- Nghe nói Võ gia vốn trú ở kinh thành, tuy không biết nơi đó là gì nhưng con biết nói đó rất phồn hoa vì dì Hoa luôn nhập những bông hoa tuyệt đẹp ở đấy.
Đoàn Bình An nói.
- Kinh thành...vậy phải nói luôn cả cái tinh cầu này rồi.
Ngô Tử suy nghĩ một chút liền nói.
Đoàn Bình An vốn đã rất hiếu kỳ nhưng chưa có cơ hội nói ra, thấy Ngô Tử sắp nói những đều mình hiếu kỳ nên lấy một cái ghế ở cạnh rồi ngồi xuống, chăm chú mà lắng nghe.
- Nơi con đang ở là Thiên Tiên Sơn, tọa ở biên giới Đông Hải, một phần lãnh thổ của Đại Việt Quốc, quốc gia này lại nằm trên một cái tinh cầu gọi là Tam Thiên Tinh. Sở dĩ nói như vậy là vì các quốc gia có Tiên Thân cường giả sẽ được phong Thiên Triều. Tam Thiên là có ba cái quốc gia được phong Thiên Triều, cụ thể là ngoài Đại Việt Quốc còn có: Hoàng La Quốc và Cửu Thập Quốc.
Ngô Tử nói đến đây ngưng lại một chút, lấy ly trà kế bên mà uống một ngụm, sau khi thấy Đoàn Bình An đã tiêu hóa một lượng kiến thức thì liền tiếp tục nói:
- Trước hết là Đại Việt Quốc đi, thuở xưa thì nơi đây vốn là một vùng hoang vu rộng lớn, đất đai phì nhiêu màu mỡ do phù sa từ những con sông lớn bồi tụ, thêm hệ thống sông ngòi rất phát triển nên nhanh chóng thu hút người người đến khai hoang, lập nên Đại Việt Quốc. Thứ hai là Hoàng La Quốc, tuy cùng là một niên đại thành lập như Đại Việt Quốc như là hai địch thủ, không muốn nhường, đặc biệt là Đại Việt Quốc lại tọa ở một nơi nhiều đất đai màu mỡ, thuận tiện phát triển còn Hoàng La Quốc thì lại tọa ở một nơi khá xấu, tuy lãnh thổ cực lớn nhưng chỉ có thể ở một nửa, nửa kia đa số là vùng đồi núi cao, lại là nơi thú hoang, yêu thú, quái thú tung hoàng nên rất đau đầu về vấn đề này. Thứ ba là Cửu Thập Quốc, sinh sau đẻ muộn nhưng không như hai quốc gia kia có chung một cái đường biên giới mà lại cách cả một cái đại dương lớn gọi là Đông Hải, phía tây là Tây Hải nhưng đó lại là nơi tung hoành của Ma Tộc, Yêu Tộc nên cũng chỉ có thể nhượng bộ.
Ngô Tử lại nhấp thêm ngụm trà.
- Cửu Thập Quốc mất chín năm thành lập, mười năm ổn định, lại thêm chín trăm mười năm để tiến bộ nên mới có tên như vậy. Vì không dính dáng đến c·hiến t·ranh nên Cửu Thập Quốc chuyên tâm phát triển, lại đặt công nghệ kỹ thuật lên đầu, mất thêm vài trăm năm nghiên cứu và phát triển. Họ cũng là người chủ động hòa hoãn mối quan hệ không tốt của hai quốc gia còn lại, chủ động chia sẻ một phần kiến thức khoa học để làm quà. Hai quốc gia tuy rằng bảo thủ chế độ nhưng cũng tiếp thu những cái hay, lược bỏ và thay đổi vài thứ để phù hợp hơn với tình hình.
- Vậy Đại Việt Quốc và Hoàng La Quốc không liên thủ t·ấn c·ông Cửu Thập Quốc sao?
Đoàn Bình An suy nghĩ một chút liền hỏi.
- Chắc chắn không được, Cửu Thập Quốc vốn đã có Chuẩn Đế trấn giữ, phong làm Thần quốc. Hai quốc gia tuy mạnh mẽ về chiến đấu nhưng cao nhất cũng chỉ là Tiên Thân Tam Bước, lại chìm vào xung đột liên miên, thiên tài tu luyện c·hết không ít nên vài nghìn năm thành lập không có Chuẩn Đế.
Ngô Tử giải thích.
- Đáng lý là Thần quốc nhưng sau một vài biến cố nhỏ, vị Chuẩn Đế kia đã bế quan, chỉ khi liên quan đến tồn vong của quốc gia thì mới xuất quan. Vị Chuẩn Đế ấy phong cháu của mình là Tiên Thân cảnh tu vi lên nên Thần quốc đã hạ xuống Thiên quốc, tạo nên một thế cân bằng của ba quốc gia. Chuyện đó cũng đã hai vạn năm rồi, hoài niệm.
Ngô Tử nói xong liền suy tư một chút.
- Vậy đến bây giờ vị Chuẩn Đế đó chắc cũng đã tọa hóa rồi đúng không?
Đoàn Bình An suy nghĩ một chút liền hỏi.
