Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 70: Cuộc trà ở phủ vương

Chương 70: Cuộc trà ở phủ vương


Hai cha con rời quán trọ, vừa bước ra thì bắt gặp người của phái Long Biên. Là Đức cẩu cùng sáu tên thuộc hạ đang đứng dàn hàng ngang đợi bên ngoài. Cái mặt Đức cẩu bặm trợn, thô kệch còn in hằn năm đầu ngón tay. Hẳn là hắn vẫn cay cú lắm, đôi mắt hằm hằm dữ tợn đã nói lên tất cả. Lương Nhất Công tất nhiên khinh thường, tự hỏi:

“Đám Long Biên này không biết sợ à? Kéo bè lũ đến đây để trả thù ta chăng? Sao chỉ có mấy mống vậy.”

- Lương trưởng môn, sư phụ sai tôi đến mời ngài.

Tên Đức cẩu đột nhiên cúi đầu, giọng điệu cung kính khiến hai cha con bất ngờ. Lương Thành Nghiệp hỏi:

- Sư phụ ngươi, là Quách trưởng môn?

- Đúng.

- Ông ta mời ta? Là đi đâu? Có việc gì?

- Sư phụ tôi chỉ bảo là muốn mời Lương trưởng môn một tách trà.

Lương Nhất Công thấy kẻ mời quanh co, liền có ý can ngăn:

- Cha, chúng ta có việc ở nhà cần giải quyết, không nên mất thời gian.

Chàng không phải sợ đối phương có m·ưu đ·ồ mờ ám, chỉ đơn giản là không muốn phải tiếp chuyện những kẻ hành sự tiểu nhân. Lương Thành Nghiệp lại nghĩ khác, điềm nhiên đáp:

- Quách trưởng môn là đồng đạo. Ông ấy đã có nhã ý, chúng ta không nên khước từ.

Vị môn chủ nhận lời. Lương Nhất Công cũng đành nghe theo. Hai cha con theo chân tên Đức cẩu đi chừng ba dặm, đến hồ D·â·m Đàm (Hồ Tây ngày nay) là chốn thắng cảnh đệ nhất của kinh thành.

Mặt hồ trải ra rộng lớn hút tầm mắt, sương khói bồng bềnh mờ ảo, bốn bề được tô họa bởi những khung cảnh đẹp đẽ đầy sống động. Xa xăm đường chân trời nơi bờ bắc và và bờ tây là rừng cây xanh lá, gợi sắc xinh tươi. Ngược về bờ đông là lớp lớp thành quách tráng lệ, những dinh phủ với lầu son gác tía thâm nghiêm, trầm mặc soi bóng cùng mây trời. Còn bờ nam nơi đứng chân là một vùng thoáng đãng, mặt nước hồ lăn tăn gợn sóng, tấm sen tàn, những cánh chuồn chấp chới trong gió.

Lương Nhất Công cùng cha được đưa đến Bách Liên phủ, phủ đệ của Bát Vương. Chàng có chút thận trọng, đồng thời tỏ ý ngạc nhiên. Nơi đây người thường chẳng thể tới, vậy mà đám người Long Biên lại có thể thoải mái ra vào, đi qua hết những tầng lính gác, xuyên qua mấy lớp dinh cơ. Bàn trà nơi vườn hoa đã có người ngồi đợi.

- Tiểu vương gia, sư phụ.

Tên Đức cẩu lễ phép cúi chào. Lương Nhất Công quan sát. Gã võ sư với dáng vẻ đạo mạo, cái đầu hói và nét mặt đăm chiêu cau có là Quách Nhị, trưởng môn của phái Long Biên, chàng đương nhiên biết. Còn gã thanh niên với gương mặt anh tú, áo quần gấm lụa toát lên khí chất quý tộc có lẽ là tiểu vương gia. Quách Nhị vừa thấy cha con chàngg thì liền đứng dậy chào đón:

- Lương trưởng môn, Lương công tử, hai người đã tới.

