Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 78: Cuộc tụ hội ở Tỳ Bà trang
Trấn Gia Viễn, thuộc phủ Trường Yên, cách không xa Tam Điệp, là cửa ngõ ra vào xứ Thanh Diễn. Nơi đây một vùng non nước hòa quyện, cảnh sắc hữu tình. Tỳ Bà trang là một trang viên nhỏ nằm ở đầu trấn, tựa lưng vào vách núi. Chủ nhân của Tỳ Bà trang là Đinh Đồng Sùng, hậu duệ dòng thứ của nhà Đinh. Thiên hạ biến chuyển, vật đổi sao dời, nhà Đinh đã không còn nắm giữ uy quyền của đất Việt, Đinh Đồng Sùng thừa chế cơ ngơi của cha ông, an phận ở đất Gia Viên, chuyên tâm lo chuyện hương khói thờ tự. Năm ngày trước, người của Thanh Sơn môn đưa thư tới, muốn cậy nhờ trang viên làm nơi tụ hội của ngũ hổ phái. Vốn chẳng mấy dính dáng đến các thế lực trên chốn giang hồ, càng không muốn làm chuyện gì gây sự chú ý tới quan quân quanh vùng, nhưng vì có thân tình với môn chủ của Thanh Sơn môn, Đinh Đồng Sùng đành nhận lời. Y cho người sửa soạn phòng ốc, tân trang đường đi lối lại, sẵn sàng đón khách.
Thanh Sơn và Bắc Sơn đi cùng nhau, là hai môn phái đến đầu tiên. Quá trưa, người của Tản Viên cũng có mặt. Tân trưởng hộ Đoàn Xuân Huy dẫn theo các thủ thất và thủ bát, quân số đông đảo lên đến hơn ba mươi, xem ra rất quyết tâm cho cuộc chiến lần này. Thành Hoan Châu là lực lượng xuất hiện sau cùng, khi trời đã xâm xẩm tối. Binh khí đặc thù của người Hoan Châu là côn và thương, vì vậy, sự xuất hiện của họ cũng có phần lích kích, lỉnh kỉnh hơn.
Tối đến, tất cả tụ hội tại sân trước của trang viên, Lương Thành Nghiệp đứng giữa trăm người, dõng dạc lên tiếng:
- Thưa các vị, Lĩnh Nam ta đang trải qua những ngày đau buồn, kinh động. Dương gia và Phong Châu Vận chịu thảm cảnh, Khúc trưởng hộ, thủ lĩnh của chúng ta cũng bị ám hại. Hung thủ không ai khác, chính là lũ người Tống. Mục tiêu của chúng là đoạt tứ khí, diệt ngũ hổ. Bọn chúng muốn c·ướp đi niềm tự hào của các dân Việt, muốn tiêu diệt võ lâm Lĩnh Nam. Nhưng tất cả đều chỉ là những tham vọng ngông cuồng, huyễn hoặc. Kẻ địch đã đến. Chúng ta là những môn phái thuộc ngũ hổ, là trụ cột của võ lâm. Dù là Tản Viên hay Bắc Sơn, dù là Thanh Sơn hay Hoan Châu, tất cả đều gánh vác trọng trách trên vai, tất cả đều có trách nhiệm phải chung sức chống địch. Thanh Sơn môn dù chưa chịu tổn thương mất mát, nhưng vẫn có chung nỗi căm phẫn, oán hận cùng với Tản Viên và
Phong Châu. Nay được Dương tiểu thư, con gái của thủ lĩnh Dương Vinh thỉnh cầu, Thanh Sơn môn mạo muội phát đi Ngũ hổ lệnh, hiệu triệu anh hùng hào kiệt trong ngũ hổ phái về đây, mong được sự chung sức đồng lòng của tất cả. Trước là để báo thù cho Khúc trưởng hộ và Phong Châu Vận, sau là vì an nguy của các môn phái. Các vị, xin hãy cho ý kiến. Hôm nay, bất luận dù là thế nào, Thanh Sơn môn cũng quyết dốc hết sức người, bằng mọi giá phải truy bắt lũ người Tống, diệt trừ mối họa cho võ lâm.
