Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 121. Quyết định cứu người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121. Quyết định cứu người


- Ta vừa trị thương cho cô đấy. Nếu muốn hại cô, hà tất phải dùng đến dao này.

Phúc tặc lưỡi, cho đó là phải. Ả là kẻ thù của võ lâm Lĩnh Nam, bị cả ngũ hổ phái truy lùng. Dù chàng không có quan hệ gì với các môn phái, nhưng lại kết nghĩa với Lương Nhất Công, thiếu chủ của Thanh Sơn môn. Nay kẻ mà Thanh Sơn môn truy lùng đang sờ sờ trước mặt, không lí gì chàng lại không giúp anh của mình một tay. Tốt nhất nên bắt ả về, cho nhốt chung với cái đám đồng bọn kia, chờ đến ngày sẽ xử lý chung một lượt. Phúc nghĩ đến tên Ma đầu và mấy tay thuộc hạ đang bị giam giữ trong Thanh Sơn môn, rồi nghĩ đến Đồ Ma Tế Hội:

Chàng chắc mẩm:

- Ngươi… ngươi… định giở trò gì?

Dù thế nào, Phúc cũng thừa nhận lũ người Tống chính là h·ung t·hủ đã g·iết hơn bốn mươi mạng người của Phong Châu Vận. Cảnh tượng ghê rợn, xác người la liệt, vương vãi rải ra khắp bờ suối vẫn ám ảnh trong tâm trí chàng. Chỉ là:

“Nếu không phải đang b·ị t·hương, hẳn khi nãy ả ta đã dí dao ta tới c·hết rồi.”

- Dao của cô đây.

“Bố khỉ, dù gì cũng phải cứu người trước đã”

Phúc nhanh chóng ngồi thụt xuống, dựng dậy đối phương. Một tay chàng giữ chặt lấy vai, tay còn lại áp chưởng vào lưng. Chân khí liền được truyền sang.

“Nơi đây là rừng cấm, có hổ dữ. Ta mà để mặc cô ta nằm đó, kiểu gì cũng làm mồi cho hổ. Đang b·ị t·hương như vậy, thoát sao được chứ? Làm thế cũng có khác gì đẩy cô ta vào chỗ c·hết đâu?”

Phúc không khó để đoán ra. Ả đêm hôm lẻn vào Thanh Sơn môn, không phải vì cứu đồng bọn thì cũng là để lấy lại đám thần binh bảo khí. Dù mục đích của ả có là gì, thì cũng đều chẳng phải chuyện tốt đẹp. Phúc quả quyết, lại ngó xuống. Trời lúc này đã trong mây hơn, chốn hồ nước cũng không quá nhiều cây cối rậm rạp và u ám. Phúc trông khá rõ. Cô ả người Tống b·ị t·hương không hề nhẹ. Dẫu vậy, chàng vẫn khá hờ hững, tự hỏi:

Cứu người không được, không cứu cũng không xong. Phúc vò đầu bứt tai. Chưa bao giờ, chàng lại rơi vào tình huống khó xử như lúc này. Ngay cả việc phải rời khỏi Hoàng gia trang, chi tay Thu Lệ cũng không khiến Phúc phải suy nghĩ đến thế. Nghĩ nhiều đến phát bực, chàng liền tự tay tát một cái thật mạnh vào mặt, đau đến tỉnh cả người.

“Lũ khốn các người, bị như thế này đáng đời lắm. Không cần biết các người đã gây ra những chuyện gì, chỉ riêng việc hai lần đả thương Thu Lệ cũng là tội to lắm rồi. Các ngươi còn c·ướp đi kiếm của nhà họ Hoàng, hùa nhau vây đánh, khiến ông đây phải chạy hộc mạng. Từng ấy tội, mới chỉ b·ị đ·ánh thế này là còn hãy còn nhẹ rồi.”

Phúc đắn đo, đi đi lại lại mấy vòng.

