Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 82: Cường giả xuất lộ

Chương 82: Cường giả xuất lộ


Đạo sỹ đánh tới, Lưu Nhất gạt đi, rồi đâm kiếm đánh trả, trường kiếm lấp loáng. Liễu kiếm liền cuộn lại, thế như rắn nuốt mồi. Vẫn là chiêu thức hiểm độc đó. Thủ lĩnh Bắc Sơn thoáng thấy ánh kim quang lóe lên ngay chỗ huyệt Dương Trì trên cổ tay thì vội rụt lại.

Liễu kiếm bổ hụt, lại tỏa ra, rồi quét đến. Điệu kiếm bỗng chốc như tiên thức, vòng kiếm càng ra xa càng mở rộng. Lưu Nhất dù đã nhanh chân thoái lui, vậy mà mũi kiếm vẫn trực chờ cắt đến ngang bụng. Với người ngoài chỉ thấy sự hung hiểm đơn thuần, nhưng người trong cuộc lại cảm nhận đầy những kỳ dị. Quả thực, thanh liễu kiếm như có thể dài ra.

Ngay khi Lưu Nhất triệt thoái, đạo sỹ người Tống lập tức phát kiếm đâm tới. Một đường kiếm thẳng tắp, nhanh lẹ vô cùng, so ra không thua kém Tiềm Dương Hoành Địa. Liễu kiếm được quán kình, lại trở ra khuôn dạng cương trường. Trường kiếm vừa đỡ gạt thì liễu kiếm đã lật sang chém ngang. Họ Lưu tung người xoay vòng trên không, đồng thời xỉa kiếm nhắm đến yết hầu. Gã đạo sỹ cũng lăng lệ lướt trên mặt đất, trả lại bằng nhát chém dài dọc theo cơ thể.

Hai bậc kiếm giả, hai thứ kiếm pháp quỷ quyệt. Một bên là binh khí biến hóa tà dị, một bên là thủ pháp dụng kiếm đa đoan. Không có những màn đối lực kinh thiên động địa, không tán phát sự tàn phá hủy diệt. Phạm vi giao chiến cũng chỉ bó hẹp trong hơn chục thước vuông, nhưng chẳng vì vậy mà cuộc chiến này trở lên tầm thường. Đơn giản, thuần túy là so đọ kiếm thức.

Tỷ võ cũng như đánh trận, kiếm pháp cũng như binh pháp. Suy cho cùng là khả năng nhận biết và ứng phó, trong cái sắp đặt quyết đáp, đôi khi có cả gian trá. Lúc tĩnh lặng cũng là lúc những hiểm chước được thi hành. Giữa những thanh âm của kiếm vang lên lanh lảnh, người ta vẫn cảm nhận rõ cái sắc lạnh đến gai người.

Gã đạo sỹ bất ngờ dụng hết tốc lực, phất một kiếm hiểm hóc. Liễu kiếm cong vòng, vắt qua trường kiếm đâm đến sau gáy. Người của ngũ hổ phái đứng ngoài quan chiến nhất loạt hãi hùng. Trong vòng sát chước, Lưu Nhất khẽ nghiêng đầu, đồng thời vung tay bắt qua. Cánh tay không bắt lấy lưỡi kiếm của đối thủ, mà để rút lấy đoản kiếm dắt sau lưng. Thanh đoản kiếm được rút ra, chặt thẳng vào liễu kiếm.

Sát chước bị hóa giải cũng là lúc phản chính. Thủ lĩnh của Bắc Sơn tung người xoay vòng, đoản kiếm liên tục chém ra. Phạm vi ngắn

trong hai thước, liễu kiếm chẳng thể ứng phó nổi. Gã đạo sỹ chỉ còn cách sử dụng cước bộ thoát ra. Nhưng thân ảnh vừa di động, trường kiếm đã nhanh hết mực đâm tới. Lại là Tiềm Dương Hoành Địa. Đạo sỹ vừa lách người tránh sang, trường kiếm lập tức quét theo, một mực t·ruy s·át.

Bổn cũ không soạn lại, gã người Tống lần này chẳng tung mình lên không, mà chọn bước ngược theo hình chữ chi. Cả người gã lướt vòng qua ngay sát mũi kiếm, chỉ thiếu chút nữa là bị rạch vết dài trên ngực áo. Để phòng bị, binh khí trong tay cũng thu về, sẵn sàng đón lõng một đường kiếm hồi.