Lời vừa dứt, bốn chung quanh đã rộ lên những tiếng đồng thuận. Giữa sân, Đoàn Xuân Huy đại diện cho núi Tản Viên cũng bước lên, nói lớn:
- Lũ c·h·ó Tống đó đã bày mưu g·iết hại Khúc trưởng hộ, c·ướp đi Can Trường Kiếm. Người Tản Viên có mối thù to lớn, thề không đội trời chung. Dù hôm nay Lương trưởng môn không phát động, Xuân Huy ta cùng các anh em thủ hộ cũng quyết truy tìm bọn chúng cho bằng được. Nợ máu phải trả bằng máu. Lũ c·h·ó Tống đó nhất định phải c·hết.
Hai chữ “phải c·hết” được họ Đoàn gằn giọng, phát ra như tuyên án. Hơn ba mươi thủ hộ theo khẩu lệnh của tân trưởng hộ, cũng nhất loạt hô vang:
- G·i·ế·t! G·i·ế·t!
Tiếng hô vang dội. Người Tản Viên đã tỏ rõ quyết tâm, đến lượt thành Hoan Châu đưa ra chủ ý. Ngô Thiết nói:
- Không cần biết thế nào, bọn Tống đó dám tính chuyện c·ướp Phi Long Kích, người Hoan Châu quyết cho chúng không có mạng trở về.
Thành chủ thành Hoan Châu nghiến răng, giã mạnh cây thiết thương trong tay, kêu đến “Kình” một tiếng, khiến viên đát lát dưới chân vỡ vụn. Ba trong bốn môn phái đã lên tiếng, tất cả ánh mắt giờ đổ dồn hết về phái Bắc Sơn. Lương Thành Nghiệp khéo nhắc:
-
Lưu thủ lĩnh, núi Tản Viên, thành Hoan Châu đều đã cho ý kiến.
Cả hai đã có thỏa thuận từ trước, hơn nữa phái Bắc Sơn cũng bị dồn vào tình thế không thể khước từ, Lưu Nhất chỉ còn cách đồng thuận, dõng dạc tuyên bố một cách đầy hào sảng:
- Việc lớn của võ lâm Lĩnh Nam, Bắc Sơn là một trong ngũ hổ phái, sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ. Người Bắc Sơn quyết xả thân vì đại nghĩa.
Như vậy, tất cả đều đã thống nhất một lòng. Bốn bề lúc này rộ lên những tiếng hô hào, thúc động sĩ khí:
- G·i·ế·t Tống, trả thù cho Khúc trưởng hộ. G·i·ế·t Tống, trả thù cho Dương gia.
Lương Thành Nghiệp đứng ở trung tâm, khí độ trầm hùng. Sau một hồi, môn chủ Thanh Sơn môn ra hiệu cho tất cả im lặng, nói:
- Thưa các vị, người của ta đã đi do thám, tìm ra được tung tích của kẻ thù. Lũ người Tống đó hiện đang ở Tam Cốc, cách không xa nơi này. Ngay sáng mai, chúng ta sẽ lập tức lên đường, đến đó truy bắt bọn chúng.
Trong lúc này, một tên gia nhân từ ngoài cổng chạy vào bẩm báo với chủ nhân. Đinh Đồng Sung nghe xong, tiến đến chỗ Lương Thành Nghiệp, nói:
- Lương trưởng hộ, bên ngoài có người tới, tự xưng là Hoàng Lão đạo chủ, muốn được vào đây. Ngài xem, có phải là khách do ngài mời tới?
Bốn chữ “Hoàng Lão đạo chủ” khiến tất thảy mọi người có mặt trong sân đều cảm thấy bất ngờ. Những tiếng rì rào vang lên:
- Là Nguyên Tiên giáo ở đất Hồng, họ đến đây làm gì?
- Không phải chuyến này chỉ có ngũ hổ phái thôi sao?
Đoàn Xuân Huy với bản tính bộc trực, là kẻ lên tiếng đầu xua đuổi trước tiên:
- Đây là chỗ để bàn việc hệ trọng của võ lâm, không phải nơi cho lũ tà ma dị đạo. Hãy đuổi chúng cút đi.
Ngô Thiết thì quay qua chất vấn.
- Lương trưởng môn, không phải ông cho mời chúng tới chứ?
Lương Thành Nghiệp không hề có liền hệ với Nguyên Tiên giáo, chưa hiểu sự tình thế nào, chỉ biết lắc đầu đáp:
- Không.