Chàng chìa cây dao ra, nói:

Phúc cố tự nghĩ ra lý do bao biện cho cô ả. Đúng là mấy lần chạm trán, chàng chỉ thấy ả ta đứng sau gã Ma Đầu, điệu bộ có phần khép nép. Ả chưa một lần động thủ, cũng chưa gây hại gì cho chàng và người của Hoàng gia trang, đặc biệt là chưa đả thương Thu Lệ. Nếu quả thật ả ta chỉ là một kẻ tôi tớ, không thực tiếp tham gia vào các tội ác ghê rợn kia, thì việc bắt ả ta phải chịu tội cùng cũng có gì đó không phải. Phúc không nỡ. Bắt một cô gái đang b·ị t·hương phải đi chịu c·ái c·hết, thật lòng Phúc không nỡ

“Đúng là tội của lũ người Tống này đáng c·hết, g·iết người thì phải đền mạng. Nhưng liệu có đúng bọn chúng là h·ung t·hủ?”

“Chuyến này cô ta b·ị b·ắt về, cầm chắc c·ái c·hết rồi. Có không b·ị t·hương thì cũng vẫn c·hết thôi. Người của mấy môn phái kia sẽ chẳng tha cho đâu.”

Nếu trước mặt là một người khác, chắc hẳn Phúc đã chẳng ngại ngần mà dang tay cứu giúp. Nhưng lần này thì khác. Thấy ả b·ị t·hương, nằm thù lù trước mặt, Phúc không giấu nổi sự hả hê, thầm hạch tội:

Phúc với tay sang bên, lấy ra một con dao, chính là cây chủy thủ của cô nàng người Tống. Nó đã bị văng khỏi tay trong lúc cô ả đổ gục xuống trước mặt Phúc. Suốt quá trình trị thương, con dao vẫn ở đó. Phúc cũng không có ý định phải giấu đi. Cô ả nhìn thấy chàng cầm dao trong tay thì mới ngớ người, nhìn lại. Đúng là trong tay ả chẳng có gì cả. Ả vừa tỉnh dậy, vì quá hoảng sợ mà không kịp để ý đến binh khí, cứ thế hành xử theo bản năng. Phúc đứng dậy, chậm rãi tiến tới.

- Nhà ngươi … nhà người đừng qua đây, nếu không ta sẽ…

“Làm gì với cô ta bây giờ?”

Sau nửa canh giờ, luồng khí tức cương dương kia cuối cùng đã được bức ép ra khỏi cơ thể. Cô ả từ từ tỉnh lại. Vừa ngoái lại nhìn thấy Phúc, ả ta đã liền vùng dậy toan tháo chạy. Một tay ả túm chặt lấy áo, tay còn lại vung dao lên chấn trước mặt.

Chương 121. Quyết định cứu người (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ra tay g·iết người có khi nào là mấy gã cổ quái dị hơm kia. Còn cô ta… chỉ là kẻ theo cùng, không có liên đới. Dù sao trông mặt mũi cô ta cũng không đến nỗi ác độc?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chàng lại một lần nữa đưa dao ra. Cô ả không vội nhận lấy, mà đưa tay áp vào lồng ngực, cảm nhận khí tức của cơ thể. Chỉ sau khi đã xác nhân việc trị thương của bản thân, nàng ta mới chìa tay ra nhận lấy. Khóe miệng xin xắn khe khẽ nói:

Phúc cảm thấy có sự kháng cự. Là một luồng khí tức nóng bỏng, sôi sục, nó đang phong bế các huyệt đạo Đài Chùy, Phong Môn và Mệnh Môn, ngăn không cho cơ thể cô ả tiếp nhận chân khí. Luồng khí tức này chí dương chí cương, là ai đó đã quán nhập trong lúc ra tay đánh trọng thương. Còn nó trong người, thương thế của cô ả sẽ chẳng thể nào chữa lành được. Nhiệm vụ trước mặt là phải bức ép nó ra. Phúc cho là vậy, liền vận thên chân lực, dồn sang. Hai luồng khí lực gặp nhau, tất có đối chọi. Chỉ là cơ thể cô ả người Tống đang rất yếu, không thể chịu đựng sự bức ép quá bạo liệt. Vì vậy, Phúc đành điều khí một cách thật từ tốn.

