Sấm Động Trời Nam
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 123: Rừng mây
Vậy là có thể tạm thời an tâm. Phúc trở lại chỗ cũ. Cô ả người Tống nhìn chàng, ngập ngừng:
- Cảm .. cảm ơn anh, đã lần nữa cứu mạng của ta.
- Ở yên đi, đừng có mà cọ quậy. Đợi ta kiếm chỗ nào an toàn rồi khắc cho xuống.
Phúc lại chuyền qua mấy cành cây, mau lẹ lướt đi. Dưới mặt đất, con hổ cũng lập tức lao theo. Dù chàng đã băng đi được mấy chục trượng, con hổ vẫn bám riết như hình với bóng. Nó liên tục gầm gừ, chốc chốc lại nhảy chồm lên, giơ nanh vuốt sắc nhọn vả vào không trung. Xem ra nếu không bắt được hai người, con hổ sẽ chẳng chịu buông tha. Phúc sau một hồi phi thân thì tức chí dừng lại, ngó xuống vừa mắng chửi, vừa trêu trọc:
- Này anh, cho ta xuống!
- Cho cô xuống cũng được thôi. Nhưng từ đây xuống dưới kia hơn hai trượng. Ta mà thả ra là cô xuống là tan xương nát thịt đó. Con hổ nó vẫn đang chờ ở dưới. Cô có muốn ngủ trong bụng nó không?
- Anh cứ cho ta xuống. Dù thế nào, cũng cho ta xuống!
Rồi cẩn trọng, chủ động rào trước:
“Còn đòi nữa là ông đây mặc xác, cho làm bạn luôn với hổ đó.”
- Anh muốn biết về chuyện gì?
- G·i·ế·t người, chiếm đoạt binh khí. Có phải tất cả những việc đó đều do người Tống các cô gây ra? Các người làm vậy với mục đích gì?
Mười trượng, hai mươi trượng, rồi cả dặm, con hổ vẫn bám theo ngay phía dưới. Bằng tiếng gầm gừ, tiếng bước chân, Phúc có thể cảm nhận sự hiện diện của nó. Chàng tiếp tục phi thân. Khoảng rừng trước mặt càng lúc càng rậm rạp. Xen lẫn giữa những tán cây gỗ càng lúc càng xuất hiện nhiều dây mây. Những sợi mây rừng với chi chít gai nhọn, vươn lên tua tủa như những chiếc roi quất vào không trung. Trong đêm tối, Phúc phải căng mắt quan sát. Đang lúc di chuyển mà vướng phải nó thì có khi lại rơi rụng như sung cũng chẳng chơi. Thật đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, nhưng trong cái rủi cũng có cái may. Chẳng biết có phải vì vướng những bụi mây rừng cản lối, mà Phúc không còn nghe thấy tiếng hổ bám theo nữa. Chàng dừng lại, dóng tai nghe ngóng. Bốn bề dưới chân tuyệt nhiên im ắng. Phải một hồi lâu mới nghe lại được tiếng hổ, cũng khá nhỏ, có nghĩa là hổ đã ở xa rồi. Tạm thời có thể yên tâm, việc cần làm giờ là tìm chỗ đáp. Phía trước mặt có một khoảng trống khá lớn, tựa như tụt hẳn xuống so với những tán rừng xung quanh. Phúc liền vác cô ả người Tống băng đến.
“Có tường mây che chắn, hổ dữ sẽ chẳng thể xông vào.”
- Ta với anh xa lạ, không thân không thích. Có những chuyện của bọn ta, tốt nhất anh không nên hỏi tới? (đọc tại Qidian-VP.com)
Sự bộc phát của chàng khiến cô ả kh·iếp sợ. Phúc được nước làm tới:
Nói thì nhẹ nhàng là vậy, nhưng trong đầu lại nghĩ khác:
Câu nói tựa hồ như ra lệnh. Thật tình, Phúc cũng chẳng thích thú gì cái việc bế vác trên vai, chỉ là đang lúc nguy cấp. Chàng có thể thả, để mặc cho ả đu bám trên ngọn cây cao này, nhưng lại nghĩ ả đang thương thế, làm vậy không an toàn tẹo nào. Nhỡ sơ sẩy thì có trời mới cứu kịp. Ai bảo đã cứu người, làm phúc thì phải làm cho chót chứ. Dù sao vẫn còn một số chuyện, Phúc muốn tìm hiểu cho rõ sự tình. Để ả c·hết lúc này, sẽ chẳng còn chỗ để tra hỏi nữa. Phúc khóa chặt hai chân ả như thể đang vác thú rừng, làm bộ xóc lại cho khỏi xộc xệch rồi nói:
- Ta mà bắt cô giao nộp cho họ, cô sẽ chẳng còn cơ hội mà cứu người kia đâu?