Âm giọng hơi lớn, trong sự kiêng nể vẫn nhận ra chút gì đó cao ngạo, tự tôn. Lương Thành Nghiệp đáp lại. Quách Nhị quay qua vị tiểu vương gia:

- Tiểu vương gia, đây là Lương sư phụ, trưởng môn của phái Thanh Sơn, rất có danh tiếng.

Tiểu vương gia hồ hởi:

- Lương trưởng môn, Lương công tử, ta đã được nghe Quách sư phụ nói về hai người. Nào, hãy ngồi xuống.

Hai cha con cùng thi lễ trước khi ngồi xuống. Thị nữ mau chóng rót trà. Trà mạn ướp sen hồ D·â·m Đàm, hương thơm thoang thoảng, thanh nhã dâng lên, quả là mỹ vị của nhân gian. Nhất Công để ý, trên bàn trà còn có bánh bột đậu và nho khô, đều là thức ăn chơi của giới quý tộc. Chàng lại đưa mắt nhìn ngang. Bốn xung quanh đều là những thứ hoa thơm cỏ lạ, cổ mộc dị thạch. Trời hôm nay chớm vào đông, tuy có chút xe lạnh nhưng nắng vẫn vàng, rất thích hợp cho việc thưởng trà, ngắm hoa.

- Lương trưởng môn, ta hôm qua được đệ tử báo lại, biết hai cha con ông đang ở kinh thành nên mạo muội xin phép tiểu vương gia được mời tới chơi, cốt chỉ muốn cùng ông uống chén trà quý, ngắm chút cảnh đẹp nơi thường nhật của tiểu vương gia, tuyệt không có gì hơn.

Quách Nhị nêu lý do, trong sự kể lể đã thầm xu nịnh vị tiểu vương gia, mà cũng khoe ra cái quan hệ hơn người của mình. Lương Thành Nghiệp không quá bận tâm, bình thản đáp:

- Cảm ơn tiểu vương gia đã chiếu cố.

Rồi hướng đến gã trưởng môn họ Quách:

- Quách trưởng môn, hôm qua con ta đã sơ ý, có làm b·ị t·hương đồ đệ của ông.

Vị môn chủ chỉ nêu ra cho có lệ, Quách Nhị cũng không dám bắt bẻ, đành ngậm ngùi:

- Lương trưởng môn, tuổi trẻ, có qua lại mấy đường quyền cũng là bình thường.

Vị tiểu vương gia đồng tình:

- Đúng vậy. Anh hùng xưa nay không đánh không quen biết.

Lương Thành Nghiệp đáp:

- Tiểu vương gia nói lời khảng khái, thật có khí chất của Bát hiền vương.

Tiểu vương gia lại nói:

- Nhân nói đến chuyện này, ta đã được Quách sư phụ kể cho nghe, cũng rất muốn được thưởng thức qua tài nghệ của Lương công tử, không biết công tử có thể…

- Là tiểu vương gia muốn được tỉ thí với Lương công tử?

Quách Nhị không đợi nói hết câu, liền mớm lời. Vị tiểu vương gia dù bị vượt mặt nhưng với thân phận học trò, không muốn thất kính, đành nhã nhặn cười trừ. Lương Nhất Công trước nay không dùng võ vào việc mua vui, trước lời đề nghị thì có phần không thoải mái, suy tính:

“Đấu võ với tiểu vương gia đây chẳng phải điều gì hay ho, không may làm cậu ta b·ị t·hương thì lại ảnh hưởng đến Thanh Sơn môn. Thà rằng đấu với đám thầy trò Long Biên này, ta lại chẳng ngại”

Lương Thành Nghiệp thấy chàng lưỡng lự hồi lâu thì khẽ nhắc:

- Nhất Công, tiểu vương gia đã có lời.

Lương Nhất Công sau cân nhắc cũng lên tiếng:

- Được tiểu vương gia đã xem trọng như vậy, Nhất Công đâu dám từ chối. Chỉ là tiểu vương gia thân phận cao quý, có học võ cũng là rèn cái cốt cách mạnh mẽ can trường, đâu phải luyện những thứ vũ lực thô bạo. Nếu người muốn thưởng thức qua võ nghệ của

Thanh Sơn môn, sao không để Nhất Công tỉ thí với các đồ đề của Quách trưởng môn. Tiểu vương gia có thể vừa thưởng trà, vừa xem đánh võ.

