Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 63: Kẻ báo tin ở vách Trấn Thủy
Khúc Vĩnh Lâm mở hộp gỗ, bên trong có chứa một chiếc vỏ đao.
- Là của Hành Dã đao, bảo đao của thủ lĩnh Dương Vinh.
Mai Đình nói:
- Lấy Hành Dã đao làm tín vật, xem chừng người đến thực sự có manh mối về việc ở Dương gia. Câu chữ trong thư cũng rất hệ trọng.
Có khi nào người đó thực sự biết h·ung t·hủ là ai? Mà tại sao lại hẹn gặp ở Vách Trấn Thủy?
Cả hai nhìn nhau, hồ nghi. Trấn Thủy nằm về phía tây, cách núi Tản chừng bẩy dặm, là một vách đá nằm cheo leo trên ngọn núi nhô ra, nhìn xuống sông Đà hung dữ. Nơi đây quanh năm mây mù ẩm ướt, tuy không phải là chốn cấm địa thần tích, nhưng luôn cô tịch, hoang vắng bóng người, bởi để đi lên chỉ có con đường độc đạo, lại khúc khủy gập ghềnh. Hơn thế, Vách Trấn Thủy còn là nơi để những tội nhân của Tản Viên Hộ đến giam mình hối lỗi, vì vậy người dân trong vùng ít lai vãng tới, người ngoài lại càng không hay biết. Sau một hồi cân nhắc, Khúc Vĩnh Lâm cất tiếng:
- Ta sẽ đến đó.
Mai Đình liền ngăn lại:
- Bác trưởng, khoan hãy vội.
Khúc Vĩnh Lâm:
- Chú có gì nghi ngờ?
Mai Đình:
- Không. Chỉ là đang lúc hệ trọng, cẩn thận vẫn hơn, biết đâu lại là quỷ kế của đám người Tống.
Khúc Vĩnh Lâm nghe vậy thì cũng có nghi ngờ, liền cho gọi tay Thủ Lục lại hỏi:
- Người đến tướng mạo thế nào? Có gì khả nghi không?
Mai Đình thêm vào:
- Có giống tên nào trong đám người Tống?
Tay Thủ lục nhớ lại, lắc đầu:
- Không. Người đến vóc dáng tầm thước, hơi gầy và trọc đầu.
Khúc Vĩnh Lâm liền cho lui, rồi quay qua hỏi Mai Đình:
- Bọn chúng mấy hôm nay thế nào, đã có thêm tin tức gì mới?
Mai Đình đáp:
- Theo như những gì chủ quán báo lại, đám người Tống suốt mấy ngày chỉ ở trong quán trọ, không có động thái gì đặc biệt. Thi thoảng bọn chúng có ra ngoài, chắc là để ngắm cảnh, nhưng cũng chỉ quanh quẩn trong phạm vi một hai dặm, không đi đâu xa.
Khúc Vĩnh Lâm cân nhắc lại lần nữa, dù có chút nghi ngại nhưng vẫn không đổi ý. Mai Đình bèn đề nghị:
- Để tôi đi cùng bác.
Khúc Vĩnh Lâm từ chối:
- Thôi. Người đến đã muốn đích báo mình ta, có thêm chú, sợ sẽ không hết chuyện. Thế này, ta sẽ mang theo người của mình, để gác đường lên núi. Vách Trấn Thủy chỉ có một đường độc đạo, lại là địa phận của Tản Viên, tin rằng không kẻ nào dám mạo hiểm tính chuyện mờ ám. Vĩnh Lâm này cũng đâu phải hạng dễ đối phó chứ. Ta thực sự cho rằng người đến muốn báo tin. Nếu cứ nghi ngờ, có thể chúng ta sẽ lỡ mất manh mối để tìm ra sự thật.
Mai Đình dù vẫn nghi ngại, nhưng cũng đành nói:
- Vậy hãy mang theo Thủ Bát.
