Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 59: Anh hùng lộ diện
Lương Nhất Công lúc này không thể ẩn thân được nữa, đành rời khỏi góc tối, đáp xuống. Chàng từ từ bước tới, đến khi đã ở giữa võ đường, được những ánh đuốc soi rọi, Dương Định mới nhận ra, sau chút ngạc nhiên thì cả mừng nói:
- Lương công tử.
Lương Nhất Công cẩn mực thi lễ:
- Quản sự, các vị đội trưởng!
Trương Đán thấy lạ, bèn ghé hỏi Dương Định:
- Ai vậy?
Dương Định ngần ngại chưa biết trả lời ra sao thì một gã đội trưởng Phạm La đã hô lên:
- Là thiếu chủ của Thanh Sơn môn.
Mọi sự chú ý liền đổ dồn về phía Lương Nhất Công. Người Phong Châu đánh mắt nhìn nhau, thầm đề phòng. Phong Châu Vận và Thanh Sơn môn đều là thế lực lớn trong ngũ hổ phái. Thanh Sơn môn cũng có liên quan đến việc áp tải hàng hóa, dù nước sông không phạm nước giếng nhưng trong mắt người Phong Châu ít nhiều có sự nghi kị. Những câu hỏi khe khẽ cất lên:
- Cậu ta là Anh hùng kiếm, thiếu chủ của Thanh Sơn môn sao?
-Tại sao người của Thanh Sơn môn lại có mặt ở đây? Không phải họ theo dõi chúng ta đấy chứ?
Trong lúc Lương Nhất Công còn lúng túng không biết phải giải thích như thế nào cho sự có mặt của mình thì Dương Định đã nói trước:
- Mọi người, Lương công tử là bạn của ta, không cần phải lo lắng.
Trương Đán liền hỏi:
- Ông Định, tại sao Lương công tử lại có mặt ở đây? Cậu ấy là người của Thanh Sơn môn mà? Đừng bảo với tôi cậu ấy là do ông mời tới?
Đối diện với màn chất vấn, Dương Định chưa biết phải trả lời thế nào, bởi bản thân lão cũng không hề hay biết sự có mặt của chàng. Lương Nhất Công thấy dù thế nào cũng phải lên tiếng, đành đánh bạo nói:
- Thưa các vị, ta là Lương Nhất Công của phái Thanh Sơn. Hôm nay vô tình có mặt ở đây, mạo phạm đến nội sự của Phong Châu Vận, chỉ là vì...
Chàng nói đến đây mà chưa nghĩ được lý do, thành ra ngập ngừng. Dương Định liền cắt ngang:
- Các vị, việc ấy hãy để sau. Lương công tử có mặt ở đây là để giúp chúng ta. Chúng ta nên tập trung vào kẻ thù trước mặt. Đêm nay nhất định phải diệt trừ được hắn.
Lời nói khiến người của Phong Châu nhớ ra tên Quỷ Diện vẫn đang đứng sờ sờ trước mặt. Tất cả lại đổ dồn ánh mắt về hắn. Tên Quỷ Diện vẫn trong bộ dạng nửa người nửa quỷ, dương đôi mắt đục ngàu trừng trừng nhìn về Lương Nhất Công. Bị chàng ngăn cản việc trả thù, hắn không khỏi tức tối, nghiến răng nói:
- Ngươi dám xen vào việc của ta?
Lương Nhất Công đáp:
- Ta ở đây để ngăn ngươi lạm sát người của Phong Châu Vận.
- Ngươi muốn c·h·ế·t thay bọn chúng?
Lương Nhất Công vốn đã ghê tởm sự tàn độc của hắn, lòng sinh ý giệt trừ, nên khi nghe lời hăm dọa thì liền cứng giọng đáp:
- Sợ rằng kẻ phải c·h·ế·t chính là ngươi. Một kẻ tàn độc mất hết nhân tính như người c·h·ế·t đi, võ lâm Lĩnh Nam sẽ bớt được một mối họa.
