Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 71: Mưu đồ của Quách Nhị
Quyền này đã mang theo bẩy tám phần công lực, nhưng lại chẳng làm thương tới thiếu chủ của Thanh Sơn môn. Chàng để cho hắn đánh chúng, chỉ là muốn đệ tử phái Long Biên có gì đó vớt vát thể diện. Bao nhiêu quyền kình đều được chàng truyền hết ra sau. Tên đệ tử Long Biên đang bá cổ, ôm ghì trên lưng phải lãnh đòn thay, chu mỏ réo lên một tiếng “ối”.
Bọn chúng lúc trước dù lấy mười địch một, nhưng là lấy võ để đấu, nay dùng đến thủ đoạn bát nháo ô hợp này, thực chẳng khác gì cảnh đánh nhau của đám đầu đường xó chợ.
Lương Nhất Công càng thêm ghét bỏ, nhoẻn miệng cười khinh. Một cái lắc mình, một ngón cước vung lên. Tên cột tóc đuôi ngựa không ngờ đối phương bị bám chặt tận thắt lưng vẫn có thể tung cước đá mạnh đến vậy. Hắn bị đá trúng, hất ngược ra sau.
- “Xoảng”
Chậu mai cảnh bằng gốm lam, được tô vẽ cầu kì đặt trên kệ đá xanh rơi xuống vỡ tan. Đám đệ tử phái Long Biên há hốc mồm, trợn mắt nhìn. Làm vỡ đồ trong phủ vương chẳng phải việc gì tốt đẹp. Lương Nhất Công cũng cảm thấy ái ngại. Đúng lúc này, có tiếng nói từ bàn trà:
- Cứ đấu tiếp đi, vỡ rồi, ta sẽ mua chậu khác.
Vị tiểu vương gia lớn tiếng, giọng điệu hào phóng, chắc chắn không phải lời nói chơi. Lương Nhất Công được mở đường, lập tức xoay người qua trái, dùng hai tay túm lấy ba tên, vứt bổng sang phải. Ba tên vay đi hơn trượng, du đổ tảng đá lớn trong khối non bộ. Vị tiểu vương gia lại hô lên:
- Kệ đi, ta sẽ cho người dựng lại.
Liền sau đó, ba tên bay sang bên trái. Liên tiếp những tiếng đổ vỡ. Giọng vị tiểu vương gia lại vang lên:
- Đống thừa thãi đó, ta đang muốn vứt bỏ.
Chẳng mấy chốc, Lương Nhất Công đã đánh bại hết thảy mười tên đệ tử của phái Long Biên. Ngoài bàn trà, trong khi Quách Nhị tức tối thì vị tiểu vương gia lại vô cùng thích thú, luôn miệng tán thưởng, vỗ tay bôm bốp.
Cuộc đấu khép lại với sự ê chê cho đám đệ tử phái Long Biên. Để xoa dịu bầu không khí có phần căng thẳng và vỗ về ông thầy võ cáu kỉnh, vị tiểu vương gia liền cho đoàn hát tới. Nhịp phách buông lơi, tiếng đàn réo rắt, giọng ca nữ cất lên:
“Trúc xinh vướng dải tơ tình
Trời xuân vào độ cho mình gặp nhau
Dây trầu quấn lấy thân cau
Trước là bạc trắng để sau thêm nồng
Trăng soi vằng vặc giữa đồng
Một hoa một trúc bóng lồng với nhau
Nước trong nước chảy qua cầu
Hỏi người tri kỷ để sầu cho ai?”
Giữa tiếng nhạc, tiếng hát đong tình, Quách Nhị quay qua nói, giọng điệu như thủ thỉ:
- Lương trưởng môn, về c·ái c·hết của Khúc trưởng hộ, Quách Nhị ta thật sự rất đau lòng. Chỉ nghe tin thôi mà đã thấy chân tay rụng rời.
Họ Lương nhìn lão, nghiêm giọng đáp:
- Quách trưởng môn, ta không nghĩ bối cảnh hiện tại phù hợp để nói về những việc như vậy. Nếu muốn, sao ông không đến Tản Viên để bày tỏ thương tiếc.