Lời nói của chàng lập tức nhận được sự hưởng ứng.

- Quách sư phụ, Lương công tử nói phải lắm. Người hãy cho ta mượn mấy đệ tử, tốt nhất càng đông càng tốt, cuộc đấu nên dài dài một chút mới lý thú. Hãy để Lương công tử trổ hết tài nghệ.

Quách Nhị đương nhiên không vui, ngập ngừng cự lại:

- Tiểu vương gia, việc này, không phải là đích thân người…

Tiểu vương gia khẽ trừng mắt:

- Quách sư phụ, người không cho ta mượn đệ tử, hay là muốn đích thân tỉ thí với Lương công tử.

Trong lời nói tỏ rõ uy quyền của bậc vương giả. Quách Nhị dù là sư phụ cũng không dám trái lệnh. Trong số mười đệ tử phái Long Biên được cử ra, ngoài Đức cẩu và mấy tên bậu nhậu còn một gã cột tóc đuôi ngựa, xem chừng võ nghệ cao hơn cả. Tên nào tên nấy đều hằm hằm nhìn Nhất Công như kẻ thù. Lương Nhất Công rời bàn trà, trước lúc bước lên được cha căn dặn:

- Nhất Công, Thanh Sơn môn ta may mắn có cơ hội được biểu diễn trong phủ của Bát Vương, con đừng làm tiểu vương gia thất vọng.

Lương Nhất Công đáp một tiếng “dạ”. Chàng hiểu mình không được để vị tiểu vương gia thất vọng, cho rằng những gì nghe được về Thanh Sơn môn chỉ là đồn thổi. Tại bãi đất trống nơi vườn hoa, giữa những hòn non bộ muôn hình vạn trạng, mười tên đệ tử của phái Long Biên vây tròn lấy Lương Nhất Công. Cuộc đấu bắt đầu. Gã cột tóc đuôi ngựa hô lên, cả đám nhất loạt xông đến.

“Bộp. Bộp”

Lương Nhất Công vung chân đá liền một đường, hai tên Long Biên đi đầu lập tức đổ xuống. Cú ra chân nhanh gọn, tuy không quá mạnh để lấy mạng nhưng cũng khiến đối phương phải ôm bụng quằn quại. Những kẻ còn lại trong phái Long Biên trợn tròn mắt kinh hãi.

Bên bàn trà, vị tiểu vương lập tức đập tay, nói lớn:

- Hay, đá hay lắm.

Lương Thành Nghiệp cũng lên tiếng:

- Nhất Công, Lương trưởng môn là bậc tông sư của Lĩnh Nam, đệ tử của phái Long Biên tất võ nghệ cao cường, con phải cẩn thận, không được vội vã khinh suất.

Câu nói như lời nhắc nhở, Lương Nhất Công gật đầu. Chàng hiểu cha đang yêu cầu bản thân phải kiềm chế, giữ thể diện cho đối phương.

Đám đệ tử phái Long Biên sau giây phút sợ hãi thì đã lấy lại bình tĩnh. Gã cột tóc đuôi ngựa hô lên lần nữa, tất cả lại xông đến. Thứ bọn chúng sử dụng là Long Biên Tinh Yếu quyền, một lộ quyền pháp lấy xảo diệu, nhu cương tương hỗ làm yếu quyết. Mười tên trông bề ngoài có phần thô lỗ hung tợn, vậy mà khi đánh quyền ra lại thật uyển chuyển biến hóa, thân pháp linh hoạt. Trận pháp của bọn chúng cũng rất có bài bản. Tổng quân số mười người luôn chia thành vòng vây hai lớp, mỗi lớp bốn người phân ra đông tây nam bắc, tấn thủ nhịp nhàng. Ngay khi người ở vòng trong lui ra, người ở vòng ngoài sẽ lập tức tráng vào. Mặt bắc t·ấn c·ông thì mặt nam sẽ giữ trận địa, mặt đông bị uy h·iếp thì mặt tây sẽ áp lực giải nguy. Ngoài ra, luôn có hai kẻ là Đức cẩu và gã cột tóc đuôi ngựa, chúng linh động di chuyển giữa hai vòng vây, thoát ẩn thoặt hiện, chỉ chờ thời cơ bất ngờ để tập kích. Lương Nhất Công đứng giữa vòng vây, thấy đâu đâu cũng là quyền ảnh, quyền phong dồn dập réo lên.

