Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 79: Việt Tống chi chiến
Lão đạo chủ vung cây phất trần trên tay, vụt liên tiếp mấy đường, là các chiêu thức trong Nguyên Tiên Hành Đạo Giả do chính lão sáng tạo ra. Cây phất trần được kết từ vô số sợi chỉ bạc, tuy mảnh mà bền và sắc như cước, trong tối đêm lại càng trở lên vô hình, chỉ nghe thấy những tiếng “vun v·út” rít lên liên hồi, như tiếng gió rít qua khe cửa. Đây là lần đầu nhân sỹ võ lâm được chứng kiến giáo chủ Nguyên Tiên giáo hiển lộ thân thủ, tuy chỉ mới tỉ đấu mà đã tỏ ra có thực lực. Đổi lại, Lưu Nhất tay phải dùng kiếm đỡ gạt, tay trái cũng lập chưởng uy h·iếp, sử ra Phiên Vân chưởng. Bóng kiếm khoa tròn như hoa nở, bóng chưởng bồng bềnh như mây trôi, thoáng trông thì nhẹ nhàng phiêu hốt mà kỳ thực sức nặng nghìn cân. Hai bên chiết chiêu qua lại một hồi, vẫn không phân cao thấp.
Mỗi lần chưởng lực đồn xuống, cây phất trần lại tỏa ra như tay tiên, đón lấy. Lão đạo chủ muốn phô diễn trước mặt quần hùng ngũ hổ phái, liền hô lên:
- Lưu Nhất, còn không xuất kiếm!
Đáp lại, họ Lưu càng tỏ ra khinh khi:
- Đấu với ngươi, chỉ cần vậy là đủ.
Lão đạo chủ phẫn nộ, lại vung phất trần đánh tới. Những sợi chỉ bạc từ cây phất trần được quán kình, tỏa ra như vô số vuốt sắc toan chụp tới trước mặt đối thủ. Lưu Nhất không chậm trễ, liền đưa kiếm chặn lấy. Nhưng kiếm vừa chặn ra thì đã bị phất trần cuốn lấy và khóa chặt. Từ thế công uy mãnh, lão đạo chủ đã chuyển qua cầm nã, khóa lấy binh khí của đối phương, đồng thời tay còn lại dựng chưởng đánh tới, miệng hô lớn:
- Để lão đạo ta đấu với ngươi.
Lưu Nhất thấy đối phương muốn đấu chưởng thì cũng chẳng ngần ngại, tay trái xuất chưởng ra đón lấy. Cả hai tỉ thí đều là muốn hạ bệ, sỉ nhục đối phương. Tuy nhiên, khuôn viên sân trước của Tỳ Bà trang có phần nhỏ hẹp, lại đứng đông kín người, thật không phải chốn thích hợp để có thể thoải mái dụng kình. Vì vậy, màn đối chưởng chính là cơ hội tốt để phân định cao thấp, chân chính so kè sức mạnh.
Cả hai cùng dồn công lực. Hai cỗ chưởng hùng hậu đánh tới, nổ đến đùng một tiếng, khiến tất thảy xung quanh đều cảm thấy chấn động. Hai đối thủ cùng bị bức lui ra sau. Trong khi Lưu Nhất hơi thở xao động thì lão đạo chủ khẽ cau mày, tay chưởng run lên, ngầm nín lặng điều tức. Bên ngoài, tất cả đều chăm chú quan sát, riêng với Lương Nhất Công thì càng chú tâm hơn. Không dễ gì có cơ hội để xem các cao thủ tỉ thí, đặc biệt là thủ lĩnh của Bắc Sơn, một trong ngũ hổ. Chàng so xét:
“Tuy Lưu thủ lĩnh có tỏ ra nhàn nhã hơn, nhưng cũng chẳng thể vỗ ngực nhận là áp đảo được, bất quá cũng chỉ ngang mà thôi. Lão đạo sỹ kia coi chừng cũng là kẻ có thực lực, không phải dạng chỉ khoa chương bên ngoài. Lưu thủ lĩnh muốn thắng, ắt phải giở hết sức mạnh ra. Để xem chuyến này Tàng kiếm bất lộ có chịu hiển lộ không?”
Trở lại với màn tỉ thí, Lão đạo chủ thấy bản thân chưa cần bung hết sức, vẫn có thể đánh ngang với ngũ hổ thì đắc chí:
- Thủ lĩnh của Bắc Sơn, xem ra cũng chỉ có vậy. Theo lão đạo ta thì nên đổi thành Tàng Kiếm Bất Xuất sẽ hợp hơn đó.
Lão cố ý khích tướng, muốn đối phương phải xuất ra vỗ công mạnh nhất của mình. Phía bên kia, Lưu Nhất ung dung đáp:
- Vẫn là giữ cái mạng đạo sỹ thối nhà ngươi.
