Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 76: Tản Viên tân trưởng hộ
Danh xưng Ngũ hổ có từ hơn hai mươi năm trước, vốn chỉ năm kẻ có thực lực võ nghệ cao cường hơn cả, chỉ xếp sau ba vị Tam Kỳ. Đến khi Lương Thành Nghiệp đả bại Hoàng Huy Nhân, thay thế địa vị thì danh xưng được mở rộng thành Ngũ hổ phái, biểu thị năm môn phái có thế lực đứng đầu Lĩnh Nam, do ngũ hổ trưởng quản. Ngũ hổ phái lấy Tản Viên làm trung tâm, phân làm đông tây nam bắc, lần lượt là Thanh Sơn, Phong Châu, Hoan Châu và Bắc Sơn, đảm bảo sự ổn định của toàn bộ võ lâm Lĩnh Nam. Giữa Ngũ hổ phái không có quy ước, luật lệ ràng buộc, nhưng cả năm luôn tránh v·a c·hạm, tôn trọng vị thế của nhau.
Trưởng quản của các môn phái, cũng chính là ngũ hổ luôn duy trì sự liên lạc, phàm chuyện đại sự hệ trọng đều có nhóm họp, thống nhất cách hành xử. Đặc biệt, bọn họ còn lập ra Ngũ hổ lệnh, là một dạng lệnh bài bằng đồng đỏ, trên có khắc hình ngũ giác, tượng trưng cho ngũ hành cũng như năm môn phái, chỉ dùng để triệu tập trong những tình huống cấp kíp, có can hệ tới vận mệnh chung của võ lâm. Một khi Ngũ hổ lệnh được phát ra, võ lâm ắt kinh động, gió tanh mưa máu khó tránh khỏi. May mắn thay, trước nay chưa khi nào phải dùng tới. Lương Thành Nghiệp và Thanh Sơn môn chính là những kẻ đầu tiên.
Vườn hoa nơi hậu điện của Tản Viên, mấy ngày trước.
- Ông trưởng Lâm nói gì cơ? Ông muốn đưa ông phó Huy lên thay thế?
Khúc Vĩnh Lâm nói ra chủ ý, khiến cả ba vị trưởng tộc các họ Ngô Thì, Nguyễn Đình và Trần Văn nhất loạt há hốc mồm kinh ngạc, trợn trừng con mắt.
- Ông trưởng Lâm đã tính kỹ chưa? Sao không phải một ai khác chứ?
- Liệu một người như ông phó Huy có thể đảm nhận trọng trách trưởng hộ?
Khúc Vĩnh Lâm đối diện với sự hoài nghi và những câu hỏi chất vấn của ba vị trưởng tộc, ôn tồn giải đáp:
- Các vị, tôi biết các vị với chú Huy còn nhiều điều nghi ngại, nhưng hãy nghe Lâm tôi nói. Trước hết, vẫn cần nhắc lại, việc này chỉ là bàn trước, phòng những lúc cấp bách. Việc lập trưởng hộ, đương nhiên phải chọn từ phó. Giữa chú Huy và chú Đình cũng cần cân nhắc thật kỹ lưỡng. Đoàn Xuân là một trong bốn dòng họ lớn ở xứ Đoài, bên cạnh Ngô Thì, Nguyễn Đình và Trần Văn, vị thế và tiếng nói hơn hẳn các dòng họ khác. Nếu bỏ chú Huy để chọn chú Đình, người họ Đoàn
Xuân chắc chắn sẽ có phản ứng. Chúng ta cần tính toán đến sự đoàn kết, thống nhất giữa các dòng tộc.
- Đó là lý do ông trưởng Lâm không cho mời lại ông trưởng họ Đoàn Xuân?
- Là vậy.
- Nhưng nếu chỉ vì vị thế của họ Đoàn Xuân thì … trước nay trưởng hộ là người của các họ nhỏ cũng không ít. Hơn nữa…ông phó Huy tính tình có phần nóng nảy, hành xử bộc trực thiếu kiềm chế, xưa giờ chỉ say mê võ nghệ, không mấy để tâm đến công việc trong ngoài của Hộ. Nếu đưa ông ấy lên làm trưởng hộ, liệu…?
