Sáng Thế Giả
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Thanh kiếm tên Vô Nộ
- Kiếm tên Vô Nộ, đao tên Hắc Sắc.
Đoàn Bình An nhìn thấy Ngô Tử như nhìn thấy một người đáng kính, hắn sẵn sàng nói ra suy tư của mình.
Hôm qua sau khi trở về, Hiếu vì muốn mạnh hơn nữa nên bái thầy Mạnh làm sư phụ, chỉ dạy y, hiện tại cả hai đang ăn cơm c·h·ó.
- Vậy thì phải làm sao?
Đóng Bình An lấy ví dụ.
Đoàn Bình An quyết định.
Sau buổi học, Hiếu vì không muốn ăn thêm nên để cho Đoàn Bình An và Nguyệt Anh đi chung với nhau. Trời đã sắp tối, hôm nay không phải ngày có trăng nên tối khá sớm, chỉ thấy một màu cam phủ khắp trời. Hai người vẫn còn khá ngại ngùng khi đi chung với nhau, tay của Nguyệt Anh đung đưa, chạm vào tay của Đoàn Bình An, hai người lại nắm tay nhau mà đi, vừa đi vừa trò chuyện.
Nguyệt Anh nhìn thấy Ngô Tử như nhìn thấy kẻ địch, hai mắt híp lại lạnh khốc vô cùng, trái ngược với vẻ ngại ngùng lúc nãy. Tay triệu ra thanh kiếm băng mà xông đến chỗ Ngô Tử.
- Hôm nay sẽ nói về cân bằng sức mạnh.
Đoàn Bình An giơ thanh kiếm lên, đáp.
- Thanh kiếm, thanh đao....
- Lão già, ông lại dùng cái phép ấy lên ta? Hôm nay không chém ông ta không hết giận!
- Cái thân già này lại khó rồi, không biết trụ nổi hay không đây, ngươi đánh chán chưa? Ta đi về đấy.
Trở lại với Đoàn Bình An, lúc này hắn đã sắp trở về phòng, hai thanh kiếm và đao này rất nặng nhưng sức của hắn vẫn có thể nhấc cả hai lên. Hì hục cả buổi mới trở về phòng của mình.
- Một trận chiến thắng thua, thắng là thắng còn bại là bại, người ta chỉ nhìn vào kết quả, quá trình chỉ nhìn sơ qua có khi không để ý. Những trận chiến kia đã vài trăm năm, riêng Bất Tiên Ma đã hơn nghìn năm, đời hiện tại của Mộc Thiên Môn là đời thứ mười. Kẻ thắng viết lên câu chuyện, kẻ thua thì phải chịu nghe theo, đây là quy luật.
Đoàn Bình An suy nghĩ.
- Trong chiến đấy, tu sĩ lấy công và thủ. Công có hai loại là tầm gần và tầm xa, thủ có cứng và mềm. Ngoài hai cái này ra thì cũng phải có tốc độ, trinh sát, hồi phục. Tốc độ là khi không đánh lại, phải chạy để bảo toàn tính mạnh hoặc là đuổi theo nếu lấy lợi thế. Trinh sát là khi một mình hoặc ở chung đội, những phát hiện dù nhỏ nhất cũng sẽ làm thay đổi cục diện. Hồi phục là thứ cần thiết, hầu như ai cũng cần vì chiến đấu sẽ hao lực, linh lực hao cạn đi, lúc đó rất cần một thời gian để hồi phục. Cân bằng được những thứ này sẽ mang lại lợi ích rất lớn.
- Cơm c·h·ó con không ăn đâu.
- Không có sự tức giận, ý ta là vậy, trong trận chiến, tức giận là một trong những nguyên nhân lớn nhất tác động đến cục diện.
Nguyệt Anh từ ngoài cửa bước vào, vẻ không hồi hộp mà cất tiếng.
- Công, thủ, tốc độ, trinh sát, hồi phục.
"Bộp" một bàn tay vung xuống, đánh ngất Nguyệt Anh đi.
- Bước hai đã hoàn tất, bước tiếp sẽ khó đây.
Hiếu phản đối.
Hiếu đứng ở một góc.
Nguyệt Anh nghe thấy tên của thanh kiếm, hỏi.
- Chuyện tình yêu đôi lứa không phải ta không thấy qua nhưng con phải dũng cảm đối mặt chứ, là nam nhi phải dũng cảm đương đầu khó khăn. Chỉ với những khó khăn như này mà con đã đắn đo thì sau này có chuyện còn khó khăn hơn thì sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm sau, giờ học trên lớp đã sắp kết thúc. Thời gian học giữa các năm rất khác biệt, bạch y thì đến trưa, hôi y thì một buổi sáng là hết, hắc y thì chỉ một canh giờ, hoàng kim y thì được miễn. Ở thế giới trân quý sức mạnh, kẻ mạnh đạp kẻ yếu thì sức mạnh là tôn thờ. Học chữ đã dồn hết vào bạch y, năm đầu tiên.