Cả hai xem ra không hạ bệ được nhau thì không dừng lại, sau mấy nhịp thở điều tức thì lại sửa soạn ra chiêu. Đúng lúc này, Lương Nhất Công bất ngờ chen ngang vào, đứng giữa hai người:
- Các vị, hãy dừng tay.
Lời nói của môn chủ Thanh Sơn môn, cả hai dù không muốn nghe theo cũng phải tôn trọng. Lưu Nhất và lão đạo chủ tạm thời thu tay, lại liền chuyển qua võ miệng.
- Sao vậy Lương trưởng môn? Ông không để ta dạy cho tay đạo sỹ thối này một trận.
- Hứ. Dừng lại làm gì. Để Hoàng lão đạo chủ ta cho anh hùng thiên hạ thấy thủ lĩnh Bắc Sơn rốt cục ra sao?
Lương Thành Nghiệp không để cả hai tiếp tục cuộc cãi vã, nghiêm giọng nói:
- Các vị, kẻ địch còn ở phía trước, hôm nay chúng ta tụ hội về đây là để tính kế đối phó với chúng, không phải làm những việc như này. So đo cao thấp hơn thua chẳng phải là gà nhà đá nhau, tự giúp sức cho địch sao? Theo ta, hai vị nên gác hiềm khích qua một bên, cùng chung sức truy bắt lũ người Tống, diệt trừ mối họa cho võ lâm. Đó mới là việc nên làm.
Những lời can ngăn, lại như trách cứ, giáo huấn. Cả Lưu Nhất cùng lão đạo chủ nghe vậy thì thôi không còn nghĩ đến tỉ đấu nữa. Lưu Nhất dù thế nào vẫn không chịu để cho Nguyên Tiên giáo tham gia cùng, lại viện dẫn lý do:
- Ngũ hổ lệnh phát ra, chuyện truy bắt lũ người Tống trước sau vẫn là việc của Ngũ hổ phái. Nếu Ngũ hổ phái không tự làm được, phải nhờ đến giúp sức của bên ngoài, há chẳng phải danh tiếng sẽ chẳng còn sao?
Đoàn Xuân Huy cũng đồng tình:
- Đúng vậy. Chỉ có mấy tên c·h·ó Tống, cần này người của Ngũ hổ, sợ còn không đủ sao?
Lương Thành Nghiệp thấy thủ lĩnh của Bắc Sơn mấy ngày trước còn muốn né tránh, nay vì sự xuất hiện của Nguyên Tiên giáo mà thành ra hăng hái thì thầm mừng. Với môn chủ của Thanh Sơn môn, cốt yếu vẫn là đạt được đồng thuận của Ngũ hổ phái, còn việc có thêm hay không Nguyên Tiên giáo không quan trọng. Đúng là có thể vì chiều lòng tất cả mà đuổi bọn họ đi. Nhưng ngay lúc này, trong đầu họ Lương lại có suy nghĩ khác.
- Các vị, về việc Hoàng Lão đạo chủ và Nguyên Tiên giáo muốn tham gia việc truy bắt lũ người Tống, theo ta thấy, ngũ hổ phái cũng không nên cố chấp. Thêm người, thêm sức, chúng ta càng chắc chắn đánh bại được kẻ địch. Hơn nữa, để phụ một ý tốt trong lúc này, ngũ hổ phái tất sẽ bị cho là hẹp hòi nhỏ mọn, sẽ bị thiên hạ cười chê.
Lời phân tích thấu tình đạt lý. Dù vậy, Đoàn Xuân Huy vẫn không cho là phải, lại lớn tiếng:
- Cái gì cười chê chứ. Lĩnh Nam này toàn là một lũ thỏ cáy, chỉ biết vun vén cho tông môn của chúng nó, đến lúc cần thì chẳng thấy mặt mũi đâu. Kẻ nào dám cười chê, để Huy này cho chúng một bài học.
Dù đã là trưởng hộ, họ Đoàn vẫn không sửa được cái tính nóng nảy lỗ mãng. Bản thân y vẫn đang bất mãn với hội đồng tộc trưởng và những quy chế của bản phái, thành ra bất mãn với tất cả. Nhưng chê tất cả đều là thỏ cáy, không dám ra mặt thì khác nào công nhận cái nghĩa khí của Nguyên Tiên giáo. Ngô Thiết đứng kế bên liền kiềm lại:
- Đoàn trưởng hộ, sao lại nói như vậy chứ.
Rồi có ý kiến:
- Lời của Lương trưởng môn rất có lý. Theo ta, thêm Nguyên Tiên giáo là điều tốt, chẳng có gì phải lăn tăn cả. Việc cần bây giờ là hãy chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng cho ngày mai. Kẻ thù rất đáng sợ, chúng ta không được sao nhãng vì những việc không đâu.
Vậy là ngoài Thanh Sơn, đã có thêm Hoan Châu đồng tình. Đoàn Xuân Huy, Lưu Nhất lúc này cũng không muốn tranh cãi thêm, đành ậm ừ chấp thuận. Hoàng lão đạo chủ vì thế mà cả mừng.