Khúc Vĩnh Lâm nghe vị trưởng tộc trình bày nghi ngại, cũng đã dự liệu, liền đáp:
- Điều Lâm tôi đắn đo cũng chính là việc này. So với chú Huy, chú Đình chắc chắn từ tốn, kín đáo và sâu sắc hơn. Theo lẽ thường, nên chọn chú Đình là người kế nhiệm. Tuy nhiên, tư chất võ nghệ của chú Đình có hạn, hành sự cũng quá cẩn trọng, thành thử thiếu quyết đoán. Một điều nữa còn quan trọng hơn, nếu ta chọn chú Đình, rất có thể sẽ gây ra sự bất mãn nơi chú Huy. Phải khi vào việc, hai người không thống nhất được quan điểm, chú Đình sao có thể trưởng quản, điều hành được.
- Nhưng nếu đã vậy, một khi ông phó Huy lên trưởng, lấy gì để kìm hãm ông ấy.
Khúc Vĩnh Lâm nhẹ đáp:
- Hãy để trọng trách của trưởng hộ trói buộc chú ấy. Chỉ có phải lo cho sự tồn vong của thần khí núi Tản, sự bình yên của dân chúng xứ Đoài mới khiến chú ấy tiết chế cái sự nóng nảy, bộc trực được.
Ba vị trưởng tộc nghe Khúc Vĩnh Lâm phân giải, lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau.
Động thần tích.
- Lão Huy, lão thực sự muốn rút Sơn Thần kiếm lên?
- Đúng vậy. Ta cần phải mang theo Sơn Thần kiếm.
Ngũ hổ lệnh gửi đến, Đoàn Xuân Huy sau lần bị đoạn kiếm, muốn lấy thần kiếm, bảo vật của núi Tản ra để chiến đấu với kẻ thù. Mai Đình biết được, liền đến ngăn cản.
- Không được. Sơn Thần kiếm là bảo vật trấn giữ thần khí của núi Tản. Một khi kiếm thần bị rút lên, thần khí tiêu tán, không chỉ núi Tản và xứ Đoài, mà cả đất
Việt đều chịu hậu họa. Lão Huy, lão không thể rút kiếm lên được.
- Thần khí thì sao, giờ không phải lúc để tin vào mấy cái huyễn hoặc đó. Nếu ta không lấy được thần kiếm, không thể dùng nó để g·iết c·hết lũ c·h·ó Tống mới là hậu họa khó lường. Ông Đình, ông đừng quên bây giờ ta đã là trưởng hộ của Tản Viên. Mọi việc ở đây do ta quyết, ông dám trái lệnh sao?
Đoàn Xuân Huy quyết ý lấy kiếm. Y đã được hội đồng các trưởng tộc thống nhất đưa lên làm trưởng hộ của núi Tản, bèn đem quyền uy của người đứng đầu ra để uy h·iếp. Ngược lại, Mai Định cũng tỏ ra kiên định:
- Không sai. Lão giờ là trưởng hộ, mọi việc đều do lão quyết. Nhưng cũng đừng quên Mai Đình này đang là quản pháp. Phàm những việc mà phạm vào pháp, dù có là trưởng hộ, ta cũng nhất quyết ngăn cản. Xuân Huy, nếu lão cố chấp không chịu dừng lại, ta sẽ bắt buộc phải báo tới hội đồng tộc trưởng.
Trưởng hộ là chức vị cao nhất ở Tản Viên, nhưng không phải vì thế mà có toàn quyền định đoạt mọi thứ. Dưới trưởng hộ vẫn có quản pháp, chuyên việc quản chế, giá·m s·át việc chấp hành pháp quy của người trong Hộ. Đối với những việc vi phạm, quản pháp có quyền ngăn cản, cao hơn là triệu tập hội đồng tộc trưởng để ra quyết định. Mai Đình vì cố ngăn cản, đã sử dụng tới chức trách cao nhất của bản thân, không ngại chuyện v·a c·hạm. Đoàn Xuân Huy nghe nhắc đến hội đồng tộc trường thì “xùy” to một tiếng, nói:
- Cái đám mấy lão già đó, ta sợ chắc. Mai Đình, nếu ông muốn, cứ việc đi bẩm báo, cùng lắm là Huy này giả lại chức trưởng hộ. Nhưng mối thù của bác Lâm, nhất định phải báo. Sơn Thần kiếm, hôm nay nhất định ta phải lấy.
