Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 20: So tài (2)

Chương 20: So tài (2)


Hai trận đấu đã gần như thỏa mãn tất cả, những lời bàn tán vang lên khôn xiết, những người trên khán đài thay nhau bàn luận về rất nhiều chủ đề, đa phần là về những người sẽ có tên trên ba hạng của hôi y bảng xếp hạng.

- Trận kế tiếp, Bất Ngã đấu với Thiên Lý!

- Cuối cùng cũng đến.

Đoàn Bình An sau khi nghe thấy tên của mình liền đứng dậy, chiến ý sôi sục phát ra nhưng được kiềm chế.

Đoàn Bình An đứng ở góc đấu đài, bên kia đấu đài là một nam nhân phong thái thư sinh, tay cầm quạt giấy và một cái giọng cười đầy tự tin. Hai mắt Thiên Lý hép lại như đang nhắm mắt, Đoàn Bình An cảm nhận rõ chiến ý của đối phương không khác gì bản thân.

"Keng" cái âm thanh đó lần nữa vang lên, Đoàn Bình An và Thiên Lý không đáng cũng không làm gì, chỉ đơn giản là đi qua đi lại, quan sát lẫn nhau.

- Đánh đi chứ?

- Đánh đi!

Khi chứng kiến được cảnh tượng này, những người trên khán đài đều sốt ruột, họ không biết hai người định làm gì.

"Vút" tiếng xé gió vang lên, trước mắt Đoàn Bình An là một cái kim đan len, chỉ cách mi tâm của hắn một đốt ngón tay, may mắn do phản xạ nên Đoàn Bình An đã bắt lấy được. Nhịp thở của Đoàn Bình An nhanh lên, không phải vì sợ mà là vì phấn khích, hắn ném lại cây kim và lao lên, rất nhanh.

Thiên Lý tránh đi nhưng khi nhìn thấy khóe miệng của Đoàn Bình An khẽ cười thì đột nhiên lạnh sống lưng. Ba, bốn lưỡi đao gió màu đen bay bên cạnh của Đoàn Bình An, hướng thẳng đến điểm cuối mà Thiên Lý đặt chân xuống.

Tính toán của Đoàn Bình An rất tốt, vừa rồi Đoàn Bình An ném cây kim ra cũng lấy ra thanh đao của mình, chém loạn xạ nhưng thực chất là phóng ra những lưỡi đao gió màu đen của mình.

Hắc Đao Phong tuy là kiếm cũng có thể sử dụng nhưng lực công kích chỉ bằng bảy phần, muốn có lực công kích toàn phần thì bắt buộc phải thi triển bằng một thanh đao, vừa hay trong tay của Đoàn Bình An có một thanh đao, uy lực sẽ được bảo tồn toàn phần khi phát ra.

"Xoẹt xoẹt" y phục của Thiên Lý bị xé rách, thịt bị cắt ra vài phần, tuy đã né được hai lưỡi đao nhưng hai lưỡi đao còn lại vì sự tính toán có phần khó đoán của Đoàn Bình An nên không thể tránh được. Thiên Lý không để ý đến v·ết t·hương mà tiếp tục lui ra mười bước, lúc này mới thả lỏng, máu của hắn đang chảy ra sau một lúc đã không chảy nữa, thịt cũng liền lại.

Đây là một trận pháp được bố trí bên trong đấu đài, không phải là sinh tử chiến nên có một trận pháp có thể chữa trị những v·ết t·hương trong thời gian ngắn, đương nhiên là không có thể hồi phục lại linh lực vì công bằng trong chiến đấu.

Thiên Lý mặt không biến sắc mà ung dung đung đưa cây quạt của mình, cây quạt bằng giấy, có tám cái cây khung quạt. Khung quạt bằng gỗ, theo nhịp quạt của Thiên Lý mà từ từ nhô lên một cái đầu nhọn, sau là thành một cái v·ũ k·hí. Từ trong người Thiên Lý lấy ra một cây quạt y hệt và cũng như động tác vừa nãy.

- Nhìn kìa, v·ũ k·hí đặc biệt của Thiên Lý.

- Nghe nói hắn tự chế ra để phù hợp với bản thân.

Những người trên khán đài nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì thay nhau bàn tán.

Đoàn Bình An tay nắm chặt thanh đao hơn, sẵn sàng chiến đấu.

"Keng" hai người lao vào nhau, cây quạt bằng giấy kia nhìn sơ thì nghĩ rằng nó rất mỏng manh, tùy tiện thì cũng có thể phá vỡ nhưng khi chạm vào thanh đao của Đoàn Bình An thì lại vang lên một tiếng "keng".

- Giả gỗ!

Đoàn Bình An nhận ra loại vật liệu.