Nhưng đúng là bổn cũ không soạn lại, Lưu Nhất tay phải quét trường kiếm còn chưa tận, tay trái đã xuất đoản kiếm chấn tới. “Tiềm Dương Hoành Địa” lúc này đã thiên biến thành “Âm Dương Chuyển Sát”. Đạo sỹ người Tống trợn mắt kinh hoàng, hốt hoảng thoái bước. Yết hầu vừa thoát khỏi lưỡi sắc của đoản kiếm thì ngang ngực lại thấy lóe lên vệt sáng. Là trường kiếm nghịch hành, vừa xong còn tiềm tàng, nay đã chém tới.

“Xoẹt”.

Một nhát chém ngang ngực, rạch dài bằng gang tay, máu đỏ ứa ra. Vết thương tuy không sâu, nhưng đủ khiến gã đạo sỹ phải loạng choạng, nét mặt nhăn nhó. Người Ngũ hổ phái reo lên. Con trai cả Lưu Thiện mừng vui, hồ hởi cười hềnh hệch, trong khi cậu con thứ Lưu Đồ lại vênh mặt đắc ý, thái độ đầy ngạo mạn.

Riêng Lương Nhất Công thì cảm thấy ngỡ ngàng bởi trước thứ kiếm pháp tuyệt diệu bày ra trước mắt. Một chiêu thức “Tiềm Dương Hoành Địa” với trường kiếm đã đủ xảo diệu, nay lại có thêm đoản kiếm, thực linh động khôn cùng. Hai thứ kiếm một dài một ngắn, một thẳng một cong, hai lối dụng kiếm thuận nghịch hài hòa bổ khuyết. Chàng thử mường tượng trong đầu, đã thấy vô số biến hóa choáng ngợp, lấp đầy tâm trí.

Lưu Nhất lại phát kiếm đâm tới. Đạo sỹ người Tống lúc này còn bần thần suy nghĩ. Có lẽ, một kẻ luôn tự cao như gã vẫn chưa hết choáng váng khi phải lĩnh một kiếm ngay trên đất “man di” vì vậy chẳng còn để tâm đến những điều đang diễn ra trước mắt. Cuộc chiến đã đến lúc phân định. Ngay khi mũi trường kiếm nhắm tới trước ngực thì ….

Từ sau, một đạo chỉ khí vụt tới, như hòn tên mũi đ·ạ·n. Lưu Nhất vừa kịp phát giác, vội ngưng lại, rồi vung đoản kiếm lên đỡ.

“Keng”

Đoản kiếm gãy làm đôi. Lưu Nhất bị chấn lui, phải tung mình ra sau. Mảnh kiếm gãy chịu lực quán, cắt “xoẹt” qua bả vai. Máu từ vết cắt thấm ra áo. Sự việc diễn ra quá nhanh và bất ngờ, khiến tất cả không kịp nhận biết. Lưu Thiện thấy cha chịu thương thì hết mực lo lắng:

- Cha!

Lưu Nhất không để tâm tới tiếng gọi của cậu con trai. Vị thủ lĩnh phóng tầm mắt nhìn xuyên qua đối thủ. Cách hai trượng khuất sau đạo sỹ, gã vương giả đứng đó với mái tóc dài che kín nửa khuôn mặt, đích thỉ là kẻ đứng đầu của đám người Tống. Chính hắn là kẻ đã ra tay, phóng đạo chỉ khí ngăn chặn đường kiếm. Cả quần hào đổ dồn chú ý.

Gã vương giả kia chậm rãi hạ cánh tay. Trên khuôn mặt vẫn là nét thâm nghiêm bí ẩn. Không ai biết tên gọi của thứ chỉ pháp đó, chỉ thấy nó quá sức uy lực, vượt xa những gì tất cả đã từng thấy. Lĩnh Nam trước nay, cơ hồ chưa ai có được thành tựu như vậy. Bầu không khí phấn khích nhanh chóng chìm xuống. Tất cả bỗng chốc im lặng, chỉ còn Ngô Thiết cùng tay sư béo là vẫn đang kịch chiến. Những t·iếng n·ổ ầm ầm vang dội, liên tiếp phát ra từ bãi sậy bên kia.