Họ Đoàn vung tay nắm lấy chuôi thần kiếm, toan vận lực rút lên. Mai Đình cũng tức thì chụp lấy cổ tay, cản lại. Hai bên mau chóng dồn sức, một nâng lên, một ghì xuống. Mai Đình cảm thấy từ cổ tay đối phương có một luồng khí tức cuồn cuộn như nước vỡ bờ tràn sang, khiến năm ngón tay trở lên căng tức. Là Đoàn Xuân Huy đã vận khí, bức y phải buông ra. Họ Mai không chịu, cũng lập tức vận khí kháng lại. Tình thế chẳng mấy chốc đã chuyển từ đấu sức sang đấu nội lực. Đoàn Xuân Huy tỏ rõ sự tự tin:
- Mai Đình, ông chẳng phải đối thủ của ta, còn không mau buông tay.
Mai Đình gồng mình vận khí, đáp:
- Ta biết võ nghệ của ta chẳng bằng lão, nhưng việc này liên quan đến vận mệnh của Tản Viên. Ta quyết phải ngăn lão cho được.
Đoàn Xuân Huy nhếch mép khinh thường:
- Thân lừa ưa nặng, không tự lượng sức.
Rồi lại vận công, dồn thêm khí lực xuống cánh tay. Mai Đình không đáp, chỉ mắm môi vận khí kháng lại. Đoàn Xuân Huy lại quát lên:
- Mai Đình, ông muốn c·hết sao?
Hai bên đấu nội lực, bên nào thua sẽ phải chịu tổn thương nguyên khí, nhẹ thì nguy hại lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch, nặng thì m·ất m·ạng. Mai Đình đương nhiên hiểu điều đó, nhưng vì chức trách là quản pháp, vì lo nghĩ đến khí mệnh của quốc gia dân tộc, không thể lùi bước. Đoàn Xuân Huy thấy viên phó của mình cương quyết cản mũi thì giận dữ vô cùng, lại tiếp tục điều dẫn thêm khí lực, gằn giọng:
- Ngu xuẩn, còn không buông tay.
Mai Đình lúc này đã tới cực hạn, mặt đỏ như trái ớt, toàn thân căng phồng lên do chưa quá nhiều khí lực, từ bả vai xuống đến cánh tay rung lên như dây diều. Nếu Đoàn Xuân Huy còn dồn thêm chân khí sang, y sẽ chẳng thể chịu đựng thêm được nữa. Trong tình thế nguy khốn, Mai Đình nghiến răng nói:
- Bác Lâm trước khi mất đã dặn lại, rằng sự tồn vong của Tản Viên là quan trọng nhất. Bác ấy nói hai ta là trụ cột của Tản Viên, nếu như lão nóng nảy thì Mai Đình này cần phải bình tĩnh và tỉnh táo. Ta sẽ là người can ngăn lão những lúc cần. Bác Lâm đã di huấn như vậy, Mai Đình quyết nghe theo.
Lời nói vừa dứt thì từ khóe miệng trào ra máu đỏ, là khí mạch bắt đầu bị công phá. Đoàn Xuân Huy nghe nhắc đến anh trưởng đã khuất thì tràn đầy xúc cảm, nên vừa trông thấy họ Mai thổ huyết thì lập tức thu hồi khí lực. Y đứng thần người, sau một hồi, năm ngón tay buông bỏ chuôi kiếm, nói:
- Mai Đình, ông hôm nay ngăn ta lấy Sơn Thần kiếm. Cuộc đấu với lũ Tống sắp tới, nếu ta có mệnh hệ gì, ông sẽ có trách nhiệm phải lo cho Tản Viên.
Mai Đình lúc này khí tức đã được ngơi nghỉ, không còn phải gắng gượng, đáp:
- Xuân Huy, chuyến đi tới, nhất định phải trở về. Lão là trưởng hộ, lão phải có trách nhiệm để trở về.
Đoàn Xuân Huy không nói thêm, lẳng lặng cất bước rời đi. Mai Đình trông theo bóng người rời khỏi động Thần Tích, rồi cúi xuống nhìn Sơn Thần kiếm vẫn đang cắm chắc vào đá, thở phào.