Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 58: Trận chiến Phong Châu

Chương 58: Trận chiến Phong Châu


Lời nói còn chưa dứt, Quỷ Diện đã vung tay. Năm ngón tay trắng nhợt như vuốt sắt cùng với luồng kình phong lạnh buốt chụp tới ngay ngực trái của Dương Định. Dương Định đã có phòng bị, tức thì lui lại né tránh rồi tung người lên không, đạp vào vai hắn mà vọt ra sau. Trương Đán, Lại Đức Hưng và Hoàng Tráng vừa thấy quản sự thoát xuống thì vội vàng lao đến tiếp ứng. Phạm La, Lã Vọng lúc trước vào hùa cùng với Tăng Nhất Tuất nhưng không hề có ý phản nghịch, nay gã họ Tăng đ·ã c·hết, kẻ thù đang ở trước mặt, hai gã tự biết phải chung sức kháng địch. Đám thuộc hạ các đội thấy đội trưởng đã động binh thì cũng ào ào kéo nhau ra. Đến khi Quỷ Diện quay lại đã thấy người của Phong Châu Vận dàn kín trước mặt, đao kiếm tua tủa chĩa về phía hắn. Dương Định cứng giọng:

- Quỷ Diện, Tăng Nhất Tuất chủ quan khinh địch mới bị ngươi dễ dàng đoạt mạng. Đừng tưởng như vậy là có thể tự tung tự tác.

Tên Quỷ Diện nhếch mép:

- Vậy sao?

Hắn vẫn với bộ dạng cúi đầu, để mái tóc dài rối bù che đi đôi mắt quỷ dữ, tiếng cười nhẩn nhơ không thoát ra khỏi vòm miệng. Dương Định lại nói:

- Dù ngươi có võ nghệ cao cường đến đâu, cũng chẳng thể địch nổi bọn ta. Còn không giơ tay chịu trói.

Lời nói không chỉ nhằm mục đích h·ăm d·ọa kẻ địch hay kích động sỹ khí quân ta, mà thực sự chứa đựng sự tự tin trong đó. Sau lưng lão là gần sáu mươi bang chúng của Phong Châu vận với đầy đủ binh khí, dù cho tên Quỷ Diện có học được thứ công phu tà thuật gì, Dương Định vẫn tin rằng hắn sẽ chẳng thể đấu lại. Lại Đức Hưng có oán thù sâu nặng, hô lên:

- Hôm nay, nhất định phải g·iết c·hết tên nửa người nửa quỷ này!

Người Phong Châu lúc này máu nóng sục sôi, tiếng hô hào, tiếng thóa mạ đòi g·iết trùng trùng. Đối diện khí thế áp bức, tên Quỷ Diện chỉ nhẩn nhơ cười rồi bất thình lình lao đến. Hắn chẳng chút ngần ngại, vọt qua đầu Dương Định, quăng mình lên không, hai trảo xèo ra như đại bàng tung cánh, rồi từ trên cao bổ nhào xuống. Người Phong Châu thấy kẻ địch cả gan càn vào giữa thì nhanh chóng kết lại thành vòng vây. Từng lớp tứng lớp xông tới, đao kiếm trùng trùng, khí thế hừng hừng đòi sát. Đối lại, tên Quỷ Diện dùng thứ thân pháp quỷ dị như hồn ma bóng quế, luồn lách giữa những ánh quang lấp loáng, hai trảo sắc trắng nhợt quét vù vù, liên tục thi triển thứ trảo pháp tàn độc. Chốc chốc, tiếng cười quái đản đầy ghê rợn lại vang lên. Bẩy tám người của Phong Châu bị hắn đánh trúng, lập tức đổ gục xuống sàn. Tuy tình thế không thê thảm đến độ moi tim đoạt mạng như Tăng Nhất Tuất, nhưng v·ết t·hương lĩnh phải cũng vô cùng thê thảm. Người bị tróc da xé thịt, người bị bẻ gân phá khớp. Chứng kiến Quỷ Diện một mình tung hoành, Lương Nhất Công thầm nghĩ:

"Tên này không đơn thuần chỉ là ra tay tàn độc, trảo pháp rất lợi hại. Hôm nay hắn đòi tiêu diệt Phong Châu Vận, chẳng phải lời nói xuông. Người Phong Châu thực lực cũng không hề nhỏ. Nếu hai bên nhất quyết tiêu diệt nhau, e là sẽ đồng quy vu tận."

Chàng phân vân không biết con nên ra tay tương trợ người Phong Châu Vận, bởi dù sao đây cũng là chuyện nội bộ của họ. Dưới võ đường, cuộc chiến bước vào hồi kịch liệt. Người của Phong Châu Vận phần bị hạ gục, phần bị bức dạt ra, chỉ còn lại Dương Định và mấy đội trưởng trụ lại. Sáu người dốc hết thực lực, hợp sức vây đánh, ai nấy sắc mặt dữ dằn hung tợn, quyết không cho kẻ địch thoát. Phía bên kia, tên Quỷ Diện cũng chẳng thể ung dung được nữa, bộ pháp, hành chiêu đều khẩn trương gấp gáp, tiếng cười im bặt. Hai bên giao tranh, chưởng kình ầm ầm như thác đổ, đao phong rít lên như gió lốc, bóng trảo chập chờn như chớp loang. Dù là võ công của chính đạo hay tà ma lúc này cũng đều ngút ngàn sát ý. Vòng chiến đấu lan rộng, choáng hết khoảng trung tâm của võ đường. Những bàn ghế, tủ kệ vừa mới được dựng dậy, nay lại bị phá nát, mảnh vỡ bắn vung khắp sàn.

