Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 64: Cuộc chiến trong đêm
Gió lạnh cuốn bụi lá bay mù trời. Tiếng tù và, tiếng trống gióng liên hồi náo đ·ộng đ·ất Tản. Khắp xứ Đoài kinh động.
Tản Lĩnh, ngay trong đêm.
- Xoẹt… rầm.
Một đạo kiếm kình thô bạo, phá nát đống bàn ghế trước hàng nước của quán trọ. Một tiếng gầm hung dữ, vang động như sấm:
- Lũ c·h·ó Tống, ra đây!
Tay chủ quán trọ vội vã chạy đến phủ phục vái lạy dưới chân:
- Ông phó tả, có việc gì sao lại….tôi xin ông… ông đừng phá quán.
Đoàn Xuân Huy không đếm xỉa đến, lại quát lên:
- Gọi lũ c·h·ó Tống ra đây!
Tay chủ quán không dám tuân lệnh, chỉ biết mếu máo khóc lóc, cái mặt méo mó đến tội. Từ trong, Mộ Bạch và tên sư béo bước ra:
- Kẻ nào mà đêm hôm đến sủa inh ỏi thế?
Nửa đêm dám đến mắng chửi huyên náo, tất chẳng bình thường. Mộ Bạch nhìn ánh mắt hung dữ của đối phương, càng cảm nhận được sự thù địch, chỉ là bản tính ngạo mạn nên không coi ra gì:
- Hóa ra là một tên Giao Chỉ. Thứ nam man ngu muội, muốn c·hết sao?
Đoàn Xuân Huy trừng trừng nhìn hai kẻ vừa bước ra như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Bốn tiếng “Nam man ngu muội” càng đốt lên ngọn lửa căm phẫn đang bùng cháy. Họ Đoàn siết chặt kiếm trong tay, nghiến răng rít lên:
- Trả mạng cho anh của ta.
Rồi tức thì lao đến, vung kiếm. Một đạo kiếm kình rạch đất phá lên, từ xa hơn trượng kẻ thẳng tới, kèm theo t·iếng n·ổ lớn kéo dài. Hai gã người Tống nhanh chóng nhận ra sự nguy hiểm, vội tách rời, trong khi tay sư béo nhảy tránh sang phải hai bước thì gã tiêu sĩ đã nhanh chân phi tót lên cây bên mít trái, cách chỗ đứng mươi thước.
- Rầm…
Gian hàng nước trước quán trọ bị kiếm kình phá thốc, đổ sập xuống. Đoàn Xuân Huy không màng tên sư béo ngay gần mà lập tức nhắm đến Mộ Bạch. Những lời nói xấc xược, thái độ trịch thượng cả khi ở kiếm hội khiến gã trở thành mục tiêu lấy mạng trước nhất. Liên tiếp những đường kiếm hung hiểm phát ra. Mộ Bạch không đỡ nổi, chỉ gằng chuyền cành thật nhanh để né tránh. Những cành mít bị chặt đứt, ào ào rớt xuống như cây khô trút lá. Chớp mắt, chỉ còn lại thân cây trơ trọi.
Mộ Bạch không thể trốn mình trên cao được nữa, buộc phải trở xuống dưới. Nhưng bàn chân gã vừa chạm đất thì luồng kiếm phong lạnh buốt đã ập đến sau gáy, tiếng gió rít lên ghê rợn.
Gã tiêu sĩ thoáng cảm nhận, dù hôm nay hắn có trốn lên cung trăng, kiếm của đối phương cũng sẽ tìm đến cho được. Gã vốn cao ngạo, chẳng coi anh hùng của Lĩnh Nam ra gì, nay bỗng dưng bị một kẻ không rõ danh tính đòi g·iết, liên tục bức bách thì tức tối, liền lách người sang phải, đồng thời rút ra cây tiêu nhỏ dắt bên hông, hét lên:
- Mẹ kiếp, thứ nam man ngu muội, đến đây.
Gã chưa nói dứt mồm, kiếm của đối phương đã lại đâm tới. Mộ Bạch dùng tiêu như chủy thủ, căn bản dựa vào thân pháp nhanh nhẹn của bản thân để phòng bị, rồi thừa hư mà nhập, đánh vào những chỗ yếu hại của kẻ địch, thủ pháp có phần quỷ quyệt, gian xảo giống đám thích khách. Có điều, đối thủ của gã lại là phó hộ của Tản Viên. Chỉ sau mấy chiêu, gã tiêu sĩ rơi vào núng thế, không những không uy h·iếp đối thủ mà bản thân còn để trúng kiếm. Những vết cắt ít nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng khiến quần áo rách tơi tả, máu thấm ra loang lổ.
