0
Đoàn Bình An dừng bước, nhìn lên một cái bến cảng gần đó. Có một con thuyền lớn sang trọng cập bến, đây là con thuyền lớn nhất mà Đoàn Bình An chứng kiến, tuy là làm bốc vác ở bến cảng nhưng thuyền lớn lúc ấy chắc chỉ bằng một phần mười con thuyền này.
- Đế nhân ngài làm phước, giúp chúng ta một lần.
Một đoàn người đi xuống, cỡ vài chục người, người già nhất thì nhìn qua cũng hơn trăm, người nhỏ nhất thì cũng chỉ là một đứa bé mới sinh, vẫn còn đang được bế. Một lão già tay chống gậy, một bộ y phục sang trọng nhưng bây giờ lại quỳ xuống, dập đầu.
Những người hiếu kỳ gần đó nhanh chóng tụ lại xem, nhìn theo hướng mà lão nhân kia đang dập đầu thì liền hiểu mà việc ai người nấy làm, không quan tâm nữa. Đoàn Bình An nhìn theo, là Thiên Tiên học viện của hắn.
- Đế nhân làm phước...
- Phước phước cái gì? Giúp một lần rồi bây giờ lại xin?
Thầy Giảng, là thầy Giảng, thầy ấy đứng trước đoàn người mà lớn giọng.
- Chân nhân, ngài làm ơn nói với Đế nhân rằng lão già ta có chuyện muốn nhờ, an nguy của gia tộc.
Lão nhân ấy nhìn thấy thầy Giảng như nhìn thấy vị cứu tinh mà ôm chân thầy cầu xin.
- Thôi thôi, ta lúc trước đã giúp, đã nói rõ là chỉ có duy nhất một lần, hưng thịnh nghìn năm, nếu các ngươi có chí hướng thì vạn năm là có thể, bây giờ lại lần nữa cầu xin?
Thầy Giảng hất lão nhân kia đi.
- Chân nhân...
- Chân nhân...
- Chân nhân...
-...
Theo lão nhân đó là toàn bộ đoàn người đều cầu xin.
- Hầy, chẳng có ai mà làm không công. Được rồi, mỗi ba bước đi thì quỳ xuống gọi Đế nhân, cứ vậy đến cửa học viện, nếu ngài ấy ra mặt thì coi như các người có phước, không thì về đi.
Thầy Mạnh dưới những lời cầu xin thì không chịu nổi nữa, nhanh chóng nói với đoàn người rồi bước qua một bên.
- Vâng vâng, cảm tạ Chân nhân! Cảm tạ Chân nhân!
Lão nhân kia như vớ được cọng cỏ cứu mạng mà dập đầu.
Đoàn người vài chục người cứ thế mà ba bước lại quỳ xuống gọi lớn hai tiếng "Đế nhân" rồi bước tiếp.
- Thầy định xem bọn họ thôi ư?
Đoàn Bình An bước lại chỗ thầy Giảng mà hỏi.
- Chứ làm sao bây giờ? Thầy cũng chỉ giúp được một lần, bây giờ là lần hai. Hầy, chỉ có thể đứng nhìn.
Thầy Giảng nói xong liền thở dài, tuy thầy nói như vậy nhưng theo quan sát của Đoàn Bình An thì ánh mắt của thầy nói lên vẻ muốn giúp nhưng lại kiềm chế đi.
Trẻ con ở những chỗ người dân vui đùa, chúng chỉ trỏ vào đoàn người mỗi ba bước lại quỳ xuống hô to "Đế nhân" ấy, đoàn người nhìn vài cách ăn mặt thì chắc chắn là người có tiền nhưng họ lại bỉ qua những tiếng cười đùa của lũ trẻ mà tiếp tục.
- Tưởng Võ gia nhất mạch thế nào? Toàn tộc diệt gần hết trong đêm. Đáng tiếc, đáng tiếc.
Lý Thiên Thanh đứng gần đó khoanh tay mà giễu cợt.
- Lý tiểu thư, Đế nhân có ở đây không?
Lão nhân kia nhìn thấy Lý Thiên Thanh liền vẻ thành khẩn mà hỏi.
- Ta không biết, các ngươi cứ lên đó xem.
Lý Thiên Thanh khoanh tay đáp lại.
Người trong đoàn thấy thế thì tức giận, có vài người định đứng lên nhưng bị lão nhân dẫn đầu ngăn lại:
- Các ngươi định làm gì? Mau quỳ xuống, chúng ta tiếp tục.
Đoàn người cứ thế tiếp tục.
Đoàn Bình An cứ lẳng lặng theo sau quan sát.
- Này, ngươi cũng xem à?
Hiếu xuất hiện phía sau Đoàn Bình An.
- Ngươi không tập luyện cùng thầy Mạnh sao?
Đoàn Bình An quay đầu lại hỏi.
- Thầy cho nghỉ, ta định xuống đây dạo chơi nhưng nhìn thấy đoàn người này liền hiếu kỳ.
