, đặc biệt là chuyện c·ướp kiếm ở Hoàng gia trang, Phúc chẳng thể ưa chúng cho được. Dù không căm hận sục sôi như đám quần hào các phái, chàng vẫn giữ cho mình thái độ thù địch.

“Đích thực là cô ta chứ? Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?”

Chương 120: Tên trộm giấu mặt