Rồi quay qua trang chủ họ Đinh, nói:
- Đinh trang chủ, phiền ngài hãy cho người đuổi chúng đi chứ. Cứ xem như Tỳ Bà trang đang bận việc, không tiếp khách lạ.
Đinh Đồng Sùng nghe theo, liền sai gia nhân y lệnh. Tên gia nhân chạy ra ngoài, sau một chốc thì vào báo:
- Thưa, Hoàng Lão gì gì đó có nói, Ngũ hổ phái tụ họp để lo chuyện của võ lâm, Nguyên Tiên giáo muốn đến góp sức, cớ gì lại bị đuổi đi?
Nghe xong, mấy kẻ đứng đầu các phái đều đánh mắt nhìn nhau. Đoàn Xuân Huy bực tức thốt lên:
- Mẹ kiếp, cái lũ chúng thì giúp được gì mà đòi góp sức chứ.
Lương Thành Nghiệp sau chút đắn đo thì quyết:
- Dù gì người cũng đã đến, cứ cho họ vào đã, chớ để thiên hạ lại đặt điều chê trách chúng ta.
Rồi sai tên gia nhân ra mời vào. Vẫn là lão đạo sỹ với dáng vẻ như tiên ông đắc đạo, tay cầm phất trần, thân khoác hoàng bào, theo sau là hai hàng đệ tử ngay ngắn, không khác khi xuất hiện ở Mai Hoa cốc. Dù trước mặt là những kẻ đứng đầu các đại phái của Lĩnh Nam, lão cũng chẳng tỏ ra có gì nép vế. Lương Thành Nghiệp lên tiếng:
- Hoàng Lão đạo chủ, hôm nay ngũ hổ phái tụ hội, không biết Nguyên Tiên giáo đến có việc gì?
Lão đạo chủ:
- Lương trưởng môn, các vị trưởng phái. Ngũ hổ phái truyền đi Ngũ hổ Lệnh, muốn hiệu triệu để liên thủ chống lại người Tống.
Nguyên tiên giáo của lão đạo tuy không thuộc Ngũ hổ, nhưng cũng cảm thấy có trách nhiệm, muốn được góp chút sức lực, đã mạo muội không mời mà đến.
Lương Thành Nghe lại hỏi cho rõ hơn:
- Hoàng Lão đạo chủ muốn cùng chúng ta truy bắt lũ người Tống? Việc này rất nguy hiểm.
Lão đạo chủ đưa tay vuốt chòm râu dài như cước, với hai chữ “nguy hiểm” có phần coi nhẹ:
- Nguyên Tiên giáo chỉ sợ không đóng góp được gì cho võ lâm, với nguy hiểm nào đáng để tâm đến.
Khẩu khí hào sảng, rất có phong thái của kẻ anh hùng. Họ Lương còn chưa kịp lên tiếng thì Đoàn Xuân Huy đã c·ướp lời:
- Lão đạo sỹ, đây là chuyện nội bộ của Ngũ hổ phái, các ông người ngoài, chớ can dự vào.
Lão đạo chủ chậm rãi đáp lại:
- Đã là mối họa chung của võ lâm, sao có thể là việc riêng của mấy môn phái các vị được chứ. Ngũ hổ phái cứ khăng khăng xua đuổi các môn phái khác, liệu có phải lo giữ địa vị của riêng mình?
Họ Đoàn nghe đến vậy thì sôi máu, Ngô Thiết liền chen ngang:
- Việc nguy hiểm đến tính mạng, Nguyên Tiên giáo một mực muốn tham gia. Nói thẳng đi, các ông làm vậy là vì mục đích gì?
Trước câu hỏi thẳng thắn, lão đạo chủ cũng chẳng ngần ngại nói ra:
- Nguyên Tiên giáo vì trách nhiệm chung với võ lâm đồng đạo, không có mưu tính sự riêng. Lão đạo ta vẫn nghĩ, Ngũ hổ phái khi trước đông đủ, lực lượng hùng mạnh, anh tài hào kiệt như mây, đối với mấy tên người Tống kia đối phó chẳng khó khăn gì. Chỉ là giờ đã thiếu đi Phong Châu Vận, Khúc trưởng hộ cũng không còn, thực đã phải chịu suy tổn. Nguyên Tiên giáo dù không lớn mạnh hơn ai, vẫn muốn được gánh vác phần trọng trách mà Phong Châu Vận để lại, chung sức cùng các vị trong cuộc chiến này.