Trở lại với Ngô Tử, lão bây giờ toàn thân đen thui, bị thiên lôi đánh cho không nhìn rõ mặt mày, miệng thở ra khói đen.
Kết thúc cuộc chiến, Đoàn Bình An thua. Không phải hắn nhường mà là vì khống chế linh lực thoát ra của Nguyệt Anh tinh xảo hơn, Đoàn Bình An tuy có thể học nhưng kinh nghiệm rất ít, nhanh chóng đã thua. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đoàn Bình An, ngươi đến rồi sao?
Chương 17: Thanh kiếm tên Vô Nộ
Hiếu quan sát trận chiến mà thốt lên.
- Hừ...hừ, cái thiên địa trói buộc c·hết tiệt, đến đi.
Buổi học lần này là cách kiểm soát linh lực của bản thân, mức linh lực xuất ra không quá một nửa của Kim Đan, điều này khiến cho trận chiến hai người Đoàn Bình An và Nguyệt Anh đa phần là đấu tay đôi.
- Bình An, con đang suy nghĩ gì sao?
Đoàn Bình An thuận kiếm hơn, đặt là Vô Nộ, đao tuy không quen bằng nhưng cũng có thể sử dụng, thanh đao màu đen nên được đặt là Hắc Sắc.
Ngô Tử như bị một lực vô hình đè xuống, sau trùng trùng điệp điệp thiên lôi đánh xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tên này mới bao nhiêu tuổi mà nói chứ, nhưng những lời ngươi nói là đúng.
Ngô Tử chậm rãi nói.
Cách Thiên Tiên Sơn vài trăm dặm, có một cái hòn đảo nhỏ, một làn khói trắng bay đến, nhanh đã đáp xuống hòn đảo, mây đen ầm ầm kéo đến.
- Hộc...hộc...ta nhận thua.
Thầy Mạnh đứng kế nói.
"Cạch" cửa đóng lại, Nguyệt Anh khuôn mặt vẫn còn xấu hổ mà ửng đỏ lên, khoảng khắc ấy như vừa mới xảy ra và cũng như đã qua rất lâu.
Đoàn Bình An bước vài bước rồi sực nhớ, vội vàng quay trở lại.
Đoàn Bình An nhìn lại, tay lại nắm chặt lấy thanh kiếm hơn.
- Này, dũng cảm lên, cơ hội cũng như thời gian vậy, qua rồi không thể trở lại. Cố lên.
Vừa rồi cả hai còn đang phát cơm cho hai người ăn nhưng hiện tại đã đánh nhau kịch liệt, không ai nhường ai.
"Rầm" Đoàn Bình An bị quật ngã xuống nhưng nhanh đứng dậy, vung tay ngang về phía Nguyệt Anh, nàng nhanh chóng di chuyển đi, né được. Đoàn Bình An tiếp tục tiến đến, lên cước nhưng bị Nguyệt Anh cũng dùng cước ngăn lại.
- Ngươi nói cũng có vài phần có lý, nhưng cũng có vài trường hợp khác biệt. Như Mộc Thiên Môn chẳng hạn, môn chủ đời thứ sáu của Mộc Thiên Môn là Bất Tiên Ma, dùng Mộc Thiên Công với sự tức giận của bản thân mà đánh cho hai tòa Thánh Địa phải run sợ, từ đó mà đạt được hiệp ước đình chiến.
- Vô Nộ...Bất Ngã.
- Ngô lão...con bây giờ không biết đối mặt với Nguyệt Anh làm sao. Tối hôm qua con đã tỏ tình nhưng hôm nay lại không có lời nào để nói ra.
Thầy Mạnh đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyệt Anh vẫn áp sát Ngô Tử nhưng mỗi lần vung kiếm xuống thì Ngô Tử lại chạy nhanh hơn một chút.
Ngô Tử nói tiếp xong xoa đầu Đoàn Bình An một cái rồi hóa thành làn khói trắng rồi biến mất.
- Bớ người ta, học viên đòi đánh viện trưởng này, loạn rồi, loạn hết rồi.
- Vô Nộ...
Hiếu đầu hàng, Thần Lôi Quyết tuy là cấp thần nhưng linh lực của y có hạn, không thể dùng mãi mãi.
Thầy Mạnh khoanh tay đứng quan sát.
Nguyệt Anh phản bác.
- Ôi, yêu là yêu, còn đánh là đánh sao?
Hiếu đây là lần đầu tiên đến, được thầy Mạnh chỉ bảo vài thứ, sau được Đoàn Bình An tỉ thí, sau nữa là Nguyệt Anh. Đoàn Bình An là anh em tốt của Hiếu nên ra tay có vài phần nhường nhưng rất quyết đoán còn Nguyệt Anh thì ra tay thẳng thừng, tận dụng từng cái sơ hở nhỏ nhất của y để áp đảo.
- Về rồi sao?
Cả ba người tụ lại một chỗ, lắng nghe thầy Mạnh.