Tên Quỷ Diện nghe những lời như vậy thì chẳng chút sợ hãi, cất một tràng cười điêu linh. Điệu cười kết thúc, trảo pháp lập tức được đánh ra. Do khi nãy đã bị trúng một đòn vào vai, biết đối phương là kẻ có thực lực, vì vậy hắn chẳng dám coi thường. Trảo ảnh vụt ập đến, kình phong réo rít. Đối diện với thế công mãnh liệt của đối phương, Lương Nhất Công không vội đáp trả. Chàng vọt ra giữa võ đường, muốn kéo cuộc đấu ra xa người của Phong Châu Vận, rồi ung dung dùng kiếm đỡ gạt. Chàng chưa chịu xuất kiếm, là bởi muốn thăm do hết lộ trảo pháp của đối thủ. Ở bên ngoài, Trương Đán thấy chàng chỉ thủ qua lại mà không đánh thì lấy làm lạ, ghé sang Dương Định hỏi:
- Ông Định, chúng ta có cần giúp cậu ấy một tay.
Dương Định xua đi và đáp:
- Hãy bình tĩnh, đợi chút xem sao.
Lương Nhất Công sau một hồi chiết chiêu với Quỷ Diện, đã có nghi ngờ về nguồn gốc võ công của đối thủ:
"Tên này trảo pháp âm nhu hiểm độc, không giống với các môn phái của Lĩnh Nam. Ta nghe nói người Miêu ở mạn bắc biên bên đất Tống - Lý ngoài độc trùng và vu thuật, còn có bộ trảo pháp tàn độc là Cửu U Xuyên Tâm trảo, chuyên móc tim đối thủ. Không lẽ nào hắn đã học được từ người Miêu. Loại nửa người nửa quỷ này, nếu còn để sống trên chốn giang hồ sẽ thật nguy hại. Ta hôm nay sẽ vì võ lâm Lĩnh Nam mà diệt trừ một mối họa."
Cảm thấy thăm dò đã đủ, Lương Nhất Công liền tuốt kiếm. Chàng trước nay không chiếm lợi về binh khí trước đối thủ, nhưng với một kẻ đã chẳng còn là người thì cũng không cần câu lệ. Hơn nữa Tố Như đang một mình trong căn nhà tranh, chàng muốn mau chóng kết thúc mọi rắc rối tại đây để trở về. Một ánh kim quang lóe lên, kẻ đường sáng trong đêm tối. Tên Quỷ Diện loáng thấy ánh kiếm thì vội vã vung trảo hộ thân, đồng thời đạp cước thoái lui. Hắn rất nhanh tránh được một kiếm, rồi hai kiếm. Nhưng kiếm mà Lương Nhất Công sử ra là Tam Nhạn Tranh Tiên. Phập. Kiếm thứ ba đâm đến, trong ánh đuốc nhập nhèm xiên thẳng từ trước ngực ra sau lưng. Tên Quỷ Diện không tránh nổi, chỉ kịp thốt lên một tiếng "Á" trước khi cả người đổ gục trên lưỡi kiếm. Cả võ đường giật mình thảng thốt. Tất cả đều bị đường kiếm của Lương Nhất Công làm cho khiếp đảm. Chàng mới chỉ xuất kiếm, vậy mà trong một chiêu đã lập tức lấy mạng của đối thủ. Dương Định cùng mấy gã đội trưởng dương mắt nhìn nhau, cảm xúc hân hoan xen lẫn sự nghi kị.
Ngày hôm sau, ngay đầu sáng, Dương Định cùng cậu con trai đã tìm đến gian nhà tranh.
- Lương công tử, cám ơn công tử vì đã ra tay cứu giúp. Nếu không có công tử, người Phong Châu chúng tôi đêm qua lại phải trải qua một cuộc đổ máu.
Lão kính cẩn cúi đầu cảm tạ. Lương Nhất Công vội đỡ và nói:
- Lão ..à..Dương quản sự chớ làm vậy. Chúng ta đều là người trong võ lâm, ra tay tương trợ là việc cần làm. Nhất Công ta cảm thấy thật không phải khi có mặt ở đó. Mọi chuyện có thế nào cũng đã kể hết với Dương quản sự, mong lão bỏ qua cho.
Dương Định đáp:
- Chỉ là sự trùng hợp, Lương công tử là ân nhân của Dương gia, tôi nào có giám suy nghĩ chứ.
Lương Nhất Công vẫn lăn tăn, lại nói:
- Lão có thể không, nhưng còn người các đội. Nhất định họ sẽ có ngờ vực.
