Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 124: Bí mật gợi mở

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 124: Bí mật gợi mở


“Ngày trước bọn chúng đến Hoàng gia trang c·ướp kiếm, cũng chỉ là lấy xong rồi đi, không hề có ý định g·iết người. Không lẽ chuyện ở Dương gia đường cũng vậy? Dù ta không hiểu biết về Dương gia, nhưng với thực lực của đám người Tống này, không phải không có khả năng. Chẳng phải các môn phái đã rất vất vả mới vây bắt được chúng sao?”

- Người Tống các người chính là h·ung t·hủ ra tay g·iết hại người của Dương gia, c·ướp đi Hắc Long Trảm Nguyệt đao?

Phúc đánh tiếng lần nữa, nhưng không có hồi đáp. Dường như cô ả đã ngủ. Nhưng, làm sao ả có thể ngủ trong tình huống như thế này được chứ? Thật là tùy tiện! Chẳng phải ả đang ở cùng với trai lạ sao?

- Đúng, là người của ta đã làm, nhưng không phải… - Tiểu Bình thoáng ngưng lại – Bọn ta có g·iết người của Dương gia, nhưng không phải để c·ướp đao. Đúng hơn là, đao đã được lấy từ trước, còn chuyện g·iết người, chỉ là để tự vệ?

- Vấn đề chính. Các người lấy Bất Diệt từ đâu? Ai đã đưa Bất Diệt cho các người?

- Chuyện này, dọc trên đường đi, ta cũng từng nghe đến.

Đáp lại là sự phủ nhận:

- Bọn chúng trông như thế nào, già hay trẻ?

- Cô có biết kẻ đó là ai không?

Phúc đương nhiên không tin:

Suy ngẫm một hồi đã đủ chán chê, Phúc nghĩ bản thân nên quay trở lại với cuộc chuyện, biết đâu sẽ khai thác được thêm điều gì khác nữa:

- Có lí nào. Không lẽ người của Dương gia lại để cho các người dễ dàng lấy đao đi như vậy sao. Nhất định là các người đã dùng thủ đoạn hèn hạ, bẩn thỉu.

- Không … không… cô chớ suy đoán linh tinh. Việc cô cần làm là trả lời câu hỏi của ta kia. Hãy mau nói ra, ai là kẻ đã đưa kiếm cho các người.

Chương 124: Bí mật gợi mở

- Xem ra, anh rất muốn đoạt lại thanh kiếm đó. Có phải vì cô gái ấy?

Phúc tự hỏi, trước khi bước tới kiểm tra, rồi buột miệng:

- Này …

- Có gì để chứng minh không?

- Chuyện đó, không phải do bọn ta làm.

Phúc chưa hiểu ý nghĩa trong lời nói, liền truy vấn:

- Người của Dương gia không đấu lại, tình nguyện để bọn ta mang đao đi. Không có chuyện dùng thủ đoạn ở đây.

Dù chàng ra sức phủ nhận, nhưng sự ngượng ngùng đã như ngầm xác nhận. Tiểu Bình khẽ mỉm cười. Lần đầu tiên Phúc thấy cô ả cười, cũng khá đẹp. Tiểu Bình đáp:

- Bọn ta chỉ quan tâm đến binh khí, không phải mạng người. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ta họ Phương, tên Tiểu Bình.

Một câu trả lời như không. Phúc tiếp tục:

- Bố khỉ, mới đó mà đã ngủ rồi?

Phúc nhớ lại lần chạm mặt người Tống ở Hoàng gia trang, thầm nghĩ:

- Không phải các người thì còn ai nữa chứ?

- Các người đã trong đêm tối lẻn vào Dương gia đường, đánh thuốc mê tất cả già trẻ lớn bé rồi ra tay s·át h·ại, sau đó lấy đi đao quý của nhà người ta. Chỉ vì một thanh đao mà các ngươi nỡ làm ra thứ tội ác man rợ, ngay đến đứa bé chưa đầy một tuổi, còn đang ẵm trong lòng mẹ các ngươi cũng không tha.

Tiểu Bình lập tức lắc đầu:

- Cô có mồi lửa chứ?

- Ta không biết. Bọn ta bắt gặp chúng ngay khi vừa giải quyết xong đám người của Dương gia.

Tiểu Bình lại lắc đầu. Rõ ràng, ngay đến việc h·ung t·hủ là ai cô ả còn chẳng biết, thì làm sao biết được mục đích hắn. Lần nữa, thật là một câu hỏi thừa thãi. Phúc thở dài, lắc đầu ngao ngán. Chàng nhón tay, đút thêm mấy cành củi khô cho đống lửa đang sắp tàn, rồi nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Phúc vừa mới gợi chuyện, Tiểu Bình đã c·ướp lời.