Môn chủ của Thanh Sơn môn không muốn mất thời gian với những lời sáo rỗng. Quách Nhị gượng cười chữa ngượng:
- Việc nghĩa tử đương nhiên phải làm rồi. Ta với Khúc trưởng hộ cũng là chỗ quen biết. Chỉ là mấy ngày này đang bận việc ở phủ của tiểu vương gia đây, thành ra chưa đến núi Tản được.
Lương Nhất Công dù đang giả tảng theo dõi ca nữ, vẫn nghe rành rọt những gì lão họ Quách nói với cha mình, thầm nghĩ:
“Trong khi anh hùng các lộ đổ về Tản Viên thì lão lại giấu mình trong chốn phủ vương sa hoa này, mặc sức vui thú. Là lão bận việc hay s·ợ c·hết không dám ló mặt, trốn chui trốn lủi ở đây đợi chờ qua cơn sóng gió ”
Dù có khinh bỉ, chàng cũng chẳng thể hiện ra mặt, chí ít là ngay tại lúc này. Quách Nhị tiếp tục:
- Hôm nay ta mời hai cha con ông tới, tất nhiên không phải để nói về việc của Tản Viên, mà là vì việc khác.
Lão đột nhiên đổi giọng, tỏ ra hệ trọng. Lương Thành Nghiệp liền hỏi:
- Là việc gì vậy?
Rồi đánh mắt nhìn xung quanh. Vị tiểu vương gia vẫn ngồi kế bên, đang say sưa với những điệu hát, dường như không mấy để tâm tới những gì cả hai đang trao đổi. Sau lưng, đệ tử của phái Long Biên vẫn đứng vây kín. Rõ ràng chuyện lão họ Quách sắp nói chẳng phải điều gì bí mật. Hoặc giả như lão cố tình để tất cả cùng nghe được.
- Khúc trưởng hộ là thủ lĩnh của ngũ hổ. Nay ông ấy không còn…
Quách Nhị nói đến đây thì ngưng lại, khiến Lương Thành Nghiệp phải quắc mắt nhìn. Lão dường như đã đoán trước được phản ứng của đối phương, thái độ ung dung đầy bí hiểm.
- Lương trưởng môn, ta thấy không ai thích hợp hơn ông để thay vào vị trí đó.
Lời gợi ý thật đường đột, khiến người đang giả tảng nghe ca kỹ như Lương Nhất Công cũng b·ị đ·ánh động, liền trông sang. Một lão trưởng môn với dáng vẻ đạo mạo, nét mặt nghiêm nghị pha chút cau có, phong thái trưởng giả bỗng chốc lại bộc lộ là một kẻ tâm cơ thật sâu sa. Lương Nhất Công lại đánh mắt nhìn cha, suy nghĩ:
“Đúng là cha ta có mong muốn trở thành người đứng đầu của Lĩnh Nam, đưa Thanh Sơn môn trở thành đệ nhất môn phái. Nhưng ông ấy luôn đạt được mọi thứ bằng chính sức mạnh của mình. Lợi dụng những lúc như thế này, rõ ràng không phải cái cách mà cha ta muốn làm?”
Chàng hồi hộp chờ đợi phản ứng của cha mình, cho rằng sẽ là một thái độ rất dứt khoát. Nhưng không, Lương Thành Nghiệp chỉ nhìn lão họ Quách với ánh mắt nghiêm nghị, rồi nhẹ nói:
- Quách trưởng môn, ông muốn ta làm thủ lĩnh, rốt cuộc là vì gì?
Quách Nhị thấy đối phương đã đoán ra mục đích của bản thân thì cũng chẳng ngại mà giấu giếm:
- Lương trưởng môn, ông thật cơ trí hơn người. Ta đã nói rồi mà, trong Lĩnh Nam này chẳng có ai xứng đáng thay thế Khúc trưởng hộ hơn ông.
Lão vẫn cố tranh thủ tán tụng:
- Còn về ngũ hổ, Dương Vinh đ·ã c·hết, Phong Châu Vận như rắn mất đầu. Lương trưởng môn, ông xem, cũng nên có sự thay thế chứ?
- Ý ông là cái ghế ngũ hổ của Phong Châu Vận nên nhường lại cho phái Long Biên.
