Sáng Thế Giả
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Tốt nghiệp
- Hầy, được rồi, đừng phá nhà của ta nữa, mau đến phòng bế quan đi.
Tâm Thiên Kiếm ngồi trên đống xác của Ma Tộc và Yêu Tộc, xác chất đầy cả một vùng biển. Nhìn thì nhiều nhưng đây chỉ là số ít và cũng chỉ là lính mà thôi.
Chớp mắt Phong Chu đã biến mất.
- Ô, cái sừng đó chăng phải ta đã chém sao? Chiến tích vẫn còn đó mà dám kiêu ngạo?
Đoàn Bình An chỉ điểm.
- Hai năm không gặp, chàng tiến bộ hơn rồi ha?
- Ha, ngươi đến giờ vẫn chưa biết sao? Đọc thì cứ đọc đi, miễn là không bị phát hiện mà bắt tại trận thôi, thông thường thì cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua mà thôi, ta từ đó mà đọc rất nhiều, học từ đó cũng khá nhiều.
Huyền Thiên Thành là một nơi trù phú, xa hoa hơn cả kinh thành của Đại Việt Quốc. Tổ sư khai tông lập phái của Huyền Thiên Tông là một thành viên của hoàng gia Thiên triều Đại Việt Quốc nên được ưu ái khá nhiều, chưa đến nghìn năm đã vươn lên trở thành một môn phái trấn quốc.
Một thanh niên từ từ bước xuống, hắn là Cơ Thiên Hạo, thiên tài và cũng là thiếu chủ của Cơ gia.
...
- Ba hôm nữa ta sẽ về, ngươi cũng về?
Ba hôm sau, mọi thứ như rất nhanh trôi qua, thời gian ba ngày cũng đủ để Đoàn Bình An dã Nguyệt Anh đi thăm thứ khắp nơi mà hắn tìm ra, hai người có một khoảng thời gian của riêng.
- Mở bộ đẩy!
Cơ Thiên Hạo rất chiều em gái của mình nên không ngần ngại.
- Cái đệt, nếu lúc nãy ta khống giá thì cái sạp này chắc bị dỡ rồi. Phù...may quá may quá.
Thời gian mà Nguyệt Anh rời đi đến bây giờ phong cảnh không thay đổi nhiều lắm, chỉ là một vài người không còn ở đây mà thôi. Họ từng là bạn học của Nguyệt Anh nhưng thế giới bên ngoài khắc nghiệt, người thường phải dựa dẫm vào những nơi an toàn có tu sĩ tọa trấn mới mong được yên ổn còn bọn họ thích đi đó đi đây, phiêu du thiên địa, gặp phải vô số khó khăn nên bỏ mạng là điều tất yếu.
- Vậy con đã gặp Tâm Thiên Kiếm sao?
- Cái này ba mươi...à à không...mười...mười đồng.
Tâm Thiên Kiếm nốc một hơi cạn bình rượu.
Hiếu nói.
Cô bé mười tuổi tên Cơ Thiên Tú, đang làm nũng với Cơ Thiên Hạo.
- Tiểu muội từ từ, đợi ta.
- Ta lúc lịch luyện gặp được một cơ duyên lớn, phải tạm thời bế quan để thông suốt.
Lại một năm nữa trôi qua, hiện đang là thời gian tranh đấu lấy điểm xếp hạng hoàng kim y, đợt này khá ít học viên nhưng cũng đặc sắc. Xếp hạng ba hạng đầu không mấy khác biệt, Đoàn Bình An hạng nhất, Lý Sơn hạng nhì, Hiếu hạng ba. Lý Sơn tuy hạng ba nhưng cũng bị trọng thương nặng, nếu không phải Hiếu hết linh lực trước thì Lý Sơn sẽ thua. Vào vòng chung kết lúc này Đoàn Bình An đã đột phá Luyện Khí hậu kỳ tầng chín, lực lượng linh lực điều động hơn một tầng so với Lý Sơn và những đòn đánh thấm vào da thịt khiến cho Lý Sơn phải chào thua.
Ngô Tử đứng trên bục giảng nói, phía học dưới chỉ có năm người.
- Hiếu, đi thôi.
Huyền Thiên Thành không bảo thủ mà ưu tiên phát triển khoa học kỹ thuật cùng với tu luyện truyền thống, qua thời gian vạn năm trở lại đã trở thành một khu vực tự trị hiếm có, tình thế trung lập do nằm giữa Đại Việt Quốc và Hoàng La Quốc.
Hiếu thở dài.
- Ừ, đợi ta một chút.
- Muội ăn đi, ta không ăn.
Tâm Thiên Kiếm nói.
Hai người nắm tay nhau mà rời đi khỏi Ngự Phong Các.
- Ực ực ực, khà...thật đã...
- Lo gì? Còn một cơ hội nữa, ngươi quên còn có tranh tài hội sao? Lúc đó nếu có thể thì sẽ đấu.
Ngô Tử thở dài rồi nói.
- Lần này nàng không đi cùng ta sao?
