Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 60: Chạm mặt người Tống

Chương 60: Chạm mặt người Tống


Quốc Oai. Lương Thành Nghiệp và Khúc Vĩnh Lâm cùng thuộc hạ rời Phong Châu, sau mấy ngày đường rừng thì đến đất Bạch Hạc. Từ đây, người của Tản Viên sẽ đi tiếp xuống nam để về núi Tản Viên, còn Thanh Sơn môn sẽ rẽ sang đông, men theo sông Nhị (sông Hồng) cắt qua kinh thành Thăng Long để về đất Khoái. Trước lúc từ biệt, hai kẻ đầu lĩnh của võ lâm Lĩnh Nam cùng hướng ra mặt nước mênh mông đang cuồn cuộn chảy:

- Khúc trưởng hộ, ta thấy ngài mấy ngày qua đi đường gấp gáp, dường như đang có điều lo nghĩ. Là chuyện gì vậy?

- Lương trưởng môn quả là tinh tường, thật khó để giấu được ngài chuyện gì.

- Chứ không phải ngài thật sự đang có điều lo nghĩ? Nếu là việc nội sự của Tản Viên thì ta chẳng dám hỏi, nhưng nếu là việc của Lĩnh Nam, có thể cho Thành Nghiệp này biết được không?

Khúc Vĩnh Lâm do dự:

- Việc này...thực ra ... tất cả mới chỉ dừng ở phỏng đoán. Lương trưởng môn, ngài nghĩ sao về chuyện đoạt Hắc Long Trảm Nguyệt đao của đám người Tống?

- Ý ngài là? Không phải chúng ta nên triệu tập người của ngũ hổ phái, truy lùng đám người Tống đó càng sớm càng tốt sao? Ngài vẫn nghi ngờ h·ung t·hủ là kẻ khác?

Khúc Vĩnh Lâm:

- Chuyện đám người Tống có phải h·ung t·hủ gây ra thảm án tại Dương gia đường hay không vẫn cần điều tra thật kĩ càng. Nhưng nếu quả thực chúng là h·ung t·hủ thì sao? Không giấu gì Lương trưởng môn, Vĩnh Lâm ta mấy ngày nay vẫn suy nghĩ về một việc.

- Việc gì vậy?

- Ta vẫn tự hỏi, cuộc t·hảm s·át ở· Dương gia mục đích của h·ung t·hủ là g·iết người hay là để đoạt binh khí?

Câu nói bất giác khiến Lương Thành Nghiệp cảm thấy mơ hồ.

- Nếu chuyện ở Dương gia cốt là để g·iết người, tuy có thảm khốc nhưng có lẽ mọi sự sẽ chỉ gói gọn trong ân oán giang hồ, hi vọng sẽ không liên can đến các môn phái khác. Còn nếu mục đích của h·ung t·hủ là để đoạt binh khí, thì sợ rằng...

- Ngài cho rằng sự việc chưa dừng lại?

- Là ta cả nghĩ. Binh khí của người Hán, người Tống bị thu dụng trên đất Việt không chỉ có một Hắc Long Trảm Nguyệt đao. Nếu bọn người Tống đó đến là để đoạt lại, sẽ đụng chạm đến rất nhiều môn phái. Lương trưởng môn, chắc ngài từng nghe nhắc đến Trấn Bắc Tứ Lợi Khí?

Lương Thành Nghiệp nhanh chóng đọc tên:

- Là Hắc Long Trảm Nguyệt đao của Dương gia đường, Trảm Trần kiếm của Hoàng gia trang, Can Trường kiếm của Tản Viên và Phi Long Kích của thành Hoan Châu.

Rồi nhìn xuống thanh Can Trường kiếm trong tay Khúc Vĩnh Lâm:

- Đó là lý do ngài nóng lòng muốn trở về núi Tản.

- Đúng vậy. Không hiểu sao ta có dự cảm đám người Tống rồi sẽ xuất hiện ở đó.

- Khúc trưởng hộ, nếu quả thực đám người Tống tìm đến, nếu như các ngài gặp chuyện, hãy cứ cho người báo tin, Thanh Sơn môn ta sẽ lập tức tới tương trợ.

- Đa tạ Lương trưởng môn, nhưng tất cả mới chỉ là phỏng đoán.

Hai người lại cùng trông ra dòng sông Nhị cuồn cuộn sóng.

