Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sáng Thế Giả
Unknown
Chương 16: Lời tỏ tình
- Gãy..gãy rồi!
Nguyệt Anh nhìn thấy đầu tiên, kêu lên.
- Đệt, gãy rồi sao?
Đoàn Bình An bước ra từ cơn hưng phấn, kinh ngạc nhìn thanh kiếm của bản thân.
- Ô hố, hai đứa đánh nhau biết là có chừng mực nhưng lại làm hỏng đồ của học viện?
Thầy Mạnh đứng quan sát, hứng chí kêu lên.
- Làm sao đây, ta chỉ có một thanh.
Đoàn Bình An hơi sợ.
- Không sao đâu, kiếm này cũng chỉ là hạng nhì thôi, không đánh giá.
Thầy Mạnh an ủi.
- Đừng buồn, thanh kiếm này gãy thì có thể thay thế.
Nguyệt Anh cũng an ủi.
- Ta biết, ta biết.
Đoàn Bình An nhìn thanh kiếm gãy trên tay của mình, vuốt ve. Đoàn Bình An rất quý thanh kiếm này, là kiếm đầu tiên mà hắn cầm lên và sử dụng, tạo nên một cái cảm xúc trân quý.
Trên đường trở về phòng, Đoàn Bình An khi lại thở dài khi lại không, tuy biết là thanh kiếm gãy thì thôi nhưng cái cảm giác mất đi một thứ mà bản thân trân quý thì rất khó tả, cảm giác canh cánh trong lòng, cảm giác nặng nề ở trong cứ mãi đeo bám.
Đoàn Bình An bây giờ là hôi y, năm thứ hai học viện, phòng chung hai người chuyển sang phòng riêng một người, do là lượng học viên không nhiều nên học viện khá thư thả những chuyện chọn phòng ốc. Phòng của Đoàn Bình An ở sườn của một ngọn núi con, hướng cửa sổ ra biển mỗi sáng đều có thể nhìn thấy cảnh đẹp và hoạt động của người dân làm hắn nhớ về quê hương một chút.
- Ông chủ, mẫu kim loại này, rèn cho ta một thanh kiếm, cái mẫu kim loại kia rèn cho ta một thanh đao.
Nguyệt Anh với bộ hoàng kim y nổi bật đi vào một lò rèn.
- Vị đây muốn rèn linh bảo?
Người thợ rèn to con bước ra, nhìn thấy hoàng kim y nổi bật liền hỏi.
- Đúng, thời hạn bao nhiêu?
Nguyệt Anh bộ dáng lạnh lùng trả lời.
- Cái này...hai bộ linh bảo khoảng chừng hai tuần, ta trực tiếp rèn.
Người thợ rèn đáp.
- Được, đây là hai túi Linh Thạch bậc trung, ba trăm viên mỗi túi, hai tuần sau ta trở lại.
Nguyệt Anh nói xong lấy ra hai túi Linh Thạch đưa cho thợ rèn rồi rời đi.
- Đâu rồi...đâu rồi?
Ngô Tử trong phòng làm việc đang lục lọi gì đó.
- Ngô lão, ta trở về rồi.
Nguyệt Anh trở về, nói vọng vào.
- Này Nguyệt nhi, con thấy hai cái túi Linh Thạch của ta không?
Ngô Tử vội đi ra hỏi.
- Ta biết.
Nguyệt Anh trả lời.
- Ở đâu?
Ngô Tử vẻ hưng phấn hỏi tiếp.
- Đem đi rèn kiếm cho Đoàn Bình An rồi, không sao, cứ trừ vào số Linh Thạch của ta là được.
Nguyệt Anh trả lời.
Câu trả lời của Nguyệt Anh như sát muối vào tim của Ngô Tử, đây là quỹ đen lão mỗi lần phân tiền sẽ cắn một phần nhỏ, bây giờ nghe được số Linh Thạch ấy bị đem đi mất khiến lão muốn chửi nhưng thôi.
- Ta lên phòng đây.
Nguyệt Anh khẽ cười khi thấy bộ dáng hóa đá của Ngô Tử, sau đi lên phòng.
- Hầy, trẻ con quá, ta mà trừ thì khác gì nói ta ăn chặn một lượng Linh Thạch? Sau này thì ra mặt làm sao nữa? Thôi thôi, xem như cho qua đi, quá tuổi rồi, chấp trẻ con làm chi cho mệt.
Ngô Tử thẩn người, sau nhún vai thở dài.
"Ào ào ào" biển linh lực trong Kim Đan vỗ vào thành, từng cơn sóng vỗ vào như muốn ra bên ngoài, tinh thần của Đoàn Bình An ở giữa Kim Đan, luôn quan sát, khi thấy mặt biển linh lực mất đi hơn nửa liền tập trung tinh thần, một lúc sau liền có một ngọn thác nước từ trên cao đồ xuống, lấp đầy cả Kim Đan. Đoàn Bình An mở mắt ra, đã hai tuần từ lúc hắn bị gãy kiếm, tuy rằng đã thay thế thanh kiếm khác nhưng một cái cảm giác khó tả vẫn ở trong lòng.