Lương Thành Nghiệp không đợi Quách Nhị phải nói hết ý tứ, liền đọc ra. Quách Nhị nói nói cười cười như tự thừa nhận:
- Long Biên của ta cũng là một môn phái lớn, tuy có mặt này mặt kia còn chưa bằng ngũ hổ phái, nhưng tuyệt hơn hẳn các môn phái khác trong Lĩnh Nam.
Rồi chẳng ngần ngại:
- Lương trưởng môn, ta thực lòng kính trọng, muốn tôn ông lên làm thủ lĩnh của Lĩnh Nam. Sau này, chỉ cần ông có lời, khắp võ lâm còn ai dám nghi ngại chuyện Long Biên ta vào ngũ hổ chứ.
Lương Thành Nghiệp nghe những lời chướng tai thì đùng đùng nổi giận, đập tay đến “binh” một tiếng xuống mặt bàn, khiến mấy chén trà nhất loạt nảy lên. Vị tiểu vương gia ngồi kế đang mải mê thưởng thức ca kỹ, bỗng nghe có động thì giật mình ngoảnh lại, hai mắt trợn tròn. Lương Thành Nghiệp mặc kệ sự có mặt của tiểu vương gia, đứng bật dậy, trỏ thẳng tay về phía Quách Nhị, quát lớn:
- Quách Nhị, Phong Châu đang gặp sự đau buồn, Khúc trưởng hộ còn vừa mới mất, ông chẳng chút động tâm, đã lòng dạ toan tính mưu lợi cho bản thân. Như vậy có xứng là trưởng môn của một phái? Có xứng làm anh hùng đứng giữa đất trời này không?
Quách Nhị bỗng nhiên bị quát mắng đến ngỡ ngàng, thành ra không biết phải nói lại thế nào. Lương Thành Nghiệp tiếp tục:
- Thủ lĩnh của ngũ hổ, Nghiệp này làm cũng được, không làm cũng được, là gì cũng do anh hùng thiên hạ tôn kính? Quách Nhị ông lấy cái tư cách gì mà đòi soi xét? Ông là cái thá gì chứ?
Trưởng môn của phái Long Biên lúc này đã giận đến tím cả mặt, nhưng trước khí thế quá mãnh liệt của họ Lương, miệng muốn cãi lại mà ấp úng mãi không ra tiếng. Lương Nhất Công thấy cha mình quát mắng không cho lão có cơ hội vuốt mặt thì hả hê lắm. Chàng cứ ngồi im, để mặc cha tiếp tục. Đám đệ tử phái Long Biên dù muốn cũng không dám trõ miệng vào, thành thử lúc này chỉ còn vị tiểu vương gia là người duy nhất lên tiếng:
- Lương trưởng môn, sao ngài lại quát mắng sư phụ của ta như vậy?
Lương Thành Nghiệp đối với vị tiểu vương gia thì dịu giọng:
- Tiểu vương gia, thứ cho ta đã to tiếng. Chỉ là nghe thấy những lời chối tai, không thể không nói ra.
- Vậy xin mời trưởng môn hãy ngồi lại, có gì ta từ từ rồi nói. Chẳng phải cuộc hát đang rất hay đó sao.
Vị tiểu vương gia vừa nói, vừa vẫy tay ra hiệu cho bọn hát tiếp tục. Lương Thành Nghiệp nói:
- Tiểu vương gia, cha con ta chỉ là những kẻ võ biền, không biết thưởng thức thú vui tao nhã này. Thanh Sơn môn giờ còn có việc gấp, không thể nán lại lâu hơn.
Xin được hẹn tiểu vương gia một dịp khác, sẽ đích thân mời người tới chơi.
Lương Nhất Công nghe cha nói vậy thì cũng đứng dậy cáo biệt. Vị tiểu vương gia muốn níu lại nhưng không được. Trước lúc rời đi, Lương Thành Nghiệp không quên nhắn lại cho Quách Nhị:
- Quách trưởng môn, Lĩnh Nam đang trong cơn sóng gió. Nếu phái Long Biên các ông có thể đứng ra chung sức gánh vác, tất anh hùng trong thiên hạ sẽ tôn kính, chẳng cần phải dụng tới lời nói của Nghiệp này. Còn việc của Phong Châu Vận, Thanh Sơn môn đã đồng ý bảo hộ cho họ. Ta hi vọng ông sẽ hiểu điều đó.