Sáng Thế Giả
Unknown
Chương 19: So tài (1)
Vài ngày trôi qua, đã đến cuộc so tài của hôi y bảng xếp hạng. Những học viên hôi y phục tập hợp lại ở Trường Chiến Sự, đi vào vòng trong. Bọn họ đều choáng ngợp vì lúc còn là bạch y thì chỉ có thể so tài ở bên ngoài, tuyệt nhiên sẽ chẳng thể nào đến đây. Đoàn Bình An và Hiếu do đã quen thuộc nên cũng chẳng bất ngờ là bao, riêng Đoàn Bình An đã quá quen thuộc, một chút bất ngờ cũng không.
Trận đầu tiên mở màn luôn là trận hâm nóng, mở màn với Lôi Thần và Thiên Lôi.
Hiếu đứng trên đấu đài, khoanh tay đứng nhìn đối thủ, một nam tử thân thể tráng kiện, xung quanh người của nam tử đó đôi lúc phát ra vài tia điện màu xanh.
- Bên là Thần Lôi, bên là Thiên Lôi, thiên đấu với thần, hấp dẫn đây.
Nhanh chóng tiếng hò reo đã tràn ngập khắp khán đài.
Hiếu được thầy Mạnh chỉ bảo tận tình, lại có thêm một chút nghiêm khắc nên bây giờ tâm không có một chút gợn sóng, chỉ chờ ra hiệu chiến đấu.
"Keng" âm thanh vang lên, cả hai thân ảnh biến mất, lúc sau cả hai xuất hiện kéo theo tia điện không ngừng tỏa ra. Cả hai đều là thể tu, những đòn quyền cước đã luyện hơn nghìn lần, với tốc độ của thuộc tính lôi khiến cho cả khán đài chỉ có vài người mới nhìn rõ.
"Lôi Diệt"
Thiên Lôi dùng một phần linh lực tạo ra một đám mây đen che phủ cả đấu đài, sau nghe tiếng sấm nổ, những dòng thiên lôi đánh xuống liên tục.
"Lôi Tốc"
Hiếu dậm chân, dùng một phần linh lực điều khiển lôi lực vào hai chân của bản thân, chỉ cần nhấc chân là có thể chạy với tốc độ rất cao, thêm phản xạ của bản thân thì đã dễ dàng né được.
"Lôi Quyền"
Hiếu dùng thêm một phần linh lực, bọc hai tay bằng lôi lực, dùng Lôi Tốc vẫn còn mà tiếp cận, hung hãn hai quyền đánh ra.
Thiên Lôi không kịp phòng bị mà trực tiếp đỡ lấy song quyền của Hiếu, văng ra xa, lúc đứng dậy toàn thân khá tê nhưng nhanh chóng phục hồi do có cùng thuộc tính.
"Bức Phá"
Thiên Lôi thủ thế, chân phải làm trụ, chân trái bước ra, hai tay chắp lại, sau một lúc liền có vài tia thiên lôi phát ra, sáng cả một khu vực.
"Diệt"
Thiên Lôi lao đến, chỉ để lại tàn ảnh cùng với lôi lực còn sót lại, song chưởng tiến thẳng về phía Hiếu.
- Thiên lôi và thần lôi, tuy khác tên gọi nhưng cùng cấp thần, thiên lôi lấy uy của Thiên Đạo mà thành, thần lôi chỉ mô phỏng lạo uy của Thiên Đạo, trận này khó phân.
Đoàn Bình An ngồi trên khán đài, chú ý quan sát, sau một lúc đã đưa ra nhận xét.
"Ầm" Hiếu b·ị đ·ánh văng ra, y thở dốc nhưng nhanh chóng định thần lại, nhớ lại những thời gian địa ngục kia khiến y không muốn vì chuyện thua này mà bị tăng thêm thời gian tập luyện.
"Lôi Thần Công Kích"
Hiếu nghiến răng, hai tay nắm chặt lại, tạo ra song quyền, hư ảnh lôi thần hiện lên phía sau y hiện lên, chấn động toàn bộ.
- Điên rồi, lại dùng loại công kích một lần.
Đoàn Bình An nhìn thấy hư ảnh lôi thần liền kinh ngạc.
- Tên này liều sao?
- Chỉ mới vài hiệp thôi mà? Lại muốn kết thúc sớm sao?
-...
Những lời bàn tán, bình luận đưa ra, đa số đều nói Hiếu là một tên điên.
Thiên Lôi cũng không đứng nhìn, bây giờ lao vào ngắt đi chiêu thức có khi bị cái hư ảnh kia tóm được, đến lúc ấy có hối hận thì cũng đã muộn, Thiên Lôi cũng chuyên hệ lôi nên cũng có chút am hiểu.
- Chủ động lui thôi.