- Khúc trưởng hộ, nếu lời ngài nói là đúng thì thực đáng lo lắng. Võ lâm biến loạn cũng như con nước dữ này đây, có thể cuốn trôi tất cả. Sự tồn vong của các môn phái chẳng thể nào đoán biết trước được. Trọng trách neo giữ khi ấy sẽ đặt vào Tản Viên và Thanh Sơn. Hai ta cần phải chung sức, đồng tâm hiệp lực thì mới có thể đưa Lĩnh Nam vượt qua cơn sóng gió.

Khúc Vĩnh Lâm nhìn sang, nhẹ cười:

- Lương trưởng môn, xem ra ngài còn lo nghĩ hơn cả ta rồi. Tuy rằng Phong Châu Vận đã suy yếu, nhưng ngũ hổ phái chúng ta vẫn còn Bắc Sơn và Hoan Châu. Chỉ cần bốn phái chúng ta hợp lực, tin rằng đủ sức trấn giữ Lĩnh Nam.

Lúc này, từ đâu vẳng tới tiếng trầm của tù và, là âm thanh dùng để liên lạc. Người của Tản Viên cũng mau chóng đáp lại. Từ bên kia sông, ngược lên thượng hơn hai mươi trượng, một chiếc đò ngang trèo sang, xuôi dòng cập bến. Một người bước lên. Người này dắt bên hông tấm thẻ bài bằng gỗ màu đỏ, trên thẻ có khắc chữ Thất, là thủ hộ đứng hàng thứ bẩy của Tản Viên Sơn, cấp bậc không hề nhỏ.

- Trưởng hộ, may quá gặp được người ở đây!

Vừa gặp, gã đã tỏ gấp gáp. Khúc Vĩnh Lâm liền hỏi:

- Thủ Thất – cách gọi chung của các Thủ hộ với cấp bậc của họ - có chuyện gì vậy?

Gã Thủ thất đáp:

- Thưa trưởng hộ, núi ta có sự vụ, phó hữu cho chúng tôi đi tìm người về.

Núi Tản Viên dưới chức trưởng là Khúc Vĩnh Lâm còn có hai phó hộ, phân thành tả hữu, được người trong núi gọi tắt là phó tả, phó hữu. Tả phó hộ là Đoàn Xuân Huy, còn hữu phó hộ họ Mai tên Đình. Gã Thủ thất vừa đáp, vừa đánh mắt trông sang Lương Thành Nghiệp. Khúc Vĩnh Lâm liền kéo gã ra riêng một chỗ, hỏi cụ thể sự tình, được một lúc thì quay lại:

- Lương trưởng môn, chúng ta chia tay thôi. Tản Viên có việc, ta phải về gấp.

Lương Thành Nghiệp liền hỏi:

- Việc gì vậy? Không thể cho ta biết được sao?

Khúc Vĩnh Lâm đáp, sắc mặt tỏ ra nghiêm trọng:

- Là đám người Tống. Ngày hôm qua, chúng đã đến Tản Viên.

Lương Thành Nghiệp liền thốt lên:

- Chúng đến để đòi kiếm?

- Đúng vậy.

Vị môn chủ lại hỏi dồn, như thể nơi đám người Tống kia tìm đến là Thanh Sơn môn vậy:

- Sao rồi? Không phải chúng đã làm gì tổn hại đến Tản Viên rồi chứ?

Khúc Vĩnh Lâm thì bình tĩnh hơn, đáp:

- Không. Can Trường kiếm nằm trong tay ta, vì vậy chúng hẹn mười ngày sau sẽ quay lại. Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi. Ta phải trở về Tản Viên gấp.

Lương Thành Nghiệp lại nói:

- Để ta cùng ngài về đó. Đường về còn dài, nhỡ không may đụng phải bọn chúng thì thật nguy.

Sự sốt sắng, nhiệt thành của môn chủ Thanh sơn môn khiến Khúc Vĩnh Lâm có thoáng bất ngờ xen lẫn cảm kích. Tản Viên là thần địa linh thiêng của đất Việt, cũng là môn phái đứng đầu của võ lâm Lĩnh Nam, được tất thảy các thế lực trong thiên hạ tôn kính. Hơn thế, người của Tản Viên luôn lấy việc bảo vệ thần địa làm tôn chỉ, hầu như đứng ngoài các phân tranh phe phái. Gần trăm năm nay, không có thế lực nào dám đến uy h·iếp, cũng vì vậy, họ Khúc chưa từng có cơ hội để kiểm chứng thái độ của các các bên đối với bản phái.