Dương Định mỉm cười:
- Người các đội rất nể trọng và tin tưởng tôi. Tôi đã giải thích cho họ, họ tất sẽ không còn nghi hoặc gì nữa. Lương công tử, cậu chớ bận tâm làm gì.
Lương Nhất Công nghe lão khẳng định như vậy thì cũng an lòng. Chàng nhớ lại những việc xảy ra trong đêm, nói:
- Dương quản sự, sau những gì đã xảy ra đêm qua, Phong Châu Vận?
Câu hỏi như khơi trúng những nỗi niềm trăn trở, Dương Định thoáng suy tư rồi đáp:
- Lương công tử, quả thực Phong Châu Vận lúc này đang rơi vào tình cảnh vô cùng khó khăn. Việc ổn định nội bộ, lo đối phó với các mối nguy bên ngoài, không dễ để có thể giải quyết. Đúng ra đêm qua Phong Châu Vận đã có thể có thủ lĩnh mới. Tăng Nhất Tuất tuy ngang ngược thô lỗ, nhưng là kẻ quyết đoán, có thể thống lĩnh tất cả được. Chỉ tiếc là...
- Vậy sắp tới lão định thế nào?
Dương Định trầm giọng, không ngần ngại thừa nhận tình thế ngặt nghèo của Phong Châu Vận
- Kẻ thù của Phong Châu Vận rất nhiều, bao gồm các thế lực lớn nhỏ. Phong Châu Vận mới chịu mất mát, lực lượng đại suy tổn, thật khó để đương cự lại. Có lẽ ... - lão vừa nghĩ vừa nói – người Phong Châu lúc này cần có một ai đó bảo hộ.
Lời nói buột miệng thốt ra, rồi như muốn thu lại. Lương Nhất Công nghe nhắc đến việc bảo hộ thì khảng khái:
- Nếu lão cần giúp gì, hãy cứ đến tìm ta và cha ta, đừng ngại. Thanh Sơn môn nhất định sẽ giúp đỡ.
Trước lời đề nghị của chàng, Dương Định tỏ thái độ dè dặt, cúi đầu cảm tạ và đáp:
- Cái này ... xin cảm ơn công tử.
Cuộc chuyện kết thúc không lâu sau đó, hai cha con họ Dương nhanh chóng rời đi. Dọc đường đi:
- Cha, khi nãy Lương công tử rõ ràng đã có ý muốn giúp đỡ chúng ta, tại sao cha không nhận lời?
- Chuyện này, đúng là Thanh Sơn môn là môn phái lớn trong ngũ hổ phái, là trụ cột của võ lâm Lĩnh Nam. Nếu được họ nhận lời đứng ra bảo hộ, tin rằng sẽ không có thế lực nào dám gây khó dễ với Phong Châu Vận. Chỉ có điều...
- Cha lo ngại điều gì?
- Người Phong Châu chúng ta trước nay luôn có sự nghi kị, đề phòng với Thanh Sơn môn, tuy không thể hiện ra. Nay nếu ta lại đến nhờ Thanh Sơn môn bảo hộ, dù họ có đồng ý thì sợ rằng người các đội cũng không dễ để nghe theo. Về việc này, ta đã có dự liệu. Phủ, ngày mai con cùng mẹ và em thu xếp, chuyển đến ở cùng tiểu thư Tố Như. Lương công tử đã đến lúc rời đi, chúng ta cần phải bảo vệ tiểu thư. Con nhớ bố trí Hoàng Tráng và đội Tam Thôn bí mật canh gác xung quanh, đề phòng có điều bất trắc. Ta có việc, đợi lo ma xong cho Tăng Nhất Tuất sẽ lên đường.
- Cha có việc gì mà phải gấp gáp vậy, sao không để con đi cùng?
- Không phải ta đã nói rồi ư, con còn phải ở lại bảo vệ tiểu thư Tố Như, sao đi cùng được chứ. Yên tâm, ta sẽ bảo lão Đán, lão Hưng và Lã Vọng đi cùng.
- Mà cha đi đâu vậy?
- Núi Tản Viên.
Hai cha con cùng rảo bước, rời khỏi khu hồ nước. Mọichuyện ở Phong Châu kết thúc, Lương Nhất Công sau mười ngày thì gửi gắm Tố Nhưlại cho người họ Dương, lên đường trở về Thanh Sơn môn. Anh hùng lên ngựa màlòng dạ bùi ngùi, thật chưa muốn xa cách.