Từ trên cao, Dương Định đánh xuống, một chưởng áp thẳng đỉnh đầu đối phương. Quỷ Diện vừa vung hữu trảo lên chặn lại thì bên hông, Trương Đán âm thầm phát đao chém tới. Cùng với đó, Phạm La, Lã Vọng cũng nhắm tới hai chân. Trong tình thế cấp bách, Quỷ Diện phóng tả trảo chụp lấy cổ tay của Trương Đán, chặn đứng thế đao hung hiểm, đồng thời tung người xoay vòng trên không, giữ đôi chân không bị hai đao chặt mất. Hắn cuộn người, phát kình đạp cước thoái lui. Nhưng khi vừa thoái lui thì từ phía sau, Lại Đức Hưng đã đón lõng, vung đao chém tới ngang lưng, cùng lúc, Hoàng Tráng cũng truy kiếm đâm tới trước ngực. Cả hai đồng thanh hét lên, hừng hực khí thế đoạt mạng. Đối diện với hiểm cảnh, Quỷ Diện vội vã nhón chân. Hắn trùng mình, ưỡn hông về trước, đường đao chém sượt qua vạt áo lưng. Song song với đó, cả người hắn cong vồng lên như con tôm, ngả ngược ra sau, đường kiếm vì vậy cũng trật đích, trôi qua trên mặt.

Vừa thoát khỏi sát cục, Quỷ Diện đã lập tức phản kích. Một cước phất lên, đá bay kiếm trong tay Hoàng Tráng, găm thẳng lên mái nhà. Liền sau đó, hắn xoay người, vung trảo chụp lấy tay đao của Lại Đức Hưng. Lại Đức Hưng cổ tay b·ị b·ắt, như bị thú dữ cắn phải, đau đớn đến tê dại. Đao trong tay vừa buông rơi thì tay còn lại đã vươn ra chụp lấy, rồi tiện thế quét một vòng tới bụng đối phương. Quỷ Diện chẳng kịp chống đỡ, buộc phải giật người né tránh, lại lui vào giữa vòng vây khốn của người Phong Châu.

Hoàng Tráng lúc này mất kiếm trong tay, liền sử quyền để công kích. Song quyền ào ạt, đánh thẳng vào bức màn trảo ảnh. Nhưng y không để ý việc bản thân đang thương thế, liên tục thúc ép nội lực, thành ra được mấy quyền thì khí tức biến loạn, miệng phụt ra ngụm máu tươi.

Tên Quỷ Diện tức thì chớp lấy cơ hội, tràn tới vung trảo chụp l·ên đ·ỉnh đầu. Trảo này nếu chụp xuống, Hoàng Tráng tất vỡ sọ mà c·hết. Trong cơn nguy biến, Dương Định là người nhanh hơn cả, đã sớm quan sát thấy tình hình. Lão lập tức phóng đến, sử ra một chưởng vỗ ngang vào thế trảo đang chụp xuống. Trảo pháp b·ị đ·ánh bật, Hoàng Tráng vì thế mà được cứu một mạng. Nhưng nguy biến chưa vì thế mà dừng lại. Dương Định dùng chưởng cứu người, bản thân tất yếu để sơ hở. Quỷ Diện liền đổi trảo qua t·ấn c·ông. Một trảo từ trong tay áo phóng ra, nhắm thẳng tới ngực trái, cơ hồ lại muốn móc tim giống như đã làm với Tăng Nhất Tuất. Dương Định giật mình thảng thốt, vội đạp cước hai bước thoái lui, muốn thoát ra khỏi tầm với của kẻ địch. Nhưng người lui tới đâu thì trảo truy theo tới đó, luôn trực chờ cách nơi ngực trái ba tấc. Lão quản sự toan vung chưởng lên đỡ, nhưng mọi thủ pháp lúc này cũng chỉ là xuất sau, nước xa không cứu được lửa gần. Hoàng Tráng, Trương Đán, Phạm La, Lã Vọng, Lại Đức Hưng năm người dù muốn ứng cứu nhưng ngặt nỗi khoảng cách, không thể tới kịp, chỉ đành đứng chôn chân, trợn mắt trông sát cục đang diễn ra.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, c·ái c·hết gần kề thì bất ngờ, từ đâu một mảnh ngói lao đến. Viên ngói mang theo kình lực, phóng v·út đi chẳng khác nào thứ ám khí, đâm thẳng vào bả vai của Quỷ Diện rồi rơi vỡ trên sàn. Đòn tập kích bất ngờ hắn dừng khựng lại, chút tê buốt nhanh chóng chạy dọc theo cánh tay. Tên Quỷ diện mau chóng lộn ngược người ra sau, toàn thần phòng bị, đề phòng ám toán tiếp diễn, trong khi đó Dương Định thoát khỏi hiểm cảnh cũng vội vã thoái thân. Tất cả cùng ngước mắt trông về nơi viên ngói được phóng ra. Một góc tối trên cao bên gian trái của võ đường, và người ra tay không ai khác chính là Lương Nhất Công. Chàng vốn đã phân vân về việc tương trợ người của Phong Châu Vận, nên khi trông thấy lão họ Dương gặp nguy liền rút ngay mảnh ngói gần tay mà phóng đi. Dưới võ đường, Dương Định hướng lên, cất lời cảm kích:

- Đa tạ vị anh hùng đã ra tay cứu giúp, xin hãy hiểnlộ để Dương Định được biết!

Chương 58: Trận chiến Phong Châu