Trong thế giới này, trải qua vô số năm tháng, những kiến thức của con người dần được tiến bộ, những vật liệu nhìn thì ra thứ này nhưng thực ra là thứ kia không phải không có mà là rất nhiều, cây quạt của Thiên Lý cũng như vậy. Một chất liệu kim loại nhưng được làm giả thành chất liệu gỗ, nếu không trực tiếp sờ vào hay lâm vào hoàn cảnh như thế này thì chắc cũng chỉ nghĩ là một cây quạt vô hại.

"Keng keng keng" Thiên Lý lại có thể dùng song quạt mà chiến đấu cân bằng với Đoàn Bình An, cả hai đều ngang sức với nhau.

"Trảm Vạn Vật"

Đoàn Bình An lui ra năm bước, chân trụ gồng lên chịu thế, hai tay cầm chặt thanh đao, một sát na như tốc biến mà tiếp cận đến Thiên Lý mà chém ngang.

Thiên Lý tuy né được nhưng hai cây quạt của hắn đã bị Đoàn Bình An hủy đi, nhất thời lợi thế đã rơi vào tay của Đoàn Bình An.

- Hừ.

Thiên Lý hừ lạnh một tiếng, tay lấy ra tiếp hai cây quạt.

Đoàn Bình An đã dự liệu được loại chuyện này, quạt nhỏ rất thuận tiện để cất giấu nhưng hiện tại vẫn chưa có một cái gì đó để trữ đồ nên Đoàn Bình An đoán đây là số quạt cuối cùng của Thiên Lý.

- Nếu Thiên Lý có một thứ để trữ đồ với số lượng nhiều mà nhỏ gọn thì sao? Thật không muốn nghĩ đến.

Đoàn Bình An kinh hãi mà suy nghĩ. Nếu Thiên Lý thực sự có thể thì giao chiến sẽ liên tục bổ sung v·ũ k·hí, đến lúc đó thì bằng vào tài sử dụng v·ũ k·hí của bản thân thì Thiên Lý thực sự có thể xưng bá một phương.

"Vút v·út" âm thanh rất quen tai, Đoàn Bình An chủ động thối lui, ngay ở chỗ hắn đứng vừa nãy có hai thanh kiếm ngắn cắm ngay đấy.

- Hiểm độc!

Đoàn Bình An nhìn những dịch màu đen và xanh chảy ra từ mũi kiếm liền thầm nghĩ.

- Vô Cực Thiên, Vô Cực Thiên.

Thiên Lý dang hai tay ra, tư thế tạo ra vô số điểm yếu.

- Hắn lại chủ động lộ ra điểm yếu?

- Lại thêm một tên điên nữa sao?

Những người trên khán đài xôn xao bàn tán.

- Đoàn Bình An...

Nguyệt Anh ngồi trên khán đài, động tĩnh kinh thiên của hai trận chiến trước đã thu hút gần như toàn bộ học viện đến xem.

- Đến đi.

Thiên Lý dang rộng hai cánh tay, không phòng bị mà khích tướng Đoàn Bình An.

- Ngươi tưởng ta là đứa trẻ sao?

Đoàn Bình An nói.

"Xoẹt xoẹt xoẹt" ba lưỡi đao gió đồng loạt phóng ra, phóng thẳng về phía của Thiên Lý. Đoàn Bình An triển khai công kích tầm xa, cả đấu đài này không quá lớn, uy lực của Hắc Đao Phong được bảo tồn toàn vẹn, với tu vi và chiến lực hiện tại của Thiên Lý thì mặt đối mặt với Hắc Đao Phong thì xem như chán sống.

"Vút v·út v·út" Thiên Lý thấy không thể khích tướng đành thu tay lại, cúi người xuống, phần cẳng chân của hắn nhìn bình thường nhưng đó là chỗ mà Thiên Lý giấu v·ũ k·hí, nhanh chóng ba thanh dao găm ngắn phóng ra. Ba lưỡi Hắc Đao Phong và ba thanh dao găm ngắn chạm vào nhau, làm chệch hướng của Hắc Đao Phong, Thiên Lý thuận lợi né được hết thảy.

"Bụp" Thiên Lý không để ý, để Đoàn Bình An nắm được một điểm mù nhanh chóng tiếp cận, bây giờ là vào tình thế sáp lá cà. Một quyền vào bùng, một cước vào hông rồi thêm một cước nữa vào mặt đã đá văng Thiên Lý bay ra xa.

Thiên Lý loạng choạng đứng dậy, cơn đau nhanh chóng ập đến nhưng hắn chỉ có thể chịu đựng. Đoàn Bình An không để Thiên Lý nghỉ ngơi mà tiếp tục xông đến, nắm cổ áo của Thiên Lý mà dùng đòn vật mà vật hắn xuống.