Những lời này, Phúc chỉ là được nghe kể lại chứ cũng không tận mắt chứng kiến. Chàng hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Đối diện lời buộc tội nặng nề, Tiểu Bình vẫn giữ thái độ dửng dưng, nói:

Phúc thở dài. Hẳn vẫn còn những bí mật khủng kh·iếp chưa được làm sáng tỏ. Chàng không hoàn toàn tin lời cô ả, nhưng có những chuyện ả ta nói ra, chàng không nghi ngờ. Võ lâm giang hồ thật là đau đầu và lắm phiền phức. Ngay lúc này, Phúc lại nhớ đến lời dặn của ông. Chàng vẫn luôn giữ cho bản thân tránh xa chuyện tranh đấu của các môn phái. Xa nhất có thể!

Chàng đang nói dở chừng thì ngó thấy cô ả co mình, hai cánh tay quàng ra ôm lấy trước ngực:

Nào, trước tiên hãy cho ta biết, cô tên là gì?

- Thế còn Khúc Vĩnh Lâm, Thủ hộ của núi Tản Viên. Không phải các người đã đến đó?

- Chịu thôi. Ta lần đầu đến đây, đất này có những môn phải nào còn chẳng rõ, nói gì đến việc nhận dạng – Rồi như cũng cố lục nhớ lại - Thực ra trong đám bọn chúng cũng có mấy kẻ để lộ mặt, nhưng ta không để ý tới.

-

- Không phải. Hôm đó, bọn ta chỉ đến lấy đao rồi đi, không hề g·iết người.

Cô ả trả lời khe khẽ:

Đến lúc này, Phúc biết việc hỏi cố về chuyện xảy ra ở Dương gia sẽ chẳng đi đến đâu. Dù sao đây cũng không phải mối quan tâm chính đối với chàng.

Cuộc chuyện đến đây, Phúc buồn bã đứng dậy. Chàng đi lại một chút, trước khi ngửa mặt lên nhìn trời. Xem ra, vẫn chưa thể tìm ra h·ung t·hủ đã đả thương Thu Lệ, c·ướp đi Bất Diệt đêm hôm đó. Nếu đã không phải mấy tên người Tống này, thì là ai đây? Bất kỳ kẻ nào đến Kiếm Hội tranh kiếm đều có thể là h·ung t·hủ, kể cả là các danh môn đại phái. Với võ công của kẻ cầm đầu đêm hôm đó…. Còn cả chuyện của Dương gia đường, của núi Tản Viên nữa.

Phúc lập tức chặn lại:

Người được nhắc đến ở đây chính là Thu Lệ. Cũng dễ hiểu, bởi cô ả đã có mặt ở Kiếm Hội, ở Hoàng gia trang, mấy lần chứng kiến Phúc xả thân vì tiểu thư nhà họ Hoàng nên đoán được tình cảm. Phúc bị nói ra tâm ý thì chột dạ, luống cuống thanh minh:

Phúc lại hỏi:

- Các ngươi có g·iết chúng không?

Chàng vừa cất lời thì liền thấy bên đống lửa chờn vờn, Tiểu Bình đang ngồi bó tròn, gục mặt lên hai gối.

“Ả không sợ ta sẽ làm trò gì xằng bậy trong lúc ngủ sao? Hay là v·ết t·hương lại tái phát.”

Tiểu Bình lạnh lùng đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Chí ít cũng có gì để nhận dạng chúng chứ. Cô cố nhớ xem, như quần áo, cờ hiệu hay v·ũ k·hí, có thể là của bang hội, môn phái nào đó chăng?

- Nghe này, ta đã cứu mạng cô hai lần. Nếu muốn hại cô, hà tất phải….

Tiểu Bình lắc đầu. Phúc tự thấy mình đã hỏi một câu hỏi thật thừa thãi thì liền đổi:

Không thể quyết định một cách thật thông suốt, Phúc đành ậm ừ:

- Đúng vậy?

- Bọn ta không làm chuyện đó. Có kẻ đã g·iết người, đoạt kiếm ngay trước ngày bọn ta lên núi.

Tiểu Bình trả lời một cách ngắn gọn, Phúc cũng không nghi ngờ gì thêm. Trong chuyện này, ngay từ đầu chàng đã cho rằng h·ung t·hủ là một ai đó khác. Chàng đã nói nghi vấn với Lương Nhất Công, nhưng không thể thuyết phục thiếu chủ Thanh Sơn môn tin theo.