Thiên Lôi lui lại, phía trước hiện ra một bức tường bằng lôi lực.
"Ầm ầm ầm" hư ảnh to lớn không ngừng đánh vào bức tường, tạo ra run chấn cho toàn bộ đấu đài, Thiên Lôi định dùng kế tiêu hao sức nhưng khi nhìn lại thì bức tường đã có dấu hiệu vỡ, với tình huống thế này thì bức tường sẽ vỡ trước khi cái hư ảnh kia tan biến.
"Thiên Lôi Quyền"
Lúc hư ảnh lôi thần định đánh thêm một cú nữa thì bức tường biến mất, Thiên Lôi tụ lực, tạo ra một cái hư ảnh cánh tay to bằng cánh tay của hư ảnh lôi thần, cứng đối cứng với nhau.
- Đợi cho tiêu hao gần hết rồi mới dám đánh sao?
Đoàn Bình An ngồi trên khán đài chăm chú quan sát, sau lại cười.
"Rầm" khói bụi mù mịt, chẳng thấy gì, cả hai hư ảnh lôi thần của Hiếu và hư ảnh cánh tay của Thiên Lôi đều b·ị đ·ánh cho biến mất, cả hai đều đồng loạt bị phản phệ, nôn ra một ngụm máu.
- Khục khục...haha, cái này thú vị, thú vị...
Hiếu phun ra ngụm máu tươi, trạng thái hưng phấn lên hẳn, cái cảm giác tê tê trong người do thuộc tính lôi phản phệ cùng với kéo tên kia cũng như mình nên y cảm thấy khá phấn khích.
"Bất Diệt Lôi Châu"
Từ trong bụi mù, Thiên Lôi như là chẳng có chuyện thì, khóe miệng vẫn còn máu, bây giờ vận chiêu đã khiến hai mũi, hai tay, hai khóe mắt chảy máu.
- Tịnh niết, bất diệt, thiên địa dung thứ, bất diệt bất dung!
Thiên Lôi niệm một tràng, sau mở mắt ra, ánh mắt được bao quanh bởi những tia lôi điện.
Hai tay Thiên Lôi chắp lại, sao mở ra, một cái Lôi Châu hiện ra, uy áp nhanh chóng làm cho cả Trường Chiến Sự chấn động.
- Trời! Đây là cái gì?
- Uy áp lớn quá, ta như muốn bị ép xuống.
Những lời kinh ngạc thốt lên, nhanh chóng khán đài ồn ào náo nhiệt nay đầy tiếng thở và chịu đựng.
"Bạo Liệt Thần Lôi Kiếm"
Hiếu không kém cạnh, hai tay nắm lại như đang cầm gì đó, y kéo ra, từng tia lôi điện hiện lên, một thanh kiếm bằng lôi thuộc tính đã được tạo ra.
Lôi Châu cùng với Thần Lôi Kiếm, cả khán đài lại ồ lên. Thiên Lôi ném Lôi Châu, Hiếu thì không ngu mà lao lên, căng chuẩn góc rồi ném Thần Lôi Kiếm về phía Lôi Châu.
"Bùm" chấn động cả Trường Chiến Sự, hai loại thuộc tính cực hạn va vào nhau tạo nên một khung cảnh hiếm thấy, Hiếu và Thiên Lôi vẫn đứng đó.
- Ta nhận thua.
Thiên Lôi nhận thua, linh lực của hắn đã cạn, tuy là thể tu nhưng sau những hiệp đấu kia thì nhận ra nếu tay không giao chiến thì Hiếu là người chiến thắng.
- Thiên Lôi nhận thua, Lôi Thần chiến thắng.
Một giọng nói vang lên, lúc sau cả khán đài đều ồ lên, người người bàn tán.
- Trận tiếp theo, Hộ Sơn và Tán Hoa.
- Lý Sơn lên sàn rồi, mau xem, hắn kia kìa.
Lý Sơn bộ dáng bình tĩnh bước lên, khoanh tay đứng nhìn.
Bên kia đấu đài, một nữ nhân bộ dáng yểu điệu bước lên, lúc bước đi còn để lại nhiều cánh hoa đủ màu sắc sặc sỡ.
"Keng" âm thanh ấy lần nữa vang lên, cả hai không lao lên mà đứng đó, ai cũng nheo mắt lại quan sát, không bỏ lỡ một giây nào.
- Lý Sơn có Cường Công Pháp, thể thu thích hợp nhất, nếu so về thân thể thì hắn có thể đứng đầu. Đối phương biệt danh Tán Hoa, từ tên gọi đến bộ dáng vừa nãy thì cũng đã mường tượng ra vào thông tin.
Đoàn Bình An từ đầu đến cuối vẫn ngồi đó quan sát.