- Chưa đâu, nghe ngóng là chỉ mới nhất trọng thiên nhưng cũng có thể sống ba vạn năm, cộng dồn thọ nguyên của những cảnh giới trước cũng có thể ung dung trải qua hơn năm vạn năm một chút. Chuyện mới hai vạn năm thôi, còn hơn ba vạn năm nữa chắc có thể làm thay đổi.
Ngô Tử đáp.
- Thọ nguyên nhiều như thế sao?
Đoàn Bình An thắc mắc, tuy hắn không biết sẽ là bao nhiêu nhưng nghe thầy Giảng nói trước đây thì mỗi lần tăng cấp tu vi sẽ tăng cao tuổi thọ vì vốn đây là chuyện nghịch thiên, bước lên con đường trường sinh.
- Luyện Khí như con nếu không đột phá Khai Thiên thì cao nhất là một trăm năm mươi năm, nếu có vài viên đan dược và một số thuật pháp thì cũng chỉ hai trăm. Khai Thiên là thêm năm trăm năm, lúc này có thể đứng vững ở một khu vực nhỏ. Nhập Thần tăng gấp đôi là một nghìn năm thọ nguyên, đạt đến đây thì có thể khai tông lập phái, có thể tự thành lập một gia tộc cỡ nhỏ, Võ gia cũng có một người nên có thể trở thành một gia tộc như vậy. Phá Thiên nếu có thể đánh vào mười hai quyền là có thêm một nghìn hai trăm tuổi thọ, tương ứng mỗi quyền tăng thêm trăm năm nhưng ở đây mỗi quyền sẽ chịu tai kiếp vì tác động đến Thiên Đạo, Võ gia đánh được sáu quyền đã không trụ được, nhờ cậy ta, đến quyền thứ mười thì diệt tộc. Tiên Thân, ở đây thì có thể thành lập một quốc gia riêng biệt, thành tựu Thiên quốc, gồm ba bước đột phá tương ứng với ba nghìn năm tuổi thọ, sáu nghìn năm tuổi thọ và mười nghìn năm tuổi thọ. Chuẩn Đế, đến đây nếu bản thân và hoàng tộc thì quốc gia sẽ được phong lên Thần quốc, tuổi thọ tăng rất cao, chỉ mới đột phá đã có thể thêm ba vạn năm. Đến đây thôi, còn lại hoặc là con đạt đến Tiên Thân ta sẽ giải thích hoặc là tự tìm hiểu.
Ngô Tử nói xong nhấp thêm ngụm trà.
- Nói vậy thì Ngô lão đây cũng đã đạt đến Chuẩn Đế!
Đoàn Bình An suy nghĩ một lúc rồi nói.
Ngô Tử khựng lại một chút.
- Tiểu tử cũng thông minh, nhưng Chuẩn Đế cỏn con ta cũng xem thường.
- Vậy Đại Đế?
Đoàn Bình An nói tiếp.
- Hahaha, vậy thôi, ta còn bận việc, gặp lại sau.
Ngô Tử cười lên rồi vẫy vẫy tay, Đoàn Bình An chỉ chớp mắt một cái thì bản thân đã quay trở lại phòng của mình.
- Tư chất tốt, trí óc thông minh, bây giờ luyện thêm cái mưu mô nữa là có thể...mà thôi, "nó" không muốn đâu.
Ngô Tử lúc trước còn cười, lúc sau thì nghiêm túc mà suy nghĩ.
...
Đâu đó ở Đại Việt Quốc, tại một cái môn phái lớn, bảng tên để là Mộc Thiên Môn, tọa ở một vùng núi rừng lớn. Sỡ hữu gần một nghìn núi lớn nhỏ và hơn nghìn mảnh rừng. Như tên gọi thì Mộc Thiên Môn chuyên Mộc đạo, giỏi công kích từ xa và hồi phục, công kích sát thương lớn và bào rút sinh mệnh từ từ.
- Môn chủ, bây giờ chúng trưởng lão chúng ta vẫn không thể nào hiểu được ngài lại thu đứa trẻ đó làm chân truyền đệ tử, là môn chủ của Mộc Thiên Môn tương lai?
Ở một cái ngọn núi lớn nhất môn phái, tọa trấn tổng bộ của Mộc Thiên Môn, bên trong chính điện có mười hai vị trưởng lão và một vị môn chủ.
- Nó trời sinh Mộc Thể, cực kỳ phù hợp khi tu luyện công pháp của Mộc Thiên Môn chúng ta.
Môn chủ người cao gầy, khuôn mặt của một nam tử hai mươi nhưng đã sống hơn ba nghìn năm.
- Trời sinh Mộc Thể? Môn phái chúng ta chẳng phải năm nào cũng có ít nhất một người có Mộc Thể sao?
Một vị trưởng lão lên tiếng phản bác.
- Mộc Thể nhưng là Trường Sinh Mộc Thể!
Vị môn chủ phóng ra một cái cách âm trận pháp rồi mới nói ra từng chữa.
- Trường Sinh Mộc Thể?
