Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 75: Ngũ hổ lệnh

Chương 75: Ngũ hổ lệnh


Ngôi làng nhỏ, chuyên nghề làm gốm cách không xa Thanh Sơn môn. Cả làng đâu đâu cũng thấy lò đất, được đắp thành ụ tròn như cái nùm rơm, ống khói nhô cao vượt nóc nhà. Người dân trong làng, từ già đến trẻ, ai ai cũng tham gia vào việc làm gốm. Thanh niên trai tráng khỏe mạnh thì lo việc luyện đất, phụ nữ, người già khéo tay thì phụ trách khâu nặn hình. Những chiếc vồ to bằng bắp chân, dài hơn chiếc đòn gánh giã từng chập “thùm thụp”. Đất sét được luyện dẻo, sắt khối đặt lên chiếc bàn xoay. Từ đây, những bát, niêu, chum lọ được đôi bàn tay nhẹ nhàng, tỉ mẩn vuốt ve, tạo nên những đường cong mượt mà. Ngọn lửa hồng rực trong lò sẽ phủ lên chúng một màu đỏ thẫm như màu mận chín.

Tố Như được Diệu Linh, cô em gái hồn nhiên, nhí nhảnh của Lương Nhất Công đưa đến đây. Hẳn nhiên thiếu chủ của Thanh Sơn môn không muốn tiểu thư họ Dương cảm thấy cô đơn, nên đã nhờ vả cô em gái. Diệu Linh có được người bầu bạn nên cũng hoan hỉ nhận lời. Hai thiếu nữ ngồi bên chiếc bàn xoay, học cách tạo hình với những cục đất sét. Diệu Linh hí hoáy làm một lọ hoa. Dù đã cố gắng gần nửa canh giờ, chiếc lọ vẫn méo mó vẹo vọ và cong oằn xuống.

- Thôi, không nặn nữa.

Cô gái trẻ bực bội đập mạnh cả bàn tay như trút cơn giận xuống chiếc lọ hoa khốn khổ. Chiếc lọ bẹp xép, chỉ còn là nắm đất không rõ hình thù. Tiểu thư họ Lương quay sang, thấy Tố Như đang ngồi thinh lặng, trên tay bức tượng hình con trâu với hai chiếc sừng dài ngoằng, cong vồng ra sau. Tượng được nặn xong từ lâu, lớp đất ngoài đã trở lên khô cứng. Tố Như bần thần nhìn bức tượng.

- Chị Như. Chị Như.

Diệu Linh cất tiếng gọi lanh lảnh, đồng thời quơ tay. Tố Như liếc mắt trông sang.

- Chị làm sao thế?

Nàng khẽ lắc đầu:

- Không.

Diệu Linh nhìn bức tượng trong tay, thích thú:

- Tượng trâu đẹp quá chị ơi!

Tố Như cúi nhìn bức tượng trong tay. Câu khen chẳng khiến nàng cảm thấy vui, bởi lòng nàng đang nhớ về gia đình. Thuở bé, bên hồ sen, cha vẫn thường lấy đất sét cho ba chị em chơi. Mẹ dạy ba chị em nặn tượng. Trong số các con vật được mẹ nặn tượng, nàng thích nhất chính là con trâu.

- Linh thích nó không, chị tặng cho Linh đó.

Diệu Linh nhận lấy tượng trâu đất trên tay, say sưa ngắm nghía:

- Chị Như khéo tay thật đấy, chẳng bù cho em.

Sắc mặt cô gái trẻ đang vui tươi bỗng chốc chuyển buồn. Tố Như liền hỏi.

- Sao vậy?

Rồi khích lệ:

- Chiếc lọ hoa em nặn đâu nỗi nào, cũng khá đẹp đó chứ. Chị em mình không phải thợ, như thế cũng là rất khéo rồi.

Diệu Linh nhìn nắm đất chẳng còn thành hình trên chiếc bàn xoay:

- Là Anh Công. Anh ấy vẫn thường chê em vụng về, vô tích sự. Anh bảo con gái con đứa mà tối ngày chỉ biết võ vẽ, chẳng biết dịu dàng, yểu điệu thục nữ như người ta.

Nét mặt phụng phịu, cái bĩu môi kiêu kỳ. Tố Như đoán là nàng đang hờn dỗi, liền vờ trách móc:

- Sao công tử lại có thể nói với em gái của mình như vậy được chứ? Đâu phải ai cũng như ai đâu.

Diệu Linh:

- Đấy, chị xem thế có xứng làm anh không? Anh ấy còn bảo em phải học nữ công gia chánh, phải biết vào bếp nấu ăn, may vá thêu thùa nữa. Thật là đòi hỏi quá đáng.