- Im lặng nào, từ từ cũng ta cũng dạy thôi. Xem kịch còn đang hay.
Đoàn Bình An nhẩm nhẩm trong miệng.
Thầy Mạnh nói.
- Ta...
- Trong trận chiến, lòng thương hại hầu như không có, một khi lên đấu đài thì mọi thứ dẹp qua một bên, thắng được đối phương đi rồi hẳn tính tiếp.
Đoàn Bình An định nói gì đó.
- Vô Nộ, ngươi lại đặt tên như vậy sao?
- Được rồi, hôm nay chiến đấu như vậy thôi.
Thầy Mạnh nói tiếp.
Nguyệt Anh chỉ ngón tay vài đầu của Đoàn Bình An.
Đoàn Bình An nói.
Sở dĩ là như vậy vì những đứa trẻ có Tiên Khí bên trong, vừa có thể tu luyện vừa được trời ban cho một cái tạo hóa là thông minh, học một hiểu mười, tuy vạch xuất phát mỗi người mỗi khác nhưng chung quy lại vẫn vượt xa cùng lứa không có Tiên Khí.
- Như Thần Lôi Quyết, Trảm Vạn Vật, Hắc Đao Phong là thuộc công, sức mạnh bộc phát rất lớn nhưng trong một thời gian dài sẽ xảy ra điểm yếu. Lúc đó cần hồi phục. Có những loại ngoại vật giúp đỡ cũng có công pháp thích hợp nhưng cũng phụ thuộc vào kinh nghiệm và kỹ năng. Đoàn Bình An và Hiếu đã có công rất mạnh nhưng lại thiếu đi thủ, tốc độ, trinh sát và hồi phục. Nguyệt Anh thì đã có công và thủ nhưng lại thiếu đi tốc độ, trinh sát và hồi phục. Như vậy sau khi tốt nghiệp ra ngoài phiêu lưu sẽ rất bất lợi.
- Cân bằng là sao?
- Hầy, vui vậy thôi.
Đoàn Bình An ngồi suy tư, không biết đối mặt với Nguyệt Anh như thế nào. Bản thân biết đã tỏ tình, người ta cũng đã đồng ý nhưng hiện tại hắn vẫn không biết phải làm sao.
Ngô Tử bế nàng lên, trở về. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Kệ thôi.
- Sư phụ, ta mới bái người hôm qua thôi, hôm nay không phải người phải dạy con sao?
- Con...
- Đừng lo lắng quá, học viện trước khi các con tốt nghiệm sẽ tạo điều kiện đê hoàn thành mọi thứ, nhưng có làm được hay không phụ thuộc vào các con.
- Như Kiếm Thánh - Tâm Thiên Kiếm vậy, lúc giao thủ với Ma Độc - Độc Vô Thiên vì sự tức giận của mình mà không thể tránh được kịch độc của Độc Vô Thiên, cuối cùng là một cái kết cục thua, Thiên Kiếm Môn từ đó bị Độc Môn đánh bại còn Tâm Thiên Kiếm mai danh ẩn tích, vài trăm năm qua vẫn chưa thấy tung tích.
Buổi chiều tại Trường Chiến Sự, Đoàn Bình An đến sớm hơn mọi khi, xung quanh vắng vẻ chẳng có một ai, chỉ có mình hắn. Dạo bước vài vòng, bên hông đang đeo lấy thanh kiếm mà Nguyệt Anh tặng, hắn luôn giữ chặt không buông.
Ngô Tử ngồi dậy, chỉ tay lên trời hỏi.
Thầy Mạnh giảng, cả ba đều im lặng lắng nghe.
- Câm miệng lại lão già, ông chạy tiếp đi, ta đuổi theo sau ông đây.
Thầy Mạnh tiếp tục nói.
Hai người cứ thế mà luận bàn trò chuyện, chốc cả hai đã tìm ra chủ đề để nói, Nguyệt Anh vô thức ngả đầu vào vai của Đoàn Bình An.
Ngô Tử ngồi trên bàn làm việc, xung quanh yên tĩnh, lão đang suy nghĩ gì đó.
Hiếu hỏi.
Đoàn Bình An cầm thanh kiếm lên. Vẻ ngoài nó sáng bóng, lưỡi kiếm sắc lẻm chi thấy sự tỉ mỉ của người thợ.
Ngô Tử đi từ phía sau.
Mây đen tan đi, nhưng uy áp vẫn còn, Ngô Tử khổ sở đứng dậy, phủi bụi trên y phục.
- Đệt, nàng ấy đưa cho ta đồ, ta để quên rồi!
Ngô Tử đứng chờ, thấy Nguyệt Anh trở về liền vuốt vuốt bộ râu của mình rồi nói.
Đoàn Bình An suy nghĩ, theo kiến thức hắn học được thì đây chắc chắn là linh bảo, hai bộ linh bảo rất có giá trị.
"Ầm ầm" căn nhà chấn động, Ngô Tử chạy ra bên ngoài, không ngừng kêu:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.