Chứng kiến đồng đội gặp nguy, tên sư béo đứng ngoài liền nhảy vào tương trợ. Từ cách xa hơn trượng, hắn vung quyền, phát kình đánh tới. Quyền kình hùng hậu đi trong không. Đoàn Xuân Huy lập tức vung kiếm đánh trả. Hai khối kình lực gặp nhau, t·iếng n·ổ ầm vang. Đạo quyền kình lập tức b·ị c·hém tan, ngược lại, kiếm kình chẳng mảy may tiêu tán. Tên sư béo kinh ngạc, vội đưa song thủ lên che chắn trước mặt, toàn lực vận khí hộ thân. Trong lúc đó, Đoàn Xuân Huy tiếp tục tràn tới, t·ấn c·ông Mộ Bạch.
Họ Đoàn vì muốn trả thù cho c·ái c·hết của Khúc Vĩnh Lâm mà nửa đêm tìm đến quán trọ. Hận thù sôi sục, kiếm ý điên cuồng, chỉ trong mấy chiêu đã đàn áp hai gã người Tống. Đang lúc hừng hực khí thế thì từ xa truyền đến một thứ âm thanh quái đản, nghe thấp thoáng ẩn hiện. Là binh khí đang đánh tới, cùng với đó còn có bóng người nhác hiện, chắc hẳn là cao thủ.
Đoàn Xuân Huy không màng phòng bị, lập tức cắt kiếm chém sang. Bóng người kia lộn nhào vọt qua đầu. Đường kiếm chém vào hư không, cũng không gặp bất kì trở lực nào.
- Xoẹt.
Đoàn Xuân Huy bỗng thấy phần cánh tay đau nhói, đưa tay sờ lên thì có máu chảy, rõ ràng đã bị trúng chiêu. Y ngoảnh đầu trông lại, đứng bên Mộ Bạch lúc này là một lão già với thanh kiếm dài thượt, mềm oặt trong tay, chính là tay đạo sĩ trong đám người Tống. Vẫn điệu bộ cao đạo, khinh khi.
Mộ Bạch có đồng minh tiếp ứng, lại thấy đối phương vừa bị trúng chiêu thì cả mừng, lập tức cao giọng thị uy:
- Nam man ngu muội, dám đến đây tính chuyện trả thù sao? Hôm nay nhà ngươi muốn c·hết, bọn ta sẽ cho được toại nguyện.
Giọng điệu có phần ngập ngừng, xem ra vẫn chưa hết ấm ức vì đã bị đàn áp. Đoàn Xuân Huy trừng mắt, nghiến răng:
- C·h·ó Tống, còn bao nhiêu ra hết đây.
Rồi liền vung kiếm lao đến tiếp tục t·ấn c·ông, mặc nhiên chẳng xem kẻ địch ra gì. Tay đạo sĩ cũng tức thời nghênh chiến. Hai cao thủ kiếm pháp tuyệt đỉnh giao đấu, giữa màn đêm tối mà khí kình tỏa ra, lạm phá vạn vật xung quanh.
Tay đạo sĩ sử dụng thứ kiếm pháp âm nhu quỷ dị của mình để đối chọi với cái cường hãn của họ Đoàn. Mọi kiếm đánh đến đều bị thu vào trong vòng kiềm tỏa của liễu kiếm. Bên ngoài, Mộ Bạch cùng tên sư béo tự tin vào thực lực của đồng bọn, chỉ ung dung đứng nhìn.
Đoàn Xuân Huy đối với thứ kiếm quỷ dị của đối phương có chút bất ngờ, nhưng không vì thế mà chịu dừng lại. Trong cơn căm hận tột độ, những chiêu thức hung bạo vẫn xuất ra. Y còn để cho liễu kiếm của đối phương trói buộc, là bởi tâm trí lúc này đang phân tán. Một đôi nam nữ đứng nơi hàng nước vừa bị kéo sập, chính là gã nam với phong phạm vương giả, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, theo sau là cô gái trẻ. Chủ nhân của đám người Tống đã xuất hiện, tỏa ra thứ bá khí của cường giả. Xung quanh gã, vạn vật dường như được c·ách l·y khỏi cuộc chiến khốc liệt. Những kình phong, dư chấn phát đến, đều bị tiêu tán ngoài phạm vi ba thước.