Tố Như không biết phải nói tiếp thế nào. Nàng đang trong tâm trạng, thật khó để chú tâm nghe thiếu nữ tuổi mới lớn giãi bày giận hờn, sau cùng đành gắng mỉm cười dù rất gượng, rồi hỏi:

- Linh biết võ à?

- Tất nhiên.

Diệu Linh nghe hỏi đến chuyện võ nghệ thì tươi tỉnh, hào hứng hẳn lên:

- Chính anh Công là người dạy cho em đó. Tuy không được giỏi giang như anh ấy, nhưng cũng đủ để xử lý mấy đám thanh niên trong vùng chị à. Thằng nào, tên nào dám léng phéng, tí tởn chòng ghẹo là em cho chúng một quyền ngay.

Nói là tròng ghẹo, chứ quanh vùng, còn kẻ nào dám cả gan mạo phạm tới cô con gái diệu của môn chủ Thanh Sơn môn chứ. Có chăng thì là do nàng ta chủ động đánh người mà thôi. Tố Như đoán là vậy. Nàng nghĩ tới võ nghệ, lại ước như bản thân có biết thì đã chẳng bị mấy tên say xỉn kia thiếu chút nữa làm nhục. Và không chừng, nàng lại có thể bảo vệ cha mẹ, bảo vệ các em. Chỉ là…

Tố Như nghĩ về Lương Nhất Công:

- Là công tử bảo em tới chơi với chị.

Diệu Linh gật đầu thú nhận:

- Anh Công có nhờ em. Anh sợ chị ở một mình, cảm thấy buồn nên nhờ em tới chơi cùng chị.

Rồi nói thêm:

- Anh của em bề ngoài có phần lạnh lùng, khô khan, nhưng thực ra bên trong lại rất tình cảm, luôn quan tâm và nghĩ đến những người xung quanh. Tuy anh ấy hay phàn nàn, yêu cầu phải thế này thế nọ, nhưng không vì thế mà em có thể phủ nhận, anh của em là một chàng trai mẫu mực, rất là được đó.

Những lời nói tốt một cách có chủ ý. Tố Như nghe nói, nhớ lại quãng thời gian ở Phong Châu, được Lương Nhất Công ở cạnh bên chăm sóc, cảm thấy thật xao xuyến. Một cảm giác dịu dàng, ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Đôi cánh tay khẽ đan vào, siết chặt lấy nhau.

- Chị Như, hình như, anh Công rất thích chị đó.

Diệu Linh kéo Tố Như về với thực tại bằng một câu nói. Nàng thoáng chốc giật mình. Tất cả những xúc cảm có được với thiếu chủ của Thanh Sơn môn đều đến rất tự nhiên, Tố Như chưa khi nào ý thức về nó. Hơn nữa, trong lòng nàng lúc này chất chứa toàn là khổ đau, nào có chỗ cho chuyện tình cảm. Mối quan tâm duy nhất bây giờ chính là nỗi uất hận của gia đình, niềm mong mỏi kẻ thủ ác phải bị t·rừng t·rị. Nàng hỏi:

- Lương công tử mấy ngày nay không thấy xuất hiện. Linh, em có biết anh của em đi đâu không?

Diệu Linh liền đáp:

- Em cũng không chắc, hình như là đến phái Bắc Sơn. Em nghe nói đã tìm ra tung tích của mấy tên người Tống đó. Anh Công đến đó theo lệnh của cha, đã đi được mấy rồi, chắc cũng sắp về.

Tố Như nghe nói đã tìm ra tung tích của kẻ thù thì trống ngực đập dồn, hai nắm tay siết lại.


Bắc Sơn, thuộc lộ Bắc Giang, tiếp giáp với châu Lạng (Lạng Sơn).

- Lương công tử tới chơi, khách quý, khách quý.

Tiếng Ma Hồng chào vang vang giữa võ đường. Lương Nhất Công theo lệnh cha, mang thư tới cho Lưu Nhất, không gặp được thủ lĩnh của phái Bắc Sơn, chỉ có đại đệ tử ra tiếp. Thiếu chủ của Thanh Sơn môn đáp:

- Là Bắc Sơn Nhị Tú, hân hạnh.

Nếu như Lưu Nhất được mệnh danh là Bắc Sơn Nhất Giả Tàng Kiếm Bất Lộ thì Ma Hồng, cánh tay phải của Lưu Nhất, kẻ có thực lực cao hơn cả trong đám đệ tử cũng được xưng tụng là Bắc Sơn Nhị Tú. Lương Nhất Công chào bằng danh xưng, thực có ý tôn trọng, khiến Ma Hồng không khỏi ngạo nghễ.