Cô ả người Tống ngã ngửa, ngồi phệt trên đất. Phúc thấy vậy thì mặc kệ, điệu bộ lừng khừng. Chàng xoa tay, phủi phủi mấy cái như thể gã phu bộc vừa hoàn thành xong chuyến bốc vác, rồi lại vặn người, khoác tay, xoay ngược xuôi mấy vòng. Phải vác cô ả suốt cả một đoạn dài, bả vai trái và cái lưng cũng đến hồi mỏi nhừ, kêu lên răng rắc. Sau mấy động tác giãn gân giãn cốt, Phúc rảo chân đi dạo một vòng quan sát. Nơi đây bốn bề tĩnh mịch, thâm u lạnh lẽo. Khắp bề đều trống trải, lác đác xuất hiện những đám cây bụi rậm rạp, cao xâm xấp đến ngang ngực. Nằm khuất dưới những bụi cây là những thân gỗ lớn đã mục ruỗng, nằm chỏng chơ ngang dọc không theo hàng lối. Xem ra chúng đã nằm đây từ rất lâu rồi. Phúc tiến ra rìa ngoài của khu đất. Bao bọc xung quanh là hàng rào mây chằng chịt, dây gai tua tủa, đan xen kín mít. Dù là lúc nửa đêm, chẳng thể quan sát cho thật rõ, Phúc vẫn cảm nhận sự ngăn cách của chúng:
“Nếu như tất cả những tội ác kia đều là do lũ người Tống gây ra, ta đâu thể nào dương mắt làm ngơ, coi như không biết mà thả cô ta đi được chứ. Dù không có quan hệ gì với giang hồ các phái kia, nhưng g·iết nhiều người như vậy, nhất định phải bị t·rừng t·rị. Chỉ là, nếu không cam kết, cô ta sẽ chẳng chịu trả lời cho thật được? Không lẽ, ta lại đi lừa bịp đàn bà con gái sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cái thứ thú vật này, đúng là dai như đỉa đói mà. Mà thích thì cứ chờ ở dưới đây, ông đây nhất quyết trên này. Xem ai chịu ai nào!
Hiểm nguy vẫn còn đó. Con hổ kia sau tiếng gầm hung tợn lại lao đến, nanh vuốt dương ra. Phúc không chút chần chừ, vội vã xốc ngược cô ả người Tống trên vai, rồi gấp gáp phóng mình lên không vừa kịp lúc. Chàng đạp liền hai cước, thoắt cái đã du thân tít trên cao. Với khoảng cách hơn hai trượng, con hổ chẳng thể với tới.
Từ trên cành cao, chàng phóng mình lao xuống. Cùng lúc này, con hổ to lớn cũng nhảy chồm tới. Cả hai cùng hướng đến một đích, chính là bóng áo đen đang tựa lưng vào gốc cây, đứng lặng như trời trồng. Trong cuộc đua này, con hổ đã nhanh hơn. Nó gầm lên, vung hai chân trước to bằng nửa thân người vồ tới. Những nanh vuốt sắc nhọn như đao kiếm ánh lên trong đêm đen. Chỉ cần một cái chớp mắt thôi, bóng áo đen kia sẽ nằm gọn trong miệng hổ dữ, cả cơ thể máu thịt sẽ bị xé toạc như những miếng mồi. Và rồi: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Binh!