Họ Đoàn bị thu hút bởi thứ ma lực đó, chiến ý phát tiết hung hãn gấp bội. Y tung người, xoay vòng trên không, kiếm trong tay tỏa ra như hoa nở. Tiếng kim khí lanh lảnh vang lên, tia lửa chớp liên hồi. Liễu kiếm bị lực đạo từ trong phá ra, không còn giữ nổi vòng kiềm tỏa. Tay đạo sỹ thoáng chốc giật mình, vội vã nhảy ra sau, cẩn thận thoái lui ba bước, trầm mình thủ thế đợi kẻ địch tới.
Trái với suy nghĩ của tất cả, Đoàn Xuân Huy không thừa thế truy kích. Họ Đoàn đột nhiên ngưng lại, ánh mắt thù hận chuyển sang chủ nhân của chúng. Một kiếm chém không, một đạo kình lực lại rạch đất phá lên, lần này còn mãnh liệt hơn trước. Đạo kiếm kình như con thú hung tợn chồm tới, xem chừng muốn xé xác con mồi.
Đối diện với khí thế hung hãn của đối thủ, gã vương giả điềm nhiên tĩnh lặng, nửa khuôn mặt không để lộ sắc thái. Cánh tay phải giơ lên, bắt thành kiếm quyết. Một điệu phất nhẹ nhàng, khoáng đạt như vẽ trên không trung. Một đạo kình phát ra, càng rời xa càng mở rộng.
“Ầm…”
Hai khối kình lực va vào nhau, t·iếng n·ổ vang trời, kình phong tứ tán. Lẫn trong màn cát bụi mịt mù, Đoàn Xuân Huy đột ngột hiện ra, vung kiếm. Thanh kiếm dù trong đêm đen vẫn ánh lên sắc lạnh.
“VÚTTTTT”
Một đạo kiếm khí từ hai ngón tay của gã vương giả phóng ra, xé gió. Đoàn Xuân Huy còn cách hơn ba bước, kiếm trong tay chưa kịp xuất kích đã phải vội thu về.
“Keng”
Bản kiếm bị đả gãy làm đôi. Đoàn Xuân Huy hốt hoảng lộn ngược ra sau, xoáy gấp hai vòng trên không để né tránh. Đạo kiếm khí tiếp tục phóng đi, vụt qua trước mặt tay đạo sĩ trước khi đâm vào một thân cây. Tiếng nổ vang lên. Thân cây to bằng bắp chân b·ị đ·ánh gãy, liền đổ rạp xuống.
Đạo kiếm khí đã phá vật từ khoảng cách hơn bốn trượng. Tất thảy đều bị choáng ngợp. Mộ Bạch buột miệng thốt lên:
“Là thiên ma kiếm khí”
Đoàn Xuân Huy lúc này khuôn mặt thất sắc. Y không cần phải hiểu lời nói bằng tiếng Tống của gã tiêu sĩ để có thể kinh động. Trước mặt y là dáng hình trầm mặc, bất động trong đêm tối. Gã vương giả đứng đỏ, không màng đánh tới.
Mộ Bạch sau thoáng im lặng liền hô lên:
- Tên Giao Chỉ láo toét, dám mạo phạm đến chủ nhân. Hãy mau g·iết c·hết hắn.
Rồi lao đến, vung tiêu đánh. Gã bạo dạn như vậy là bởi kiếm trong tay đối phương đã gãy. Hơn thế, xung quanh gã còn có đồng bọn. Tay đạo sĩ và tên sư béo cũng nhất loạt xông lên, cả ba cùng hợp lực vây đánh.
Đám người Tống vốn luôn khinh mạn, không coi anh hùng của Lĩnh Nam ra gì. Nếu là lúc trước, chúng chẳng đời nào lại chịu cảnh ỷ đông h·iếp yếu, chấp nhận mất sĩ diện như vậy. Nhưng đối thủ hôm nay lại khác. Dù cuộc đấu khi nãy còn chưa phân thắng bại, nhưng cả ba đều cảm thấy bị áp bức vô cùng, hiểu rằng thực lực của đối thủ chẳng thể xem thường.
Đoàn Xuân Huy lúc này lọt giữa vòng vây của ba tên người Tống, tả xung hữu đột. Tay phải y dùng kiếm gãy chống lại tiêu của Mộ Bạch, tay trái sử dụng Cử Thạch Công đấu thần lực với tên sư béo. Duy có liễu kiếm của tay đạo sỹ là nhất thời chưa tìm ra cách ứng phó. Sau một hồi kịch chiến, trên người bắt đầu trúng kiếm, quần áo b·ị c·hém rách tả tơi.