Hiếu đáp.
- Nghe nói là Võ gia gì đấy, hình như là nhờ Ngô lão làm việc gì đó.
Hiếu nói tiếp.
Hai người cứ thế mà quan sát, sau một lúc cũng gần đến cửa của học viện, chỉ cần leo trăm bậc thang nữa là đến. Lão nhân dẫn đầu thân già sức yếu hành lễ từ ngoài cảng đến đây thì không muốn cũng toàn thân tê dại, mỗi bước đi đều phải có hai người giúp. Trên cổng lớn của học viện thì thầy Mạnh đang khoanh tay quan sát.
- Họa thiên vô trị, phúc báo do trời. Nghịch thiên chống mệnh trời, trả giá bằng vạn kiếp.
Thầy Mạnh cảm thán.
Lúc này đoàn người đã leo được ba mươi bậc. Lão nhân dẫn đầu kia bây giờ phải được cả bốn người khiêng đi nhưng đúng ba bước sẽ để lão xuống mà quỳ. Những người trưởng thành dù là nam hay nữ thì cũng không dám than thở, cứ theo lão nhân kia mà ba bước rồi quỳ xuống hô to hai chữ "Đế nhân". Những đứa trẻ thì ngược lại, chúng không ngừng than thở, chúng lâu lâu lại chạy qua chạy lại vô tư. Những đứa bé sơ sinh thì cứ khóc, như là đã lâu chưa được bú sữa.
Năm mươi bậc thang, lúc này lão nhân dẫn đầu thân thể kiệt sức, tâm trí lão dần mơ hồ, đang được khiêng mà cứ nhẩm nhẩm "Đế nhân" trong miệng. Những người trưởng thành bây giờ đã mệt nhưng cũng chẳng dám nói. Những đứa trẻ thì kêu khóc, bị cha mẹ đánh vào mông cho không chạy nữa.
Bậc thứ chín mươi chín, cánh cổng học viện đã sắp chạm đến, nhưng thầy Mạnh từ trên cao nhảy xuống, chắn ngang.
- Đế nhân sáu trăm năm trước đã nói rõ, nếu làm theo lời ngài thì sẽ hưng thịnh nghìn năm, tích góp công đức mà sống thì vạn năm nhưng từ vài chục năm kể từ lời nói của ngài thì các ngươi đã không làm theo, bây giờ ngài ấy đang rất tức giận, mau về đi.
Thầy Mạnh xua tay đuổi về.
- Chân nhân, Chân nhân là ơn nói với Đế nhân rằng ta đã biết lỗi, ta nguyện để cho một nửa tộc sẽ c·hết để cứu lại một nửa tộc kia, kéo hơi tàn để làm như lời của Đế quân nói.
Lão nhân kia bây giờ bò lại chỗ thầy Mạnh mà van xin.
- Làm như lời của ngài thì các ngươi nên làm từ sáu trăm năm trước kia kìa, không phải bây giờ mới làm. Vả lại lúc trước Đế nhân nghịch thiên cho Võ gia các ngươi để hưng thịnh là trái với trời. Thuận thiên là phàm, nghịch thiên là tiên nhưng Đế nhân đã làm rồi, nghịch thiên nhiều quá gây ra trời tru đất diệt các ngươi có biết không? Nếu sáu trăm năm trước các ngươi làm theo lời nói của Đế quân thì oán nghiệp đến giờ chắc đã tiêu tán hết, vạn năm sau mới có thêm tai kiếp.
Thầy Mạnh nhăn mặt tức giận, khuôn mặt thầy tức giận rất đáng sợ, đoàn người không dám nhìn thẳng mà cúi mặt xuống.
Đoàn người dập đầu vài cái rồi cùng nhau đi xuống, thầy Mạnh định đi vào trong nhưng bước chân dừng lại, suy nghĩ gì đó rồi quay trở ra.
- Mà cũng không có cách nhưng tùy vào các ngươi. Lại đây.
Thầy Mạnh vẫy tay, lão nhân kia như tìm thấy ánh mặt trời trong hang tối mà bò đến, không cần bốn người khiêng.
- Con mang họ mẹ, cháu mang họ ngoại, trăm năm không theo họ cha, nghìn năm không theo họ nội, chấp nhận không thờ không cúng nghìn năm. Sau nghìn năm thì oán nghiệp cả họ tiêu tán, nếu còn nhớ thì có thể theo họ nội trở lại, thờ cúng bình thường.
Thầy Mạnh nói.
- Cảm tạ Chân nhân! Cảm tạ Đế nhân!
Lão nhân nghe từng chữ, nhớ trong lòng từng chữ, sau dập đầu đến chảy máu.
- Cứ như vậy sao? Ngài nói là không làm mà?
Thầy Mạnh quay vào bên trong, truyền âm cho Ngô Tử.
- Lúc đầu là vậy như ta mới nghĩ ra một nước cờ mới, làm luôn.