Cô ả nghe vậy thì tái mét mặt. Nhưng cái sự bất tiện khi bị một kẻ trai xa lạ bế ẵm trên vai khiến nàng ta nhất quyết:
- Nghe này, ta đã cứu mạng cô. Cô có quyền im lặng, không trả lời. Nhưng ta nhắc cho cô biết, ta có thể bắt cô, giao nộp cho Thanh Sơn môn. Lũ người Tống các cô đã làm ra đủ chuyện ác, ta hoàn toàn có quyền bắt cô giao nộp cho bọn họ. Cô hiểu chứ?
- Anh muốn biết chuyện gì?
Cô ả sững người: (đọc tại Qidian-VP.com)
Cùng với đó là ánh mắt đầy chất vấn. Cô ả người Tống đắn đo suy tính, mất một hồi vẫn chưa chịu trả lời, lại hỏi ngược:
Chương 123: Rừng mây
Phúc đang được đà trêu hổ, liền chuyển qua luôn trêu người:
Cô ả người Tống, suốt quãng đường được bế trên vai lúc này cũng bắt đầu giãy dụa:
- Đây nhé, mời cô xuống cho đúng ý nguyện.
Tất nhiên, chàng nói vậy là để dụ dỗ chứ nào có để tâm gì đến chuyện của lũ người Tống. Ngay cả việc tha cho ả đây cũng đã là khoan dung, rộng lượng lắm rồi. Cô ả hiểu được tình cảnh hiện tại của bản thân, không dám chống đối, giọng nói càng trở lên khẽ khàng hơn:
Xem ra, cô ả vẫn chưa hết sợ bị Phúc bắt lại, cũng có nghĩa là chưa có tin tưởng lời nói của chàng. Phúc xoa đầu, tự cười một cách thật khổ sở. Chàng định nhanh chóng trả lời là “tất nhiên rồi” nhưng lại nghĩ:
Phúc ngó quanh một vòng. Cả cánh rừng là địa bàn của hổ, đi đâu bây giờ. Thoát ra khỏi rừng cũng không được. Biết đâu người của Thanh Sơn môn chả đang trực chờ ở ngoài đó. Phúc chưa muốn giao nộp cô ả cho bọn họ ngay lúc này. Nhất thời mông lung, chàng đánh bừa đạp cước phi về trước.
Phúc chưa cả hỏi mà đã bị ngăn cấm thì không khỏi khó chịu. Cộng thêm những thù địch, bực tức đã tích tụ trước đo, chàng liền lớn tiếng:
- Không cần phải cảm ơn ta. Việc cô cần làm bây giờ là trả lời cho ta biết một số chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một khoảng đất rộng đến hơn bốn mươi trượng, tương đối quang đãng và đặc biệt là không có cây lớn mọc lên. Chẳng hiểu vì lí do gì, chỗ này lại khác hoàn toàn so với xung quanh. Các bụi mây đan kín thành một bức tường bao bọc, nhưng lại không lan rộng vào trong. Sự lạ thường khiến Phúc có chút nghi ngại, nhưng không quá lâu. Chàng đáp xuống. Việc đầu tiên là phải giải phóng cái của nợ trên vai. Một cú thả vụng về:
- Có thật là trả lời rồi, anh sẽ tha cho ta chứ?
Mấy lời h·ăm d·ọa đã phát huy tác dụng, Phúc tuy trong lòng vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ căng thẳng, gằn giọng nói:
Một cước đầy sức nặng tống tới ngang sườn. Con hổ bị đạp trúng, đánh văng sang bên. Cả cơ thể đồ sộ của nó trượt đi trên thảm mục, trước khi va đập vào cây rừng. Nó lập tức trở mình dựng dậy, rồi cuồng nộ, gầm lên đầy hung tợn. Tiếng gầm khiến tai người ù đi, còn lồng ngực như muốn vỡ ra. Phúc vội vã đến bên cô ả người Tống, ngó nhanh một lượt từ trên xuống dưới. May mắn thay, toàn thân không cấu dấu hiệu thương tích. Đối phương vẫn còn nguyên mạng. Chỉ là cơn sợ hãi tột độ khiến cô ả chưa thể hoàn hồn. Toàn cơ thể đông cứng như tượng đá, hai mắt vẫn mở căng hết sức, trợn trừng nhìn về trước. Vừa xong, bàn tay hổ đã khẽ sượt qua ngay trước mặt, những nanh vuốt chỉ thiếu một chút để bập vào da thịt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.