- Đa tạ ý tốt của Lương trưởng môn, nhưng từ đây về đến núi Tản cũng không quá xa. Trên đất của Tản Viên, ta không tin đám người Tống dám giở trò gì.

Lương Thành Nghiệp cũng không gặng ép:

- Thôi được, nhưng nếu có chuyện gì, ngài nhất định phải cho người thông báo tới ta đấy!

Hai phái tách ra. Khúc Vĩnh Lâm cùng người của Tản Viên qua sông, trực chỉ hướng nam thẳng tiến. Đi đến xâm xẩm chiều thì về tới Tản Lĩnh, trước mặt là một quán trọ. Quán án ngữ đường lên núi Tản. Ngày thường dân chúng muốn lên núi chiêm bái cầu tự, nhân sỹ võ lâm muốn đến Tản Viên để kiểm chứng võ học đều phải đi qua chốn này, thành ra quán luôn tấp nập khách trú, nay không biết vì lý do gì mà vắng lặng lạ thường. Gã thủ thất nói:

- Trưởng hộ, đám người Tống đang ở đó, ta có nên đi qua.

Khúc Vĩnh Lâm đáp:

- Cứ đi tự nhiên thôi. Ta cũng muốn ngó qua xem bộ dạng bọn chúng như thế nào.

Cả đám thúc ngựa đi lên. Vừa đến đầu quán trọ, Khúc Vĩnh Lâm đã thấy bốn tên người Tống đang ngồi quanh một bàn trà trước cửa quán, từ chúng tỏa ra hung khí khác thường. Hẳn nhiên những người qua lại cũng cảm nhận được mối nguy dữ từ thứ hung khí đó, hoặc đã được nghe câu chuyện đồn thổi về Dương gia đường và Phong Châu vận, vì vậy mới không dám lưu lại nơi này.

Khúc Vĩnh Lâm nhận ra gã tiêu sĩ Mộ Bạch, cũng là kẻ ngồi hướng ra ngoài. Bên trái hắn là tay sư béo đang tu ồng ộc bát nước, còn bên phải là tay đạo sĩ gầy với đôi mắt nhắm hờ lim dim. Đối diện với Mộ Bạch, kẻ đang hướng mặt vào trong chính là gã nam với phong thái vương giả. Mái tóc dài buông xõa, tấm áo trắng che phủ toàn thân khiến Khúc Vĩnh Lâm chẳng thể nắm bắt được nhân dạng. Gã thủ thất khẽ bẩm báo:

- Bọn chúng có sáu người, bao gồm một ả con gái và một tên dắt ngựa. Gã áo trắng kia có vẻ là chủ nhân của tất cả.

Khúc Vĩnh Lâm thận trọng quan sát. Đám người Tống vẫn thản nhiên ngồi uống trà, dường như phớt lờ mọi động tĩnh xung quanh. Cả bốn im ắng một cách dị thường, như thể là những kẻ xa lạ không quen biết, duy có Mộ Bạch và tay sư béo thi thoảng còn nói với nhau mấy lời bằng tiếng Tống, từ xa nghe không rõ. Đúng lúc này, chủ quán trọ từ trong bước ra, vừa nhìn thấy người của núi Tản đã hồ hởi chào đón:

- Khúc trưởng....

Hắn chưa kịp nói hết câu, Khúc Vĩnh Lâm đã đưa tay lên ngắt lời, ra dấu im lặng. Vị trưởng hộ không muốn mấy câu chào làm lộ thân phận. Tay chủ quán cũng hiểu ý, liền im bặt. Dẫu vậy, những lời dang dở đã thu hút sự chú ý của gã tiêu sĩ. Hắn ngước trông, ánh mắt hắn mơ hồ như đã nhận ra điều gì đó. Khúc Vĩnh Lâm biết mình không thể nán lại lâu hơn, liền ra lệnh:

- Đi thôi.

Người của Tản Viên nhanh chóng quất ngựa rời đi. Nhìn bóng người ngựa đã đi xa, tên Mộ Bạch vẫn chưa thôi ngờ vực, liền cho đòi chủ quán lại hỏi:

- Chủ quán, đám người vừa nãy là sao?

Tay chủ quán trọ ngượng ngập cười xuề, đáp:

- Chưa nhận ra ai cả, không rõ.

Chương 60: Chạm mặt người Tống