Lời nói gẫy gọn, lý lẽ thuyết phục. Rõ ràng lão đạo chủ muốn Nguyên Tiên giáo thay thế Phong Châu Vận, chiếm một chân trong ngũ hổ, mà nghe qua lại thành ra nghĩa khí cao cả. Lưu Nhất từ đầu im lặng, lúc này lên tiếng:
- Gì mà chung sức vì võ lâm chứ, loanh quanh cũng chỉ là muốn kiếm một chân trong ngũ hổ. Đất Việt ta xưa nay võ đạo phân minh. Ngũ hổ là nơi tập hợp các võ phái, không phải sân khấu cho phường yêu ma tà đạo. Nguyên Tiên giáo muốn góp sức chống địch ư, lấy gì để góp đây? Đừng bảo là mấy trò múa lửa giả thần giả quỷ, ba cái bùa chú lừa gạt người trần mắt thịt. Những thứ ấy, chẳng giúp được gì trước lũ người Tống đâu.
Thủ lĩnh phái Bắc Sơn vốn kiệm lời, vậy mà với sự xuất hiện của lão đạo chủ và Nguyên Tiên giáo lại tỏ ra chua ngoa gay gắt, khiến tất cả phải bất ngờ. Đa phần đều không hiểu nội tình, ngoại trừ Lương Nhất Công. Trong lần bôn tẩu đến đất Hà Bắc, chàng đã được nghe kể về mối hiềm khích giữa phái Bắc Sơn và Nguyên Tiên giáo. Nguyên do cũng bởi sự lớn mạnh nhanh chóng của giáo phái do lão đạo sỹ tự xưng kia làm chủ. Việc thu hút giáo chúng lan rộng từ đất Hồng sang tới Hà Bắc và xứ Lạng đã phạm vào địa bàn của phái Bắc Sơn, dẫn tới v·a c·hạm qua lại giữa hai bên. Lương Nhất Công dự cảm:
“Hai người này vốn chẳng ưa gì nhau. Nếu cứ để tiếp tục, không khéo nơi đây lại thành chỗ cãi vã cho cả hai”
Dẫu vậy, với vị thế là bậc bậu bối, chàng chẳng thể xen vào. Lưu Nhất cố tình giễu cợt, hòng hạ thấp và sỉ nhục đối thủ trước mặt quần hùng. Lão đạo chủ nghe những lời công kích thì cũng hậm hực lắm, nhưng vẫn cố giữ cho mình sự bình tĩnh:
- Thủ lĩnh của Bắc Sơn thật khinh người quá đáng, xem ra đã ở trong Ngũ hổ thì chẳng còn coi ai ra gì.
Lưu Nhất với lời cáo buộc chỉ nhếch mép cười khinh:
- Người Bắc Sơn với tất cả các môn phái trong Lĩnh Nam đều nhất mực nể trọng, duy chỉ có Nguyên Tiên giáo là vẫn chưa tìm ra lý do mà thôi.
Nguyên Tiên giáo không mời mà đến, vốn đã chẳng phải phép. Vì vậy, dù có bị các môn phái tẩy chay xua đuổi, lão đạo chủ vẫn cắn răng mà chịu. Nhưng họ Lưu kia hết lần này đến lần khác buông lời khích bác, thật khó để nhẫn nhịn. Nếu không làm cho đối phương phải im miệng, e Nguyên Tiên giáo sẽ trở thành trò bôi bác ở chốn này, tất bị xua đuổi đến cùng. Lão đạo chủ nghĩ vậy thì chiến ý dâng lên, buông lời thách thức:
- Lưu thủ lĩnh trước sau vẫn là cho Nguyên Tiên giáo không có anh tài. Được, vậy hôm nay hai ta tỉ thí một phen. Trước mặt anh hùng tề tựu, để xem ai hơn ai.
Lưu Nhất với lời thách thức thì tự phụ:
- Muốn so cao thấp sao? Không tự lượng sức mình.
Hẳn là thủ lĩnh của Bắc Sơn muốn nhân cơ hội này mà lấy hết đi thể diện của giáo chủ Nguyên Tiên giáo. Cả hai liền xuất thủ, lao vào nhau.