"Bụp bụp bụp" hai đạo thân ảnh va vào nhau, quyền cước tung ra không ngừng, Hiếu và Đoàn Bình An lại giao chiến.
Hiếu được bộ công pháp thần cấp Thần Lôi Quyết nên những chiêu thức quyền cước đều có một chút lôi chi lực tản ra, Đoàn Bình An tuy lấy thân xác đỡ lấy nhưng cũng chẳng sao, cả hai đều khá ngang nhau về diện chiến đấu. Hiếu đã Luyện Khí sơ kỳ tầng hai, Đoàn Bình An do đã là tầng bốn, chỉ một bước nữa là lên trung kỳ.
- Phù...phù, Đoàn Bình An, ngươi trâu hơn ta nghĩ, công kích liên hoàn vừa rồi khiến cho sức lực lẫn linh lực gần như hao sạch, ấy vậy vẫn chưa đẩy ngã được ngươi.
Hiếu ngồi xuống, vừa thở bằng miệng liên tục lấy hơi vừa nói.
- Phù...phù...ta khác gì ngươi? Cũng gần hao hết đấy thôi, cả hai chúng ta đều ngang nhau, xem ra nhất với nhị bảng hôi y về chiến đấu ta với ngươi là cạnh tranh rồi.
Đoàn Bình An ngồi kế bên, vừa thở dốc vừa nói.
- Lý Sơn thì sao? Hắn lúc trước đứng thứ hai đấy, ngươi đánh ngã được hắn nhưng ta thì không chắc.
Hiếu nói.
- Sao? Không chắc? Bao phần? Một phần cũng phải liều nhưng cũng phải có tính toán, được này mất kia là chuyện thường tình, ngươi liều một lần có khi lại có thể chiến thắng, cứ ôm cái thứ "không chắc" thì có khi sẽ thành sự thật.
Đoàn Bình An khích lệ.
- Được, ta sẽ thử.
Hiếu được khích lệ, tinh thần lên cao.
- Đoàn Bình An, theo ta, ta có cái này cho ngươi.
Đoàn Bình An và Hiếu trò chuyện với nhau, Nguyệt Anh đi đến, tay kéo Đoàn Bình An đi.
- Ô! Có chuyện hay rồi.
Hiếu ban đầu khá bất ngờ nhưng nhanh chóng hiểu được gì đó, nhanh chóng lén lút theo sau.
Thiên Tiên Sơn có nhiều chỗ phong cảnh hữu tình nên thơ, Miền Hoa là một trong số đó, có rất nhiều loại hoa được trồng lên, phân chia từng chỗ. Có đường đi được làm và có đèn đường, mỗi ba mươi bước chân đều có một cái ghế đá dài, chỗ này rất được những người thi sĩ, những nhà thơ biết đến cũng như những cặp đôi.
- Đoàn Bình An...đây...không như ngươi nghĩ đâu...nè...
Nguyệt Anh vẻ ngại ngùng, sau khi ấp úng một lúc liền lấy ra hai thanh kiếm và đao được quấn kỹ trong bao vải.
- Đây...
Đoàn Bình An vô thức nhận lấy, hai thứ v·ũ k·hí rất nặng, tay hắn ban đầu còn run run nhưng nhanh chóng đã hết.
- Kiếm, đao, sư tỷ, ý của tỷ là...
Đoàn Bình An nhìn ra, một lúc sau liền định hỏi.
"Cốp" Nguyệt Anh định nói nhưng lại chẳng muốn nói, sau đá vào ống chân của Đoàn Bình An một cái khiến hắn la lên một tiếng "đau" rồi vội chạy đi.
- Hô hô, cái này thú vị đây.
Hiếu nấp ở một cái bụi cây gần đó, chứng kiến tất cả.
- Ờ, thú vị.
Một âm giọng thân quen, y quay người lại, là thầy Mạnh, thầy cũng như hắn.
- Rất thú vị.
Lần này đến phiên thầy Mạnh quay người lại, là Ngô Tử.
Cả ba như cùng nhau hiểu ý mà không ai lên tiếng, cùng nhau gật đầu rồi tiếp tục quan sát.
- Sư tỷ, đợi ta, sư tỷ...
Đoàn Bình An từ cơn đau thoát ra, định nói gì đó nên nhanh chóng đuổi theo nhưng hai món v·ũ k·hí kia rất nặng, hắn cầm cả hai như là hết sức.
- Đẩy thuyền thôi.
Ngô Tử nói, xong hai ngón tay cử động, điểm trên không trung, hướng về phía Đoàn Bình An.