Đoàn Xuân Huy là người duy nhất từng đối mặt với chỉ pháp của đối phương. Ngay lúc này, trưởng hộ của núi Tản cảm thấy khí huyết sôi sục, trống ngực thình thịch đập dồn. Y trừng mắt, nghiến răng, những ngón tay trai sần, xù xì như sắt đá siết chặt kiếm trong tay. Trước mặt, Lưu Nhất cũng nghiêm thần chờ đợi.

Đạo chỉ khí đoạn đi đoản kiếm, bức lui thủ lĩnh của Bắc Sơn, cũng đồng thời làm thức tỉnh gã đạo sỹ. Lão quay lưng, kính cẩn cúi đầu tạ ơn cứu mạng của chủ nhân, rồi dóng liễu kiếm trở lại với cuộc chiến. Mọi thứ lại bắt đầu, nhưng được đẩy lên đến cực hạn.

Gã đạo sỹ tung người lên không. Từ trên cao hơn trượng, liễu kiếm tỏa ra như thiên la chụp xuống. Lưu Nhất di động tránh né, cước bộ hành gấp sang ngang. Đạo sỹ xỉa mũi kiếm xuống đất, rồi mượn trở lực, lập tức lướt đi. Liễu kiếm linh động như thần xà uốn lượn, từ bên tả đâm qua, rồi đột ngột quặt ngược. Lưu Nhất vung trường kiếm lên đỡ, tiếp đó xoay vòng chém xéo ngang hông. Đối phương nhanh nhẹn chuyển mình trên không, đồng thời sóng kiếm bung ra. Ngàn vạn kiếm như những đầu rắn vây quấn, từ mọi phương vị đớp tới. Thủ lĩnh Bắc Sơn nhíu mày, bước chân du dật, trường kiếm nghịch hành thi triển. Trong phạm vi hơn một thước, vô số đạo kim quang lóe lên, dày đặc và kín kẽ, chặt thẳng vào những đầu rắn. Hai bậc kiếm giả, hai thanh trường kiếm, kì lạ thay, lại cùng chọn lối giáp chiến. Hung chiêu sát chước sử ra vô số, khiến ngay những kẻ đứng ngoài cũng cảm thấy ớn lạnh, tựa như đang có lưỡi kiếm sắc trực chờ nơi yết hầu.

Người của Ngũ hổ phái hồi hộp, chăm chú theo dõi, duy chỉ có một người là không màng tới. Đoàn Xuân Huy trừng trừng ánh mắt, nhất mục hướng tới gã vương giả người Tống. Lưu Nhất và lão đạo sỹ đã du chiến, Ngô Thiết cùng tay sư béo đang bận quần thảo bên bãi bên, hiện thời trước mặt chẳng còn vướng bận. Hận thù đến lúc cần phải giải quyết.

Đoàn Xuân Huy không nói không rằng, tung người lao đến, kiếm trong tay chém ra. Đạo kiếm kình hùng hậu lướt đi. Gã vương giả nhẹ nhàng phất hai ngón tay, bức phát kình lực. Một t·iếng n·ổ lớn kinh động, khiến tất thảy cùng ngoái lại. Hai đạo kình lực v·a c·hạm, cùng tiêu tán. Đoàn Xuân Huy lại chém tiếp. Vẫn là kiếm kình được phát ra, lần này uy lực hung hãn hơn, cự ly cũng gần trong một trượng. Gã vương giả di động, một cái nhích chân rất khẽ. Đạo kiếm kình chém sượt, lướt thẳng đến căn nhà tranh phía sau. Lớp mái rạ bung lên, mấy cây xà gỗ b·ị đ·ánh gãy, cả căn nhà đổ sập xuống. Những sợi rơm rạ phát tán, tản mác trong không trung. Cảnh vật trong trời đông tiêu điều, càng trở lên điêu tàn đổ nát. Một thoáng tĩnh lặng. Hai kẻ cường giả chân chính đối diện.

Đoàn Xuân Huy có cơ hội được nhìn rõ hơn tướng mạo của kẻ thù. Gã ước chừng ngoài ba mươi, không già không trẻ. Mái tóc dài che khuất, chỉ để lộ nửa khuôn mặt có phần góc cạnh, khí chất vương giả quyền quý pha lẫn nét tiêu sái tà mị. Biểu cảm không gì khác hơn ngoài sự trầm lãnh, duy ánh mắt như có thần lực, quán chiếu hồn phách của kẻ đối diện.

Họ Đoàn gằn giọng:

- C·h·ó Tống, trả mạng cho anh ta.

Chương 82: Cường giả xuất lộ