Ngay khi ý nghĩ thông suốt, Phúc liền cất bước tiến lại. Nhưng chàng vừa lại gần thì cô ả người Tống kia bất chợt ho lên một tiếng, rồi ltừ trong miệng trào ra một ngụm máu nhỏ. Rõ là cô ta đang b·ị t·hương rất nặng. Phúc khựng người, trông tình cảnh bày ra trước mắt. Chàng nhăn mày, cau có:

“Tự dưng lại đi đau đầu vì một ả con gái. Bố khỉ. Ả ta cùng một giuộc với mấy tên Tống kia, gì thì gì cũng không thể không liên quan được. Bọn chúng đã g·iết bao người như vậy, có c·hết cũng đáng. Ta cứ bắt ả giao cho anh Công. Xử lý như nào, có tha hay không là do anh ấy quyết định. Ta không liên quan”

Rồi thuận tình suy nghĩ:

“Hay là cứ kệ cô ta nằm ở đây. Coi như ta chưa từng gặp.”

“Ta sẽ bắt ả mang về cho anh Công xử lý?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng nói vẫn còn khá yếu ớt. Tay dao của cô ả dương ra, không gì hơn ngoài việc ngăn cản bất cứ động thái tiếp cận nào có thể đến với mình. Phúc đương nhiên chàng màng tiến tới. Chàng vẫn ngồi thản nhiên tại chỗ, hờ hững trông lên. Cô ả sợ hãi đến run rẩy, cố buông lời h·ăm d·ọa:

Phúc không phủ nhận những chuyện kh·iếp đảm đã xảy ra trên chốn giang hồ thời gian qua, nhưng trong đó vẫn có những sự tình khiến chàng phải nghi ngờ.

Đúng là Phúc đang trả lại binh khí. Cô ả người Tống thấy Phúc tiến đến thì càng sợ hãi, hai chân rò rẫm bước lui lại. Dù chàng đã đưa dao ra, nàng ta vẫn không dám nhận lấy. Phúc thấy đối phương nhất mực đề phòng thì lại nói:

Cùng với đó, tay dao liên tục khua khoắng. Đáp lại, Phúc chỉ cười nhạt, rồi nhướn mày, so vai làm bộ. Rõ là chàng vừa vất vả dùng chân khí của bản thân để cứu ả ta. Cô ả chẳng cảm ơn thì thôi, lại cho là chàng có ý đồ xằng bậy. Nếu thực sự chàng có ý như vậy, thì dù cho ả có dao trong tay, Phúc cũng chẳng ngại. Đằng này… (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cảm ơn ngươi!

Chàng hình dung ra khung cảnh hôm đó. Trên đài tế, giữa muôn trùng quần hào võ lâm đang hăng máu, hô hào, gầm gào như thú dữ, bốn tên người Tống được áp giải ra, cột chặt trên những chiếc cột gỗ. Rồi những cách hành quyết ghê rợn nhất sẽ được thi hành. Những nhát đao chém đến xoẹt, máu đỏ phụt lên, những cái đầu rụng xuống, lăn lông lốc. Đáng sợ hơn nữa, những mồi lửa cứ thế ném thẳng vào đài tế, bên dưới, củi khô đã được chất đầy. Ngọn l·ửa b·ùng l·ên một cách dữ dội, bỏng rát, từ từ thiêu đốt cả bốn trong sự giãy giụa, vùng vẫy cùng cực. Với tất cả tội lỗi mà lũ người Tống đã gây ra, sẽ chẳng có c·ái c·hết nào nhẹ nhàng đến với chúng cả. Phúc cứ thế liên tưởng, ban đầu cảm thấy khá đắc chí, rồi dần dạ lại thấy trong lòng có chút gì đó rưng rưng. Không phải chàng thương xót cho đối phương, chỉ là không nỡ. Trước mắt chàng đang là một cô gái còn rất trẻ, xem ra cũng chẳng hơn được tuổi chàng. Phúc băn khoăn: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121. Quyết định cứu người