- Này…

Cô ả với chuyện này, đã không còn tỏ ra thụ động.

Nghe Phúc nhắc đến hơn bốn mươi mạng tại Dương gia đường, sắc mặt của Tiểu Bình có sự thay đổi. Một sự dửng dưng, nhưng không lấy làm lạ:

Phúc tiếp tục hỏi, âm giọng càng lúc càng nhấn mạnh hơn.

Phúc vừa hỏi, vừa nhìn xoáy sâu vào hai mắt đối phương, thể hiện sự tập trung cao độ. Tiểu Bình trầm tư một thoáng, rồi nhẹ nhàng đáp:

- Bọn chúng mặc đồ che kín toàn thân, lại dùng khăn đen che mặt, nhìn ai cũng giống ai, không đoán được là già hay trẻ.

Phúc thấy đối phương biểu hiện khả nghi thì càng thêm ngờ vực, cáo buộc:

- Người của Dương gia thừa lúc đêm tối thích sát, muốn g·iết bọn ta để đoạt lại bảo đao. Là bọn chúng đã ra tay trước, nên người của ta mới s·át h·ại chúng.

- Vậy còn hơn bốn mươi mạng tại Dương gia đường thì sao? Không lẽ không phải do các ngươi gây ra? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Kẻ đó ra tay ngay trước ngày hẹn định, là muốn tranh c·ướp kiếm của các người?

- Có phải anh muốn nói, là bọn ta đã g·iết họ Khúc, c·ướp đi Can Trường kiếm?

Nghe ả nói đến đây, Phúc nhớ tới chuyện ở trong rừng thông đêm hôm đó. Chàng đã tận mắt chứng kiến, đúng là người của Dương gia đã chủ động. Lời nói của ả không hề gian trá. Chàng lại hỏi tiếp:

Thời giờ đã là đầu đông, trời đêm khá rét và có sương muối. Với những người bình thường thì không thấy quá lạnh, với dân luyện võ thì càng thoải mái hơn. Nhưng cô ả đây đang bị nội thương, lại vừa phải vất vả trốn chạy nanh vuốt của hổ. Việc tiếp tục dầm mình trong giá rét như vậy, e là quá sức chịu đựng. Dù gì thì đối phương cũng là đàn bà con gái, có phạm đại tội cũng không cần h·ành h·ạ như thế. Là Phúc đã quá chú tâm đến chuyện tra hỏi. Ngặt nỗi hiện thời chàng chỉ bận mỗi manh áo mỏng, có cởi ra nhường cho đối phương cũng không ý nghĩa gì. Phúc bối rối, đánh mắt nhìn quanh trong thoáng chốc. Bốn phía đều trống trải, không có chỗ nào khả dĩ trú được.

Tiểu Bình:

Phúc cất tiếng hỏi. May mắn thay, cô ả người Tống có mang theo. Ả lấy từ thắt lưng ra một chiếc mồi lửa, tháo nắp đậy, thổi nhẹ hai hơi. Từ miệng chiếc mồi lửa lập tức ánh lên sắc hồng. Phúc nhanh chân đi gom lá khô, củi mục. Trời đông hanh khô, cành lá rụng nhiều, chỉ cần gạt đi lớp lá ướt sương trên bề mặt là có thể đốt được. Ngọn lửa nhanh chóng được nhóm lên. Tường mây, rừng cây bao phủ, bảo đảm người của Thanh Sơn môn sẽ không phát hiện ra. Hai người cùng ngồi xuống. Khi đã đủ ấm rồi, việc tra hỏi lại tiếp tục:

- Lạnh à?

Thâm tâm đã dần ngả tin theo, nhưng lời nói vẫn thể hiện sự hồ nghi:

- Tự vệ? Là sao?

- Không. Mọi việc vốn là vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng nói bình thản, thái độ điềm tĩnh của Tiểu Bình khiến Phúc vô cùng bất ngờ. Trước những câu hỏi dồn dập, trước sự buộc tội và uy h·iếp của chàng, rõ ràng cô ả người Tống chẳng mảy may sợ hãi hay bối rối. Chí ít, trông cô ta không giống lắm một kẻ đang phải cố gồng mình để che giấu điều gì đó.

Lời cô ả nói hoàn toàn có lý. Ngay đến Phúc cũng còn chẳng rõ các môn phái cờ hiệu, y phục ra sao, kể cả có miêu tả võ công của chúng, chàng cũng chưa chắc định hình được.

Tiểu Bình đáp:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 124: Bí mật gợi mở