Bên ngoài, Quách Nhị thấy mười đệ tử của mình có thể vây lấy “Anh hùng kiếm” nhất thời thịnh thế thì hoan hỉ lên tiếng:

- Tiểu vương gia, trận pháp trước mặt là gia truyền của phái ta, có tên là Long Biên Tứ linh trấn. Dù có là tuổi trẻ anh hùng như

Lương công tử, gặp phải trận pháp này cũng cẩm thấy khốn đốn.

Bên trong cuộc đấu, Lương Nhất Công thầm xét:

“Đệ tử của phái Long Biên quả nhiên cũng có thực lực, quyền pháp, trận pháp không phải dạng tầm thường. Chỉ tiếc là chúng quen thói côn đồ hạ lưu mà thành tiếng xấu, để cho thiên hạ bàn tán chê cười.”

Chàng sở dĩ để cho đối phương nắm thế chủ động là bởi còn tuân theo lời cha, nay nghe gã trưởng môn họ Quách tự phụ thì cũng không cần phải khách sáo nữa, liền mấy quyền vung ra.

“Chát. Chát. Chát. Chát”

Bốn tiếng kêu liên tiếp vang lên, bốn tên đệ tử của phái Long Biên nhảy bật ra, ôm chặt lấy cổ tay nhăn nhó. Là Khai Thiên quyền, tuyệt học trứ danh do Lương Thành Nghiệp sáng tạo. Không màu mè hình thức, lấy giản đơn mà cường hãn làm tôn chỉ. Khai Thiên Quyền đánh trực diện tới Long Biên Tinh Yếu. Nếu không phải Lương Nhất Công thủ hạ lưu tình, trong nắm đấm chỉ chứa hai thành công lực, những kẻ trúng chiêu đã lập tức gẫy gập cánh tay.

Nơi bàn trà, vị tiểu vương gia kia lại lần nữa đập tay, hô lên:

- Đấm hay lắm.

Quách Nhị thân là sư phụ, nhìn người đồ đệ quyền quý một mực cổ vũ cho đối phương thì vô cùng tức tối, nhưng cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Trong cuộc đấu, tên cột tóc đuôi ngựa thấy đồng bọn liên tiếp b·ị đ·ánh bật ra thì biết chẳng thể địch lại thì liền tìm kế sách. Gã hô lên:

- Mau, hãy khóa lấy hắn.

Một tên liều mình nhảy chồm tới, Lương Nhất Công vung quyền đấm. Tên đệ tư kia bị trúng một đấm, cả người co dúm lại như trái cà

héo. Dẫu vậy, hắn vẫn cắn răng chịu đau, vươn hai tay tóm lấy cánh tay của chàng. Lần lượt tên thứ hai, tên thứ ba rồi tên thứ bốn, thứ năm, thứ sáu nhảy chồm tới, kẻ ôm tay, kẻ ôm vai, kẻ ôm thắt lưng, nhung nhúc như lũ ruồi bâu, mục đích để khóa đi hai cánh tay của chàng.

Nhận thấy Lương Nhất Công đã không còn khả năng đánh quyền, từ phía trước, tên cột tóc đuôi ngựa tự tin lao đến.

“Bụp”

Một đòn mạnh như búa bổ đánh thẳng tới ngực. Lương Nhất Công khẽ nhíu mày.

Chương 70: Cuộc trà ở phủ vương