Khúc Vĩnh Lâm liền dẫn theo sáu người thuộc Thủ Bát đi cùng. Tất cả băng rừng vượt suối, sau nửa canh giờ thì đến chân núi, dừng ngay lối dẫn lên vách Trấn Thủy. Kẻ đưa thư đã đến trước đó, bỏ lại ngựa. Khúc Vĩnh Lâm cẩn trọng nhìn lại, trên mặt đất ẩm phủ lá mục, ngoại trừ người Tản Viên vừa tới, chỉ có một dấu chân ngựa, thầm nghĩ:
“Người đến có một”
Những cảnh giác, lo ngại lúc này cũng vơi đi. Vị trưởng hộ liền để lại người và ngựa, một mình tiến lên núi, sử dụng cước bộ băng nhanh qua những gập ghềnh khúc khuỷu. Dọc đường, Khúc Vĩnh Lâm cẩn thận dò xét dấu chân đối phương để lại, nhưng không phát hiện thêm điều gì khả nghi. Lên đến lưng chừng, họ Khúc lại đứng ra mỏm đá, ngước mắt nhìn lên. Trên vách Trấn Thủy, đúng là có một bóng người đang trông xuống, xem chừng cảnh giác. Hiển nhiên cả hai đều trông thấy nhau. Lúc này, Khúc Vĩnh Lâm cảm thấy thực sự hồi hộp, những trông đợi về việc làm sáng tỏ bí mật hối thúc bước chân.
Vách Trấn Thủy cao hơn trăm trượng, nhô ra và dựng đứng, phía dưới là dòng sông Đà chảy xiết. Từ trên vách đá trông xuống chỉ thấy bọt nước trắng xóa, cùng những tiếng sóng gầm gào vỗ vào vách đá. Nơi đây năm xưa, hai vị thần Sơn Tinh và Thủy Tinh đã giao chiến.
Ngay lúc này, một người với y phục màu tím, tấm vải đen che kín nửa khuôn mặt, lặng lẽ đứng đợi. Từ hắn không tỏa ra thứ nội tức hùng hậu, cũng không có cái khí thế áp bức của bậc võ giả, duy có ánh nhìn là tinh anh sắc sảo.
Khúc Vĩnh Lâm từ từ tiến tới, cẩn thận quan sát kẻ trước mặt, đồng thời đánh mắt bao quát xung quanh.
- Là người hẹn ta tới để báo tin?
- Đúng vậy.
- Người là ai, có can hệ gì tới việc ở Dương gia?
Vị trưởng hộ cất tiếng hỏi, gã áo tím lạnh lùng đáp:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thứ mà ngươi muốn biết.
Khúc Vĩnh Lâm chằm chặp nhìn đối phương:
- Khúc trưởng hộ, có phải ngươi đang rất muốn biết h·ung t·hủ thực sự đã ra tay s·át h·ại hơn bốn mươi mạng người ở Dương gia đường?
Câu hỏi cũng chính là những gì Khúc Vĩnh Lâm chờ đợi. Vị trưởng hộ có chút kích động:
- Hung thủ s·át h·ại Dương gia, người thật sự biết kẻ đó là ai?
Gã áo tím không đáp, nhưng thái độ điềm nhiên đã thay cho câu trả lời. Khúc Vĩnh Lâm lại hỏi:
- Vì sao lại muốn báo cho ta biết?
Hắn quay qua, đối diện với ánh nhìn của họ Khúc:
- Ta báo cho ngươi biết, bởi ngươi là một trong ngũ hổ, là trưởng hộ của Tản Viên, là kẻ đứng đầu của võ lâm Lĩnh Nam.
- Là sao?
Hắn không đáp. Sự bí hiểm của hắn khiến Khúc Vĩnh Lâm bất giác thận trọng hơn:
“Báo tin cho ta là có lòng tốt muốn cảnh báo hay định nhờ Tản Viên giúp sức? Nghe qua lời nói cùng thái độ thì đều không giống.
Người này tâm tư khó dò, chủ đích thực sự là gì đây?”
Rồi lại quay lại với mối quan tâm chính:
- Rốt cuộc h·ung t·hủ là ai?
Gã áo tím liền lấy một vật trên phiến đá kế bên tay trái, đưa cho Khúc Vĩnh Lâm. Vật này trông giống như binh khí, được bọc trong tấm vải xô nhuốm đỏ, dường như là v·ết m·áu đã khô két lại, mùi tanh tưởi vẫn còn xộc thẳng lên mũi. Khúc Vĩnh Lâm cẩn trọng lần bóc từng lớp vải, vừa lộ phần đầu ra đã thốt lên:
- Là Hành Dã đao?