Ngô Tử ngồi trong phòng làm việc mà truyền âm, tay vẫn còn đang cầm quân cờ.
- Võ gia suy tàn, tiếc cho một cái thế lực lớn ở kinh thành.
Lý Thiên Thanh vẫn đứng đó, nhìn người của Võ gia mà tiếp tục giễu cợt.
- Ta nhịn không được nữa rồi! Ngươi đừng tưởng là con cháu Lý gia mà ta sợ, mới Luyện Khí trung kỳ đã láo như vậy, xem chiêu!
Một người trong đoàn không chịu được nữa mà lao lên, nhưng bị Lý Sơn ngăn lại, đánh văng ra xa.
- Võ Ức! Ngươi làm cái gì vậy?
Lão nhân kia nhìn thấy cháu của mình b·ị đ·ánh nhưng lại không giận mà ngược lại, trách mắng.
- Lý tiểu thư, chuyện vừa nãy xem như ta chưa răn dạy cháu của mình, mong tiểu thư lượng thứ.
Lão nhân tuy thân thể già và vẫn đang được khiêng nhưng cũng đứng xuống mà nói với Lý Thiên Thanh.
- Ông cố, sao ông lại như vậy, chẳng phải Lý gia luôn là đối địch của chúng ta trong kinh thành hay sao?
Võ Ức bất bình hỏi.
- Ngươi mau xem lại Võ gia của chúng ta đi! Đã sắp bị diệt tộc rồi, lần này không có Đế nhân giúp và Chân nhân hộ tống thì chúng ta sẽ ra sao? Vả lại ta được Đế nhân chỉ cho một kế, lần này về kinh thành mọi việc phải nghe theo ta.
Lão nhân kia hằn giọng nói.
Hôm sau thuyền đi sớm, con thuyền rất lớn nên rất lâu sau mới biến mất khỏi tầm nhìn, cảng trở lại như cũ, chỉ loanh quanh vài con thuyền đánh bắt cỡ nhỏ.
Từ khi có Mượn Gió Đạp Không thì Đoàn Bình An chăm chỉ ra biển hẳn, mượn gió mà bay đi khắp nơi, có vài nơi hắn vô tình phát hiện. Không gian kín đáo vắng vẻ cùng với phong cảnh đẹp nên Đoàn Bình An đã đánh dấu lại những chỗ này.
Đoàn Bình An thời gian này cũng chăm chỉ luyện kiếm pháp và đao pháp, hiện có thể hay tay hai món v·ũ k·hí mà chiến đấu nhưng vì để tối ưu hơn nên chỉ dùng một loại v·ũ k·hí để chiến đấu. Kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú hơn, bây giờ không chỉ đấu với Hiếu nữa, cả thầy Mạnh cũng tham gia. Thầy Mạnh với nhịp độ trận chiến rất nhanh, Đoàn Bình An lúc đầu chỉ cần vài hiệp đấu thì đã thua, dần dần cũng trụ được mười hiệp nhưng cũng chỉ đến đó.
- Tuy nhìn thô bạo khi ra tay nhưng lại rất nhanh và dứt khoát, thêm một chút uyển chuyển.
Đoàn Bình An sau khi bị hành cho ra bã thì đưa ra nhận xét.
Đoàn Bình An đã thế thì Hiếu cũng thảm hơn, là đệ tử duy nhất của thầy Mạnh ở đây nên huấn luyện có chút khác người. Không phải trốn để nghỉ thì cũng bị đuổi bắt, thầy Mạnh lại khá nhây nên Hiếu luôn trong tình trạng phòng bị, không biết khi nào thầy Mạnh sẽ bất thình lình xuất hiện rồi bắt y đi.
- Ngô lão, lúc trước sao lão lại không cứu họ? Ta luôn muốn hỏi.
Đoàn Bình An trong phòng làm việc của Ngô Tử.
Ngô Tử từ lúc đó đã rời Thiên Tiên Sơn một khoảng thời gian, đến bây giờ mới có thể gặp mặt.
- Hừm...Họa thiên vô trị, phúc báo di trời. Thuận thiên là phàm, nghịch thiên là tiên. Họ trước chỉ là phàm nhân thuận theo trời mà sống, gia tộc không quá trăm người nhưng từ khi có cơ duyên mà nghịch thiên tu đạo, cả gia tộc hưng thịnh một khoảng thời gian. Có suy ắt có tàn, Võ gia hưng thịnh trăm năm, tai kiếp ập đến, người mạnh nhất Võ gia tọa hóa, họ đành nhờ đến ta giúp một tay để tránh đi tai kiếp. Lúc giúp xong họ còn lời hay ý đẹp, sẽ nghe theo những gì ta nói nhưng kết quả con có thể thấy đấy, tàn lụi đến mức phải vứt bỏ liêm sỉ để nhờ vả.
Ngô Tử bỏ quân cờ xuống mà giải thích.
- Hiểu rồi.
Đoàn Bình An tay để lên cằm mà suy nghĩ.