Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 81: Âm Dương Nhị Lộ Kiếm
Lão đạo chủ khoan thai, đĩnh đạc bước lên. Từ sau, Lưu Nhất châm chỉa:
- Đạo sỹ thối, hi vọng lão không bị m·ất m·ạng bởi thằng già đó. Dù gì cũng nhớ phần việc ta đấy.
Giọng điệu ba phần nghiêm túc, bẩy phần khích bác, không biết là dặn dò hay xin xỏ. Lão đạo chủ đáp lại, đương nhiên cũng chẳng thân thiện gì:
- Bắc Sơn cứ về lo trước tiệc rượu. Việc ở đấy có lẽ sẽ cần mấy người hơn.
Giáo chủ của Nguyên Tiên giáo đứng trước toàn thể anh hào của ngũ hổ phái, đối diện với người Tống, dáng hình oai phong, thần thái uy nghi:
- Tên đạo sỹ ngu muội kia. Cớ sao nhà ngươi lại chấp mê bất ngộ, chìm đắm trong ma đạo. Các ngươi đã gây ra những chuyện phương thiên hại lý, làm ô uế đạo hạnh. Hoàng lão đạo chủ ta hôm nay sẽ vì giới đạo mà thanh lý. Còn không mau mau quỳ xuống.
Nếu nhà ngươi biết nhận ra sai lầm mà hối cải, chịu về đóng cửa đạo quán, chuyên tâm tu đạo, lão đạo chủ ta sẽ xem xét thương tình mà tha cho c·ái c·hết.
Lời nói tràn đầy đạo khí, đáp lại chỉ là thinh lặng. Gã đạo sỹ người Tống dương thanh liễu kiếm trong tay, điềm nhiên ngắm nhìn với ánh mắt âu yếm, tựa gã trai trẻ đang ngắm nhìn người yêu vậy. Lão đạo chủ cả giận, gầm gừ quát lên:
- Đúng là thứ ngu muội. Vậy là nhà ngươi bắt đạo chủ ta phải ra tay rồi.
Dứt lời, liền đề thăng khí lực, dương cao cây phất trần, sẵn sàng khởi chiêu. Đối phương thấy vậy thì đánh mắt nhìn sang như xin lệnh chủ nhân, rồi không chờ cho phép, vung kiếm lao đến. Thoắt cái, hắn đã ở ngay trước mặt, liễu kiếm trong tay xỉa liền một đường. Lão đạo chủ “úi” lên một tiếng, vội lách mình sang ngang rồi vung cây phất trần đánh trả. Cả hai chính thức nhập chiến.
Hai kẻ tu đạo, hai thứ binh khí âm nhu kì dị, hai lộ võ pháp uyển chuyển, mền mại. Cuộc đấu nhìn từ xa chẳng khác nào một màn múa, nơi hai vũ công đang khoa lộng. Trong mười lăm chiêu đầu, lão đạo chủ có phần nép vế, bị gã đạo sỹ người Tống kia áp đảo, liên tục phải vất vả chống đỡ. Bên ngoài, đám đệ tử Nguyên Tiên giáo bắt đầu run sợ, im bặt không dám nhốn nháo. Lưu Nhất thấy vậy thì khích bác:
- Đạo sỹ thối, định phần việc cho ta thật sao? Có bao nhiêu cứ mang hết ra đi, không cần phải giấu.
Lão đạo chủ bị đối phương áp đảo trước sự chứng kiến của ngũ hổ phái, đã cảm thấy mất mặt, nay lại nghe họ Lưu khích bác thì máu sỹ diện dâng lên. Lão hét lớn, rồi mặc chiêu thế hung hiểm của đối phương, liều lĩnh đánh trả. Cây phất trần trong tay liên tiếp đánh ra, mang theo cả mười phần công lực, hừng hừng khí thế. Tuy là thứ binh khí âm nhu, nhưng mỗi sợi chỉ bạc đều như một lưỡi kiếm nhỏ, vô cùng sắc bén. Chỉ cần kẻ địch sơ sẩy, sẽ phải chịu vô vàn nhát cắt xuyên thấu, phàm chỗ hiểm tất sẽ chảy máu tới c·hết, chẳng thể cầm cho được.