Đột nhiên trên trời có những cánh hoa hồng rơi xuống, nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhưng Lý Sơn lại không như vậy, hắn cẩn thận né đi những cánh hoa hồng đó, từng bước tiến gần đến Tán Hoa đang đứng.
"Xoẹt xoẹt" những cánh hoa kia như không có quỹ đạo mà rơi xuống nhưng nhanh chóng đã lao đến chỗ Lý Sơn, những cánh hoa nhìn nhẹ nhàng vô hại nhưng lại sắc bén và hiểm động. Chốc cả thân thể của Lý Sơn đã bị bao lấy bởi những cánh hoa.
"Chấn Thiên"
Lý Sơn không hề lo sợ, hắn dậm mạnh chân phải, luồng uy áp hạ xuống, những cánh hoa bắt đầu r·ối l·oạn. Khí thế chấn kinh toàn bộ đấu đài, đến cả Tán Hoa còn vô thức lui lại, Lý Sơn hệt như một cái pho tượng uy nghiêm, khí thế ngút trời.
"Bụp" lúc Tán Hoa không phòng bị, Lý Sơn lao đến, tung một quyền vào bụng của nàng ta. Tán Hoa tối mặt, ôn bụng lui ra, cơn đau oai oái phát ra khiến cho cả người đều muốn sụp đổ.
- Lý Sơn quả thật quyết đoán, nếu là ta thì sẽ thương hoa tiếc ngọc một chút.
- Lý Sơn vốn nam nữ bình đẳng, trong mắt hắn chỉ có phục tùng Lý Thiên Thanh mà thôi.
- Ôi đệt, chỉ xem thôi mà bụng ta cũng đau lây đấy, quyền vừa nãy chắc chắn là một phát gần như toàn lực.
-...
Những lời bàn tán phát ra, theo đó là tiếng hò reo khắp khán đài.
- Hừ...đàn ông khốn kiếp, mẹ ta nói đúng.
Tán Hoa méo mặt, phong thái yểu điệu biến mất.
Tán Hoa lao đến, vô số cánh hoa bao bọc lấy cơ thể của nàng ta, tạo thành một cái phòng bị cứng cáp và một cái công kích sát thương.
"Bụp" Lý Sơn không đứng nhìn, hắn lao thẳng, một quyền vào mặt của Tán Hoa, phần chưa được những cánh hoa bao phủ.
"Bạo"
Tán Hoa đứng dậy từ cơn đau, những cánh hoa lúc nãy đã bám đầy tay của Lý Sơn.
"Bùm bùm bùm" những cánh hoa như có thuốc nổ bên trong mà lần lượt kích nổ, Lý Sơn tuy là cứng cáp nhưng cũng phải kêu lên đau đớn. Từng cánh hoa p·hát n·ổ, ánh mắt của Tán Hoa dần trở nên phấn khích hơn.
- Ài, khổ cho Lý Sơn, Tán Hoa kia ra tay thật ác.
Có người tặc lưỡi.
- Không, nhìn kìa, Lý Sơn vẫn đứng đấy.
Nhanh chóng toàn bộ chú ý đổ dồn về phía v·ụ n·ổ, Lý Sơn tuy rằng v·ết t·hương chằng chịt khắp người, y phục bị cháy vài chỗ nhưng hai chân trụ của hắn vẫn đứng vững, tựa như nặng nghìn cân.
- Hắn...đứng chịu toàn bộ uy lực!
Một người trên khán đài kinh hô.
Lúc này ánh mắt của Lý Sơn mở ra, lạnh như băng mà nhìn về phía Tán Hoa đang còn đứng đấy. Linh lực của Tán Hoa đã sắp cạn, bây giờ liều cũng được nhưng ý nghĩ của nàng ta đã bị Lý Sơn nhìn thấu, nhanh chóng bị Lý Sơn tiếp cận, liên hoàn quyền cước tung ra. Thân thể của nữ nhân sao có thể chống lại? Nhanh chóng Tán Hoa đã ngã xuống, không thể tiếp tục chiến đấu.
- Tán Hoa bại, Hộ Sơn thắng!
Sau tiếng nói đó là sự hò reo của cả khán đài.
- Công pháp của Lý Sơn chuyên về luyện thể và dùng thân thể để công phá và phòng thủ, có thể nói v·ũ k·hí của hắn là cơ thể, lực bộc phát mạnh lại ít hao tổn linh lực, chiến thắng là chuyện của thời gian. Tán Hoa thì ngược lại, quá chú trọng vào chiêu thức, linh lực lại bị hạn chế bởi tu vi nên không thể bộc phát hết mức, nếu sau này không xảy ra chuyện gì mà trưởng thành thì sẽ có một cái hung danh.
Đoàn Bình An nhận xét. Lý Sơn là ứng cử viên của nhất bảng hôi y, Đoàn Bình An chắc chắn sẽ nghiên cứu kỹ càng về Lý Sơn.