- Lương công tử đường xa tới Bắc Sơn, không biết có việc gì hệ trọng?

Đích thân thiếu chủ của Thanh Sơn môn đến, tất phải là việc hệ trọng. Lương Nhất Công nêu thẳng mục đích chính của chuyến đi.

- Nhất Công theo lệnh cha, tới tìm Lưu thủ lĩnh. Không biết Lưu thủ lĩnh hiện có ở đây không, xin cho Nhất Công được diện kiến?

Ma Hồng:

- Sư phụ hiện đang đi vắng, ta được giao chấp quản việc trong phái. Có việc gì cần, công tử hãy cứ căn dặn, khi nào sư phụ về, ta sẽ truyền đạt lại.

Lương Nhất Công liền hỏi:

- Lưu thủ lĩnh không có ở đây sao? Ngài ấy đi đâu, bao giờ thì về?

Rồi tự thấy bản thân có phần đường đột, khiếm nhã thì giải thích:

- Nhất Công được cha giao nhiệm vụ phải, gặp bẩm báo trực tiếp Lưu thủ lĩnh.

Ma Hồng:

- Là việc gì vậy? Thực không thể truyền đạt qua Ma Hồng được sao?

Lương Nhất Công khéo léo khước từ:

- Sự việc hệ trọng, mong anh thông cảm. Nhất Công là làm theo lệnh.

Ma Hồng bị từ chối vẫn điềm nhiên không tỏ thái độ, ngược lại còn khẽ mỉm cười, nói:

- Nếu vậy, e Lương công tử sẽ phải đợi rồi, cũng không biết đến khi nào. Để ta cho người chuẩn bị, Bắc Sơn chưa khi nào có dịp được mời “Anh hùng kiếm” ở lại chơi cả, chẳng bằng tiện ngay bây giờ. Hy vọng công tử không từ chối?

Lương Nhất Công bỗng nhiên được mời ở lại, họ Ma có vẻ rất hào hứng. Chàng dù không thích thú nhưng vì lệnh của cha, đành vui vẻ chấp thuận:

- Xem ra cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách ở lại chờ đợi. Cảm phiền đến Bắc Sơn rồi.

Dẫu vậy, vẫn còn băn khoăn:

- Chỉ là, việc Nhất Công được giao vô cùng hệ trọng, có liên quan đến vận mệnh của các môn phái. Nếu không sớm gặp được Lưu thủ lĩnh, việc chung khó thành thì hậu họa thật khó lường. Khi ấy không riêng gì Thanh Sơn, mà cả Bắc Sơn cũng liên lụy.

Ma Hồng nghe nhắc đến hậu họa có thể liên lụy đến phái Bắc Sơn, lại để ý thấy thái độ sốt ruột, lo lắng của Lương Nhất Công, không thể bàng quang, liền hỏi:

- Rốt cục là việc hệ trọng gì mà có thể ảnh hưởng tới các môn phái vậy? Ma Hồng là người của Lĩnh Nam, cũng có trách nhiệm trong đó, không lẽ Lương công tử không thể nể mặt mà tiết lộ đôi chút được sao?

Lương Nhất Công đắn đo một hồi, sau cùng cũng vì nể nang, nửa giấu kín, nửa tiết lộ:

- Thứ cho Nhất Công không nói được gì nhiều. Cha sai ta đến là muốn gửi tận tay tới Lưu thủ lĩnh. Nếu không trực tiếp gặp mặt, tuyệt không thể giao cho ai khác được?

- Là thứ gì? - Ma Hồng không giấu nổi sự tò mò.

- Một bức thư.

- Một bức thư?

Ma Hồng ngạc nhiên, rồi bất ngờ cười lên, nói:

- Lương công tử, Ma Hồng ta còn tưởng công tử mang tới thứ gì quan trọng, hóa ra chỉ là một bức thư. Nếu chỉ có vậy, sao công tử không cho thuộc hạ của mình mang tới, cất công đường xá xa xôi làm chi cho mệt. Không lẽ công tử lại sợ ngang đường có k·ẻ c·ướp mất thư sao?

Lương Nhất Công đối với tiếng cười và sự khinh khi của đối phương chỉ trầm tĩnh đáp:

- Thư quan trọng, không thể để người khác mang tới được.

Ma Hồng thấy thiếu chủ của Thanh Sơn môn rất mực nghiêm túc thì cũng không dám diễu cợt nữa, lại hỏi:

- Công tử biết nội dung trong thư chứ?