Quả nhiên là Hành Dã đao, chiếc vỏ đao đã được gã gửi cùng với bức thư trước đó.
- Vì sao có được đao này? Hãy mau nói, h·ung t·hủ s·át h·ại Dương gia là ai?
Gã áo tím:
- Đao này… là ta đã có mặt ở Dương gia đêm hôm đó. Cũng vì vậy, ta mới có thể biết được h·ung t·hủ là ai?
Sự úp mở của hắn khiến Khúc Vĩnh Lâm cảm thấy sốt ruột, hối thúc:
- Là ai? Không phải chính là đám người Tống sao?
Gã lạnh giọng:
- Là người Tống. Hung thủ đã ra tay g·iết người ở Dương gia đường có tên là Huyết Nguyệt Thất Sát.
- Huyết Nguyệt Thất Sát!
Khúc Vĩnh Lâm thốt lên. Vị trưởng hộ chưa từng được nghe nhắc đến cái tên này. Gã áo tím tiếp tục:
- Huyết Nguyệt Thất Sát là người của Vương tể tướng, được tạo ra để g·iết người. Đối tượng của Huyết Nguyệt Thất Sát là những kẻ dám cản đường, chống đối lại tể tướng. Một khi Huyết Nguyệt Thất Sát đã tay, từ vương công quý tộc, mệnh quan triều đình cho đến các thế lực gia tộc trong thiên hạ, tất cả chỉ có một kết cục, đó là c·ái c·hết.
Khúc Vĩnh Lâm nghe gã áo tím trước mặt nói, mà càng nghe lại càng cảm thấy khó hiểu:
- Khoan đã, sát thủ là sao, mà Vương tể tướng là ai?
Gã áo tím đáp:
- Là đương kim tể tướng Tống triều, họ Vương tên An Thạch?
Lời nói khiến Khúc Vĩnh Lâm giật mình kinh hãi. Điều mà vị trưởng hộ cơ hồ lo sợ nhất trong các nghi vấn đã được đọc ra, liền hỏi dồn:
- Nhà Tống, tể tướng, rốt cuộc là sao? Dương gia đường thì có liên quan gì đến người Tống? Vì sao lại bị Vương An Thạch nhắm đến?
Gã áo tím lại im lặng, ánh mắt toát lên đầy vẻ bí hiểm. Khúc Vĩnh Lâm hỏi dồn:
- Vì sao ngươi biết những chuyện này?
Trong đầu lúc này là những nghi ngờ:
“Người này điệu bộ úp mở, một mực che dấu thân phận, liệu lời nói có đáng tin? Hắn cầm Hành Dã đao trong tay, ắt hẳn hắn phải biết điều gì đó. Rốt cuộc người này là ai? Nếu lời của hắn chỉ là bịa đặt thì hắn lừa ta vì mục đích gì?”
Trước mặt vị trưởng hộ, gã áo tím vẫn thinh lặng như một pho tượng.
“Hắn có thể xuất hiện ở Dương gia trong đêm x·ảy r·a á·n m·ạng, lại biết tường tận về lai lịch của h·ung t·hủ, ngay cả với những chuyện cơ mật của triều Tống. Còn cả cái tên Huyết Nguyệt Thất Sát và Vương An Thạch nữa? Dương gia vì sao mà bị tể tướng của tể tướng của nhà Tống lệnh g·iết? Người Tống đang có m·ưu đ·ồ gì?”
Đang chìm đắm trong những suy đoán, bất chợt, Khúc Vĩnh Lâm nhận ra thứ giọng nói có phần lơ lớ của kẻ trước mặt, thốt lên:
- Người Tống. Ngươi là người Tống?
Vị trưởng hộ trợn mắt nhìn gã áo tím. Ánh mắt hắn bỗng trở lên sắc lạnh lạ thường. Khúc Vĩnh Lâm liền gằn giọng:
- Hung thủ s·át h·ại cả nhà Dương Vinh chính là ngươi?
Từ sau lớp vải đen che mặt, điệu cười âm hiểm cất lên.