- Như dự đoán, tên này chỉ chú tâm vào rèn luyện cách sử dụng v·ũ k·hí.

Đoàn Bình An suy nghĩ, tất cả đều như hắn dự đoán.

Những học viên hôi y đều có xuất phát điểm là trấn Đại Hòa, một cái trấn gần biển khá nghèo nàn không biết lý do. Sau khi được đưa vào con đường tu luyện chắc chắn sẽ bộc lộ ra sự hứng thú về một mặt nhất định mà quên đi sự cân bằng trong chiến đấu. Trong thế giới này nếu chỉ chuyên vào một lĩnh vực thì rất khó lăn lộn vì một khi điểm yếu được phát giác ra thì sẽ vạn kiếp bất phục.

"Bụp bụp" Đoàn Bình An bồi thêm hai phát nữa vào mặt của Thiên Lý, tâm trí của Thiên Lý bây giờ rất mơ hồ, nhắm mắt lại thì lại cảm thấy đau, mở mắt ra thì lại b·ị đ·ánh cho nhắm mắt lại, một vòng luẩn quẩn liên tục đến khi Đoàn Bình An dừng tay.

- Thiên Lý bại, Bất Ngã thắng!

Giọng nói vang lên kết thúc trận đấu cùng với những lời hò reo thêm vào một chút bình luận.

- Đoàn Bình An, lúc nãy ngươi ác độc quá đấy.

Trong phòng nghĩ ngơi để hồi phục lại linh lực, Hiếu tặc lưỡi nói với Đoàn Bình An.

- Ác độc thế nào? Ta chỉ là đánh chơi thôi, nếu thật sự thì vừa nãy sẽ có án mạng, ta sẽ thẳng thừng xuống tay.

Đoàn Bình An từ từ mở mắt, nói.

Ở thế giới nơi phân cấp kẻ mạnh kẻ yếu này thì hoặc là g·iết hoặc là bị g·iết, ở học viện không thể g·iết nhưng một khi đặt chân ra bên ngoài thì sẽ bị g·iết. G·i·ế·t hoặc bị g·iết là hai khái niệm khác biệt, g·iết là bản thân g·iết, bị g·iết là bản thân bị g·iết, cực đơn giản.

Sau trận đấu của Đoàn Bình An và Thiên Lý thì diễn ra thêm bốn, năm trận nữa, trận nào trận nấy cũng là sân khấu để các học viên phô diễn thực lực của bản thân, có người thắng và cũng có người bại, có người chấp nhận có người không. Diễn ra từ sáng đến tận trưa là kết thúc, buổi chiều và tối là thời gian để nghỉ ngơi, hôm sau sẽ tiếp tục diễn ra.

- Đoàn Bình An, chàng thật sự đã tiến bộ hơn rồi.

Nguyệt Anh nắm tay Đoàn Bình An đi dạo quanh Miền Hoa, đây là nơi hai người cùng nhau thổ lộ tình cảm.

- Chẳng phải nàng cũng vậy hay sao? Chúng ta đều tiến bộ.

Đoàn Bình An nói, Nguyệt Nhi khẽ cười.

- Ta nghĩ nếu năm sau rời khỏi...sẽ ít khi gặp lại.

Nguyệt Anh nói, tay lại nắm chặt hơn.

Như một sợi dây nhân duyên bền chặt vạn kiếp, hai người tuy chưa lâu nhưng lại như đã vô số kiếp như vầy, một cái cảm giác thân thuộc được cả hai cảm nhận được.

- Giữ liên lạc...chúng ta giữ liên lạc nhưng làm bằng cách nào?

Đoàn Bình An lắp bắp nói.

- Không sao, ta đẫ tìm hiểu qua, đây.

Nguyệt Anh che miệng cười, lấy ra một thứ như vỏ sò.

- Đây là...

Đoàn Bình An khó hiểu.

- Đây là một loại hình liên lạc, gọi là Song Ca Đồng Tâm. Luôn đi theo cặp, đây này.

Nguyệt Anh lấy ra thêm một vỏ sò nữa, đưa cho Đoàn Bình An.

- Chỉ cần nhét thư vào bên trong, truyền linh lực vào thì dù cho là ở đâu, miễn là Song Ca Đồng Tâm không vỡ hoặc bị giới hạn thì bức thư đó chắc chắn sẽ đến tay.

Nguyệt Anh giải thích công dụng và điểm yếu.

- Ra là vậy.

Đoàn Bình An gật gù.

- Mai là trận quyết định, cố lên nhé.

Nguyệt Anh và Đoàn Bình An cũng đã rời khỏi Miền Hoa, khi tạm biệt Nguyệt Anh nói, sau hôn vào má của Đoàn Bình An một cái. Vẻ xấu hổ mà rời đi.

Chương 20: So tài (2)