Lương Nhất Công đáp:

- Biết, nhưng không thể nói với anh được.

Ma Hồng năm lần bẩy lượt thăm dò, nhưng chàng vẫn khăng khăng giữ bí mật. Gã biết chẳng thể ép buộc, lại lo sợ cái sự hệ trọng chưa rõ kia, sau hồi cân nhắc thì nói:

- Lương công tử, thực ra sư phụ của ta hiện đang ở bản phái, chỉ là có công chuyện, chưa thể ra tiếp ngay công tử được.

- Là chuyện gì vậy?

- Sư phụ ta tuần nay bế quan tu luyện, không muốn bị người ngoài làm phiền. Chính vì vậy, ta mới phải nói là đi vắng, mong công tử thông cảm. Công tử đợi chút, để ta vào bẩm báo với người.

Lương Nhất Công thuận theo. Chàng từ đầu với thái độ lập lờ của họ Ma đã có nghi ngờ, nên cũng vờ diễn để kiểm tra hư thực. Ma Hồng đi vào trong, sau độ tuần trà thì quay lại:

- Lương công tử, sư phụ ta có nhắn, việc tu luyện đang vào độ tập trung, chưa thể dừng ngay được. Người muốn hỏi trước công tử nội dung bức thư? Nếu phải việc quan trọng sẽ có sắp xếp.

Lương Nhất Công lúc này chẳng ngại mà giấu giếm:

- Ma Hồng, phiền anh báo lại, thư mang tới là Ngũ hổ lệnh.

Ba tiếng “Ngũ hổ lệnh” phát ra, lập tức khiến đối phương phải kinh động. Ma Hồng lẩm nhẩm một lúc, rồi khẽ đưa tay lau mồ hôi trán:

- Để ta bẩm báo với sư phụ.

Gã lại đi ra sau, một hồi thì quay lại:

- Lương công tử, sư phụ bảo ta nói với công tử, Ngũ hổ lệnh phát ra, tất là chuyện đại sự hệ trọng, vẫn chỉ là việc bế quan dang dở, không thể dừng ngay được, bằng không sẽ tổn hại nguyên khí. Xin công tử cứ giao thư. Việc không thể chậm trễ, sư phụ ta sẽ xem thư trong lúc tu luyện, nếu cần phải làm gì sẽ có điều động kịp thời.

Lương Nhất Công trông điệu bộ lúng túng của gã, vẫn còn có ngờ vực, liền đáp:

- Cha đã yêu cầu phải đưa tận tay cho Lưu thủ lĩnh. Nếu ngài ấy đang bận bế quan, không thể ra gặp, xin hãy cho Nhất Công được đến trước mật thất. Ngoài thư ra còn có mật ngôn cần truyền. Ngay khi bẩm báo xong với Lưu thủ lĩnh, Nhất Công sẽ rời đi, quyết không làm phiền quá trình tu tập. Bằng không, ta đành đợi ở đây đến khi ngài ấy khai quan.

Chàng lấy cớ để đề phòng gian trá. Ma Hồng tiếng là chủ nhà mà bị đối phương nghi ngờ, hết lần này đến lần khác đòi hỏi thái quá thì có phẫn uất, nhưng không biết phải xử trí thế nào, đành lần nữa xin phép:

- Vậy xin Lương công tử đợi cho. Ta vào trong báo lại với sư phụ, rồi sẽ ra dẫn công tử vào.

Gã chưa bẩm báo, mà đã chắc việc đưa chàng vào. Lương Nhất Công đoán ngay việc sư phụ gã chẳng bận tu luyện gì, có khi đang đứng ngay sau võ đường, nghe ngóng toàn bộ câu chuyện. Chàng liền cho gọi lại, ngay khi gã toan rời đi:

- Ma Hồng, khoan đã. Ta nghĩ lại rồi, Lưu thủ lĩnh đang bận việc tu tập, ta đến bên ngoài thật sự không tiện. Việc diện kiến không cần nữa, phiền anh chuyển thư vào cho Lưu thủ lĩnh, nhắn là cha ta chờ đợi ngài ấy.

Ma Hồng không hiểu vì sao đối phương lại đổi ý, nhận thư trong sự ngỡ ngàng rồi đi ra sau. Lương Nhất Công sau khi nghe gã chuyển lời của Lưu Nhất, xác nhận đã nhận được thư thì lập tức rời Bắc Sơn, gấp gáp trở về Thanh Sơn môn.

Chương 75: Ngũ hổ lệnh