Mười hai vị trưởng lão đều thốt lên, nhanh chóng cả chính điện đã ba bọc bởi mười ba lớp cách âm, tuyệt đối chẳng có âm thanh nào truyền ra, một vị trưởng lão còn cẩn thận tạo ra thêm một cái trận pháp cách linh hồn và thần thức, thông tin của môn chủ tuyệt chẳng ai bên ngoài có thể nghe.
- Cái thể chất mà không tu luyện cũng có thể sống đến gần vạn năm ấy sao? Ngay cả đời môn chủ mạnh nhất là Bất Tiên Ma cũng chỉ có thể dùng thuật pháp mới có thể đạt đến bán Trường Sinh Mộc Thể mà thôi, cả đời ngài ấy hối tiếc nhất là không phải Trường Sinh Mộc Thể.
Một vị trưởng lão nói.
- Mười tám năm nay ta giấu tất cả các ngươi, cũng chỉ là để cho nó có khoảng thời gian để trưởng thành, nay ta họp các ngươi cũng chỉ muốn nói là tận lực chú ý nó, tương lai chắc chắn thành tựu Chuẩn Đế, nếu đủ cơ duyên thì có thể đạt đến Đại Đế!
Lời nói này của vị môn chủ làm cho mười hai vị trưởng lão bên dưới chốc tim đập nhanh, như vậy môn phái của bọn họ có thể ngày càng đứng vững và có thể leo lên rất cao.
- Như vậy thì kể từ bây giờ, một nửa Ẩn Nhân của ta sẽ giá·m s·át nó, nếu sau này ra bên ngoài môn phái thì nó sẽ ít gặp rắc rối hơn.
Một vị trưởng lão lên tiếng.
- Toàn bộ Thư Các của ta sẽ cật lực thu thập công pháp phù hợp nhất cho nó.
Lại thêm một vị trưởng lão nữa.
- Sau này trong môn phái có ai làm khó dễ nó, sẽ bị âm thầm phế truất, đuổi khỏi môn phái.
Vị trưởng lão thứ ba lên tiếng.
- Được rồi, không cần bao che quá mức, chỉ khi liên quan đến tính mạng thì mới can thiệp, nó cần bây giờ là thất bại và từ thất bại mà đứng lên thì mới có thể trở thành môn chủ tương lai. Nếu bên ngoài có bất kỳ môn phái hay gia tộc, kể cả quốc gia hay Thánh Địa mà làm gì để nó bị trọng thương nặng hay c·hết thì đều là tử địch của cả môn phái.
Môn chủ nghiêm giọng nói.
Chốc tất cả trụ cột của môn phái đều để hy vọng cho một người mang Trường Sinh Mộc Thể kia.
- Mộc nhi, con vẫn đang tu luyện sao?
Sau khi kết thúc buổi họp, môn chủ đến một cái gian nhà khá lớn, đi lên cái cầu thang rồi nói vọng vào một căn phòng.
Bên trong có một nam tử đang ngồi trên một cái bồ đoàn mà tu luyện, sau lưng nam tử có một cái hư ảnh một cái cây lớn, cành lá xum xuê, một cái màu xanh lá biểu thị cho sự tươi tốt.
- Sư phụ, ngài vào đi.
Nghe thấy tiếng của môn chủ, nam tử kia kết thúc tu luyện mà chạy ra mở cửa.
- Mộc nhi, con đừng tu luyện nhiều quá, Mộc Thiên Công cũng như cây vậy, từ từ chậm rãi rồi cũng sẽ to lớn và vững chắc.
Môn chủ ngồi xuống một cái ghế rồi nói.
- Sư phụ yên tâm, con cũng biết, chẳng qua con thử đột phá Khai Thiên được không mà thôi, Luyện Khí đại viên mãn đã kẹt được hai tháng rồi.
Nam tử họ tên là Mộc Trường Sinh, là đệ tử chân truyền của môn chủ Mộc Thiên Môn.
- Mộc nhi, con như vậy cũng đã quá nhanh. Con tu luyện từ năm mười tuổi, chỉ mất tám năm đã đạt đến Luyện Khí đại viên mãn, chưa nói đến những lúc ta nói con ngưng tu luyện một thời gian thì cũng là quá nhanh. Dục tốc bất đạt.
Vị môn chủ nói, vẻ lo lắng thấy rõ trên khuôn mặt.
- Sư phụ, ta biết nhưng thân thể con từ lúc tu luyện Mộc Thiên Công đến nay như là cá gặp nước vậy, kể cả con không tu luyện thì cơ thể vẫn tự động mà tu luyện.
Mộc Trường Sinh đáp.
- Đứa trẻ này quả thật là Trường Sinh Mộc Thể, Mộc Thiên Công quả là một bộ công pháp hạch tâm cực phù hợp.
Môn chủ suy nghĩ.
- Được rồi, nghỉ ngơi sớm. À, hai năm nữa thì Huyền Thiên Môn có tổ chức đại hội thế hệ, môn phái ta được cho mười suất tham gia, từ giờ đến đó hãy nghĩ ngơi thật tốt.
Môn chủ đi gần đến cửa thì nhớ ra.
- Vâng sư phụ.
Mộc Trường Sinh cười đáp.
0