Cả cơ thể Đoàn Bình An như là được cái gì đó thúc đẩy, linh hoạt hơn, nhanh nhẹn hơn, nhẹ nhàng hơn. Chốc Đoàn Bình An tăng tốc, đuổi theo Nguyệt Anh.
- Theo quan sát.
Cả ba người từ trong tối cùng hiểu ý nhau, nhanh chóng đuổi theo.
Không biết làm sao mà Nguyệt Anh lại chạy vào giữa rừng hoa, hôm nay trăng lại tỏ, thêm những vì sao sáng lên khiến cho tầm nhìn rất thoáng.
- Sư tỷ, hộc...hộc đợi một chút, ta có...có chuyện muốn nói.
Đoàn Bình An đã sắp đuổi kịp nhưng lại kiệt sức.
Bỗng bước chân của cả hai dừng lại. Nguyệt Anh ngại ngùng, hai bàn tay cứ liên tục co ra rồi lại bóp vào, vẻ suy nghĩ hiện ra. Đoàn Bình An thì đứng thở hồng hộc lấy hơi.
- Ta thích nàng.
- Ta thích chàng.
Cả hai đều nói ra tâm tư của bản thân, chốc cả hai lại ngại ngùng quay đầu ra chỗ khác.
- Ngô lão, ngài thật sáng suốt, Phép Thật Lòng này ta muốn học.
Hiếu nhìn thấy cảnh vừa rồi liền hứng thú nói nhỏ.
- Hô hô, muốn sao? Còn lâu, nhưng con vẫn có thể tìm, cái phép này thuộc trung cấp thôi, khá phổ biến.
Ngô Tử vừa thi triển vừa nói.
Cả ba người đều cật lực đẩy thuyền, con thuyền đã sắp thành. Ngô Tử chỉ cần dùng một chút tiểu xảo liền có thể tạo ra một cái khung cảnh lãng mạn.
- Ngô lão, tiếp đi.
Hiếu hứng thú nói.
- Được được.
Ngô Tử tiếp tục.
Đoàn Bình An và Nguyệt Anh đều hai mặt ngại ngùng bỗng nhiên cùng quay đầu trở lại, hai ánh mắt nhìn nhau, cả hai đều thở mạnh. Đoàn Bình An bỏ hai kiện v·ũ k·hí kia xuống, âm thanh v·a c·hạm vang lên, Nguyệt Anh cũng bước đến. Hai người nắm tay nhau, trùng hợp thay gió nổi lên, thổi từng cánh hoa bay khắp nơi.
- Thầy Mạnh, điều chỉnh chút lực đi, gió hơi lớn rồi.
Hiếu đứng ở một nơi, nhìn gió đã quá lớn vội nhắc nhở thầy Mạnh.
Cả ba đều tích cực tạo tình huống lãng mạn cho cả hai người.
Gió thổi một chút rồi thôi, những cánh hoa vẫn còn bay theo gió nhẹ, sau rơi xuống, nhẹ nhàng chạm đất.
- Thành công rồi.
Hiếu nói nhỏ, sợ hai người Đoàn Bình An và Nguyệt Anh nghe được.
Ngô Tử, thầy Mạnh và Hiếu đều thấy thành quả của cả ba, mãn nguyện rồi lặng lẽ rời đi, để cho hai người có một chút riêng tư.
Trên con đường bằng đá được phủ rêu, buổi đêm trăng tỏ, những ngôi sao lấp lánh trên trời, tạo nên một cái tình huống lãng mạn. Đoàn Bình An điều chỉnh lại hơi thở, vô thức nhìn xuống tay phải của mình, bàn tay phải của bản thân đang nắm lấy bàn tay mà người hắn động lòng. Hơi thở mãnh liệt hưng phấn được dập đi vài phần, ai chẳng có lần đầu mà như vậy.
Nguyệt Anh cũng như vậy nhưng nhanh bình tĩnh hơn, cả hai cứ thế mà dạo bước, tuy không nói lời nào nhưng cả hai đều hiểu đối phương, bây giờ mở miệng ra là có thể sẽ phá hỏng tình cảnh lãng mạn như thế này.
Cuộc gặp gỡ nào cũng chia tay, truyện hay đến đâu cũng sẽ có hồi kết, tiệc nào vui đến mấy cũng tàn. Cả hai cùng nhau đã đi đến cuối đường, rời khỏi Miền Hoa. Cả hai đều muốn con đường ấy dài vô tận nhưng cũng chấp nhận. Hai tay của Nguyệt Anh chủ động nắm chặt tay của Đoàn Bình An.
- Hôm sau gặp lại, Bình An.
Nguyệt Anh vẻ hạnh phúc nói, sau cười một cái rồi rời đi.
- Gặp...gặp lại...
Đoàn Bình An vô thức nói, sau lại ngại ngùng mà chỉ nhìn theo bóng lưng ấy rời đi, sau chẳng thấy nữa rồi mới đi về.