Lão đạo chủ thoắt bên đông lại vọt bên tây, bóng người lồng lộng, phất trần tỏa ra trùng trùng như thiên la địa võng. Gã người Tống thấy đối phương đột nhiên hung hãn thì cũng có phần cẩn trọng, liền thu liễu kiếm về phòng vệ. Bên ngoài, đám đệ tử Nguyên Tiên giáo thấy chủ nhân đánh võ áp đảo thì lại được nước khua chiêng gõ trống, hô hào ầm ĩ:
- Hoàng Lão Đạo Chủ, hàng phục yêu ma, trừ hại võ lâm. Hoàng Lão Đạo Chủ, hàng phục yêu ma, trừ hại võ ….ư
Tiếng hô khí thế lắm, nhưng chẳng phát được hết câu thứ hai, còn như mắc nghẹn nơi cổ họng. Tất cả đột ngột trợn mắt, kinh động không thốt lên lời. Ngay trước mặt chúng, cách chưa đến mươi bước chân, lão đạo chủ đang đứng như trời chồng, kêu “ọ ọ” mấy tiếng khó nhọc. Liễu diệp kiếm của gã người Tống đã xiên trúng cổ, mũi kiếm xuyên thủng qua sau gáy, nhô hẳn ra ba tấc. Máu từ chỗ kiếm đâm phun thành tia lớn như gà bị cắt tiết. Cả người lão đạo chủ đổ gục xuống, giẫy lên đành đạch mấy chập, sau thoáng chốc thì nằm im hẳn, máu đỏ tuôn đẫm tấm áo bào. Một tên đệ tử Nguyên Tiên giáo đánh bạo nghển cổ trông, rồi tái mét mặt la lên:
- Đạo chủ c·hết rồi. Lão đạo chủ c·hết rồi.
Cả đám lập tức hoảng loạn, nhốn nháo. Thằng run rẩy ngã khụy xuống, thằng bủn rủn chân tay.
Người của ngũ hổ phái cũng sững sờ. Hai bên dù không ưa gì nhau, nhưng trong cuộc chiến với địch Tống, Nguyên Tiên giáo dù gì vẫn là người cùng phe. Vì vậy c·ái c·hết thảm khốc của lão đạo chủ khiến tất cả ít nhiều động lòng thương xót. Lương Nhất Công không nghĩ rằng lão lại c·hết dễ đến vậy, tự hỏi:
“Chẳng phải lão ta rất có thực lực sao, tối qua còn đối chưởng ngang ngửa với Lưu thủ lĩnh cơ mà?”
Chàng đánh mắt nhìn Lưu Nhất, liền bắt gặp thoáng mỉm cười thì liền hiểu ra:
“Là ông ta không đánh thật sức. Lưu thủ lĩnh đã cố tình làm vậy, khiến lão đạo chủ ngộ nhận mà chủ quan khinh địch, tự chuốc lấy c·ái c·hết? Nhưng vì sao phải làm như vậy?”
Trong lòng bất giác kinh sợ. Một kẻ không những tâm tư kín đáo mà hành sự còn thật sâu xa thâm hiểm. Thực ra không chỉ họ Lưu có biểu hiện lạ. Cả Lương Thành Nghiệp và Đoàn Xuân Huy đều tỏ ra bàng quang trước c·ái c·hết của lão đạo chủ. Lương Thành
Nghiệp trông sang Lưu Nhất, nói:
- Lưu thủ lĩnh, đến lượt ông rồi.
Lưu Nhất bước lên, như thể chỉ chờ cái khoảnh khắc này. Vị thủ lĩnh của phái Bắc Sơn đối diện với gã đạo sỹ người Tống. Không một lời nói, cả hai cùng ném cho nhau cái nhìn sắc lạnh. Rõ ràng, Lưu Nhất đã được chứng kiến thực lực của đối phương. Ngược lại, gã đạo sỹ người Tống cũng tỏ ra tôn trọng đối thủ. Ngay khi cuộc đấu tưởng như bắt đầu thì bất ngờ, Lưu Nhất ngoái lại nhìn đám
Nguyên Tiên giáo, buông lời rẻ rúng:
- Mấy thằng đạo sỹ thối tha, còn không đem cái xác thối này về.
Đám đệ tử của Nguyên Tiên giáo chưa hết hoảng loạn, lại bắt gặp lời nói và ánh mắt chẳng mấy thân thiện của thủ lĩnh Bắc Sơn thì càng lấy làm sợ, đùn đẩy nhau mãi. Lương Nhất Công đứng cạnh bên, phải ra tay đốc thúc. Cuối cùng, hai tên đứng hàng đầu, bạo dạn nhất trong đám mới lò dò bước lên, lệ mệ kéo cái xác về.
Trước mặt đã không còn vướng bận, Lưu Nhất từ từ rút kiếm ra. Một thanh trường kiếm có bản mỏng và hẹp, sắc nhọn và sáng loáng như gương. Rõ ràng đây không phải thứ binh khí của chiến trận, càng không phù hợp với những võ pháp cường bạo. Từ thanh kiếm không hề tỏa ra hạo khí mãnh liệt, chẳng giống lắm một thần binh, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác thâm sâu lạnh lẽo. Đối diện, gã người Tống cũng dương liễu kiếm lên. Thanh kiếm mỏng mảnh độc địa đong đưa trong gió, vệt máu đỏ chảy dài, nhỏ từng giọt xuống mặt đất. Cả hai đã sẵn sàng cho cuộc chiến. Từ phía sau, Lương Thành Nghiệp khẽ nói:
- Công, là Âm Dương Nhị Lộ kiếm.