Sáng hôm sau, tất cả cùng lên đường, trời lúc này hãy còn tờ mờ.
Tam Cốc, nơi núi non, sông nước và mây trời hòa quyện. Cái tên Tam Cốc có nghĩa là "ba hang" gồm hang Cả, hang Hai và hang Ba. Cả ba hang đều được tạo thành bởi dòng sông Ngô Đồng chạy uốn lượn, đâm xuyên qua núi. Ngoài ra, nơi đây còn có động Xuyên Thủy (Bích động) được mệnh danh là “Nam Thiên đệ nhị động”. Tất cả cùng tạo lên chốn cảnh sắc bồng bềnh hư ảo, như thực như tiên. Hôm nay, chốn tiên cảnh trải qua cơn náo động.
Một vùng nước bạc mênh mông, núi xanh soi bóng. Dưới chân núi, một gò đất nhỏ nổi lên. Trên gò đất, một căn nhà tranh cô độc được cất dựng giữa bốn bề lau trắng. Trước cửa nhà, ba tên người Tống đứng đó. Chính giữa là gã vương giả người Tống với mái tóc dài buông xõa che kín nửa khuôn mặt, khí độ băng lãnh, kế bên trái là gã đạo sĩ cao gầy già nua, đôi mắt lim dim mơ màng, kế bên phải là tay sư béo tốt và chiếc rương đỏ.
Đối diện với cả ba là người của Ngũ hổ phái và Nguyên Tiên giáo, đại diện cho võ lâm Lĩnh Nam, cả thảy có hơn trăm, cờ hiệu, khí giới
trùng trùng.
- Chỉ có ba tên. Những kẻ còn lại trốn đâu cả rồi.
Lương Nhất Công thoáng trông, buột miệng hỏi. Rõ là lũ người Tống luôn xuất hiện với năm sáu tên, chẳng rõ vì lí do gì nay chỉ có ba. Lương Thành Nghiệp không bị câu hỏi làm cho phân tâm, chậm rãi tiến lên, nói lớn:
- Ác Tống, các ngươi đã s·át h·ại mấy chục mạng người của Dương gia, hại c·hết Khúc trưởng hộ, c·ướp đi bảo khí của đất Việt, tội ác tày đình, trời đất không dung thứ. Hôm nay bọn ta tới đây là muốn thay trời hành đạo, tiêu diệt lũ ác độc các người, đòi lại công lý cho người đã mất. Các ngươi dù có cánh cũng chẳng thể thoát, còn không mau giơ tay chịu trói.
Tiếng nói vang dền như sấm, dội vào vách núi trước. Người của các môn phái nghe lời hịch tội, thấy tâm can thúc động, khí huyết sục sôi. Trái ngược lại, ba tên người Tống nhất nhất im lặng. Đoàn Xuân Huy chợt nhận ra, thốt lên:
- Bọn chúng không biết tiếng ta.
Bất giác, tất cả nhìn nhau, nhất thời lúng túng. Trong số mấy người, không ai biết tiếng Tống cả. Đúng lúc này, lão đạo chủ của Nguyên Tiên giáo lên tiếng:
- Để ta.
Rồi bước lên, phe phẩy cây phất trần trong tay, nói một tràng:
- Mấy tên Tống yêu mà tà đạo kia, cớ sao các ngươi dám sang đất Việt lộng hành. Hôm nay, lão đạo ta cùng với Ngũ hổ phái sẽ thế thiên hành đạo, hàng phục yêu ma. Tốt nhất, các ngươi nên tự giơ tay chịu trói, chớ để phiền đến lão đạo ta phải cất công hàng phục.
Lão dám bạo mồm như vậy, phần vì tự tin vào thực lực của bản thân, phần vì có đồng minh phía sau. Người của Ngũ hổ phái không hiểu lão nói gì, chỉ thấy khẩu khí, điệu bộ có vẻ mạnh bạo oai phong. Phía bên kia, ba tên người Tống vẫn im như thóc. Không phải bọn chúng không hiểu, chỉ là không thèm đáp lại. Sự khinh khi của chúng khiến lão đạo chủ vô cùng tức giận, sắc mặt đỏ bừng bừng. Không phải chỉ có Lưu Nhất, ngay đến đám người Tống kia cũng chẳng coi lão ra gì.
Trong lúc lão đạo chủ lúng túng, chưa biết phải làm gì tiếp theo thì Ngô Thiết từ sau quát lớn:
- Nói lắm để làm cái gì. Hãy để thương của ta hỏi thăm chúng.
Dứt lời liền vọt lên trước, loan thương quét một đường, mũi thương tạo thành vầng sáng bạc như ánh trăng giữa thanh thiên bạch nhật. Là Cửu Thương Chấn Hải, thương pháp chấn phái của họ Ngô.