Đoàn Xuân Huy hận thù sôi sục, chẳng vì bị vây khốn mà tính kế bỏ chạy, càng đánh càng hăng máu. Ở phía bên kia, tay đạo sỹ cũng tự cho mình là thanh cao, không ỷ thế đông mà muốn chiếm lợi, chiêu kiếm tung ra cầm chừng, không phải những sát chiêu đoạt mạng. Dẫu vậy, tình thế cũng không khá khẩm hơn cho họ Đoàn.
Đúng lúc này, từ xa, hơn ba mươi người cưỡi ngựa dầm dập phi tới, đuốc lửa sáng rực. Người của Tản Viên đã đến, đi đầu là phó hộ Mai Đình.
Vừa đến nơi, tất cả lập tức dàn thành hai hàng, đao gươm giương ra. Trên khuôn mặt ai cũng bừng bừng sát khí, toát lên thù hận. Mai Đình lao ngay vào cuộc chiến, sau vài kiếm thì dồn lực phát kình, bức lui đám người Tống, lập tức hô lớn:
- Dừng lại.
Y đứng dang rộng hai tay, kiếm giơ chắn ngang, nhất thời ngăn lấy Đoàn Xuân Huy. Họ Đoàn đang trong cơn hăng máu, đột nhiên bị cản lại thì ngỡ ngàng, hùng hổ quát lên:
- Dừng lại là sao? Ta phải g·iết hết chúng nó?
Mai Đình nghiến răng:
- Lão tả, nghe ta.
Đoàn Xuân Huy hùng hổ:
- Sao vậy? Bọn c·h·ó này đã g·iết c·hết bác trưởng, ta phải báo thù. Ông không muốn thì mau tránh qua một bên.
Mai Đình quay sang, nhìn thẳng vào đôi mắt đang long lên như thú dữ của vị tả phó hộ, nghiêm giọng:
- Lão tả, hãy dừng lại. Kiếm trong tay cũng đã gãy rồi.
Câu nói như tiếng chuông đánh động. Đoàn Xuân Huy cúi xuống nhìn thanh kiếm gãy, cánh tay bất giác rung lên bần bật. Đúng là y đã bại trước gã vương giả kia. Nếu cố chấp tiếp tục lao lên, không chắc toàn bộ người của Tản Viên ở đây đã có thể thắng.
Về phần đám người Tống, ba gã cao thủ đang trong cuộc chiến thì đột nhiên bị ngưng lại. Tay đạo sỹ và tên sư béo tỏ ra ngơ ngác. Hai gã không hiểu tiếng Việt, chỉ thấy kẻ địch có tiếp viện thì cũng lui lại đề phòng, cùng lúc ngước sang nhìn phản ứng của Mộ Bạch. Rõ ràng Đoàn Xuân Huy đã khiến thái độ của đám người Tống có phần thận trọng hơn. Gã Mộ Bạch lên tiếng:
- Mấy tên Giao Chỉ này, luyên thuyên đủ chưa? Sao nào, các ngươi muốn báo thù cho ai?
Vừa bị áp bức đến khổ sở, lời nói của gã vẫn tỏ ra vô cùng trịch thượng. Đoàn Xuân Huy nghe đến hai từ “Giao Chỉ” đầy ý miệt thị thì nổi khùng lên:
- Con c·h·ó Tống này, để ta g·iết nó.
Y định xông lên, Mai Đình liền cản lại. Vị phó hữu đánh ánh nhìn chất chứa căm phẫn về phía gã tiêu sĩ, nghiến răng.
- Là ai các ngươi tự biết?
Mộ Bạch nhoẻn miệng?
- Thứ Giao Chỉ ngu muội. Kẻ nào muốn c·hết thì cứ tìm đến, bọn ta đây cần phải biết danh tính sao?
Thái độ của hắn tỏ ra tà đoan khó đoán. Mai Đình trân trân ánh nhìn một hồi, rồi cố kiềm tĩnh, ghìm giọng nói:
- C·h·ó Tống hèn hạ. Chuyện hôm nay chỉ là tạm dừng ở đây.
Rồi ra dấu cho người của Tản Viên lên ngựa. Gã Mộ Bạch liền quát lên:
- Các ngươi tưởng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?
Mai Đình lập tức đáp về phía hắn một ánh nhìn đầy thịnh nộ, lạnh giọng:
- G·i·ế·t người, c·ướp kiếm. Tản Viên nhất định không tha cho các ngươi.
Lời tuyên bố đanh thép khiến gã Mộ Bạch bỗng chốc thinh lặng. Mai Đình lại hô lên:
- Đi.
Đám ngựa hí một tràng vang động. Người của Tản Viên nhanh chóng lao đi, trong đêm tối dù đã cách xa hơn dặm vẫn thấy ánh đuốc sáng rực thành một vệt dài.