Lương Nhất Công gật đầu. Chàng hiểu cha đang muốn nhắc đến bộ kiếm pháp tuyệt học của phái Bắc Sơn.
Lưu Nhất xuất chiêu trước. Thủ lĩnh Bắc Sơn vung trường kiếm, phát một đường trực diện, là Tiềm Dương Hoành Địa trong Âm Dương Nhị Lộ kiếm. Đường kiếm loang loáng, mũi kiếm phát ra ánh kim quang, vừa lóe lên đã đâm tới ngay trước mặt. Gã người Tống nhíu mày, liễu kiếm trong tay xuất động. Một cái vẩy nhẹ, sóng kiếm phá thế tới của địch, rồi tiện thể đường đánh trả. Mũi kiếm uốn lượn như rắn trườn, từ xéo bên phải thoăn thoắt đâm đến yết hầu.
Lưu Nhất nghiêng đầu né tránh, rồi xoay người, trường kiếm lại lần nữa đâm tới. Vẫn là Tiềm Dương Hoành Địa, chỉ có điều tốc độ ra
chiêu đã nhanh hơn trước. Kiếm đến lanh lẹ vô cùng, như xé gió mà đến. Đạo sỹ người Tống không kịp phòng hộ, liền chọn lách mình sang bên, rồi đạp cước phi thân. Cả hai cùng đổi vị trí, lướt qua nhau.
Kiếm chiêu nhanh bao nhiêu thì bộ pháp cũng nhanh bấy nhiêu. Nháy mắt, gã đạo sỹ đã thoát thân sang đối diện, cũng là tay nghịch của đối phương, vừa tránh đi đòn công kích, vừa muốn thừa chỗ trống trải mà tập hậu. Nhưng Lưu Nhất chẳng để gã có cơ hội ra tay.
Ngay khi hai thân ảnh lướt ngang qua nhau, vị thủ lĩnh Bắc Sơn đã liền sinh dị động. Bàn tay phiêu động xoay tròn, nhẹ nhàng uyển chuyển. Điệu thức cầm kiếm lập tức chuyển từ thuận sang nghịch. Lưu Nhất kéo ngược trường kiếm, quét luôn theo thân ảnh của gã đạo sỹ. Thế đánh biến ảo từ đâm sang cắt.
Đạo sỹ người Tống vừa vung liễu kiếm ra chiêu, chợt thấy một tiếng gió rít rất khẽ, ngoái đầu trông lại đã thấy một dải sáng bạc cắt tới ngang lưng. Vẫn là lanh lẹ vô cùng. Không kịp đón đỡ, gã buộc phải rút chân, nhảy vọt lên. Trong lúc cả người gã xoay vòng, Lưu Nhất đã lại lật ngửa cổ tay, đảo kiếm quét ngược theo.
Đường kiếm khẽ sượt qua vạt áo, cắt đứt một tà bên hông. Đạo sỹ may mắn không bị trúng chiêu, vừa tiếp đất đã liền phát cước thoái lui. Rõ ràng thứ kiếm pháp biến ảo cổ quái đã khiến gã phải bất ngờ, nhất thời lúng túng. Đôi mắt ti hí ban nãy còn lim dim mơ màng, nay đã phải mở căng hết cỡ, chằm chặp nhìn địch thủ trước mặt. Lần đầu trên đất Việt, gã đã b·ị đ·ánh trúng, dù chưa có đổ máu. Nhân sỹ ngũ hổ phái thấy vậy thì hò reo tán tụng, trong khi Lương Nhất Công lại chú ý tới thứ kiếm pháp kỳ lạ.
“Âm Dương Nhị Lộ quả nhiên đặc biệt. Cách hành kiếm nghịch rất giống với tay Ẩn Nguyệt Kiếm Giả ở Kiếm Hội. Thuận nghịch biến
ảo, thoát ra khỏi những khuôn mẫu của kiếm chiêu thông thường, thật khó để nắm bắt.”
“Âm Dương Nhị Lộ” rốt cuộc là chỉ hai cách dụng kiếm, hai lối đánh kiếm, khi thuận, khi nghịch, trái ngược như âm dương hai đường mà thống nhất trong một tay kiếm. Lương Nhất Công đã từng nghe cha nhắc đến lộ kiếm pháp này, đến nay mới được mục sở thị.