- Sắp đến rồi, nhanh đến Ngự Phong Các thôi.
- Đoàn Bình An, ngươi khi nào trở về trấn?
- Được rồi, vài tháng nữa sẽ diễn ra tranh tài hội ở Huyền Thiên Thành, Thiên Tiên học viện chúng ta có năm suất tham dự, bây giờ chúng ta sẽ bàn kế hoạch và chiến thuật, sau đó sẽ được trở về thăm gia đình, thời gian là một tuần.
Đoàn Bình An nhanh chóng nhìn ra rồi đáp.
Tâm Thiên Kiếm ngồi dậy, nhìn ra hướng cổng đổ nát của Thiên Kiếm Môn.
Nguyệt Anh đứng đối diện đáp.
- Cái này không trách ta được, ta chỉ về thăm lại nơi cũ, thăm lại cố nhân. Các ngươi điều quân đánh ta thì có. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hóa Thân Phù, Bạo Hỏa Phù, Hám Sơn Phù, Gia Tốc Phù, Khởi Phong Phù, Đãng Trí Phù,... mỗi loại ba mươi tấm, vậy chắc cũng tạm ổn.
Người bán định hét giá cao nhưng dưới ánh mắt đe dọa của Cơ Thiên Hạo thì run rẩy tay chân báo giá thật.
- Được rồi hừ hừ...đừng bén mảng đến Tây Hải nữa, mọi việc hôm nay xem như không xảy ra.
- Hạo ca, muội muốn cây kẹo này.
- Hầy, ta nói mà, các ngươi còn non lắm.
- Ngon lắm, huynh ăn không?
Đoàn Bình An đáp.
Nguyệt Anh thu lại hàn khí rồi rời đi, Ngô Tử nhìn căn phòng đã hóa băng của mình, thở dài một cái rồi vẫy tay, chốc cả căn phòng trở lại như cũ.
Phía sau đuôi thuyền mở ra, một hình trụ to lớn từ từ hiện ra, là một cái bộ lực đẩy.
Đoàn Bình An cho hết vào nhẫn không gian mà Ngô Tử tặng rồi rời đi.
Thuyền được bao lấy bởi một bức màng bảo vệ, sau đó bộ đẩy nhanh chóng khởi động.
Từ bên trong thuyền một lão nhân chống gậy bước ra, lão ta là Cơ gia gia chủ, Cơ Hoàng. Đừng nhìn dáng người chống gậy của lão mà xem thường, Tiên Thân Đệ Nhị Bước lão còn có thể vừa đánh vừa cười đùa.
Cơ Thiên Hạo đưa một xâu tiền, Cơ Thiên Tú cũng lấy một cây kẹo rồi vui vẻ bước đi. Theo sau Cơ Thiên Hạo là tốp người của Cơ gia, tu vi không dưới Khai Thiên Nhất Bước khiến cho người bán lúc nãy toát mồ hôi hột:
- Cái đầu thì khó nhưng thư viện chẳng phải có giới hạn sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hí hí, Hạo ca, huynh mau nhìn xem, đây là Huyền Thiên Thành đó, nó còn đẹp hơn cả miêu tả trong sách.
Đoàn Bình An soạn lại đống phù lục của mình, đây là những loại phù lục mà bản thân học và vẽ ra, tuy chỉ phát ra một phần trăm uy lực nhưng cũng đủ để lấy lợi thế.
"Vù vù vù" Phong Chu hạ xuống, cánh cổng lớn đóng lại, những học viên đã tốt nghiệp bắt đầu đi xuống, lúc đi cũng vài chục người nhưng lúc về thì chỉ có năm mươi người, số người còn lại hoặc không muốn về hoặc đã bỏ mạng.
Phong Chu từ từ bay lên, do là xuất phát chậm hơn nên sẽ sử dụng hết công suất.
- Hai đứa đi từ từ thôi, đợi lão già này với.
... (đọc tại Qidian-VP.com)
- Việc này khá khó nói, lúc đó ta vay mượn linh thạch và phải đảm bảo thành công đột phá, ngươi thì chắc không liều như vậy. Còn một cách nữa là ngộ tính cao, trong thư viện có rất nhiều sách để đọc.
- Ngươi chắc?
Hiếu hỏi.
- Đoàn Bình An...
- Khởi Phong!
- Tâm Thiên Kiếm, lần đó ta tha cho ngươi rồi, tưởng ngươi sẽ sợ mà chạy rồi chứ.
- Tiểu muội, ngon không?
Đoàn Bình An đứng đợi từ lâu, nhìn đoàn người bước xuống, hắn cẩn thận quan sát.
- Lần này ngươi trở về làm gì? Chúng ta đã chấm dứt, ngươi được giữ lại một người để kéo hơi tàn cho môn phái còn chúng ta diệt sạch những kẻ còn lại.
Tâm Thiên Kiếm bỏ bình rượu xuống, chốc thân thể phát sáng. Lần nữa nhìn thì đã có một bộ chiến giáp màu đỏ sẫm, sát khí ầm ầm.
Một cô bé chừng mười tuổi nhí nhảnh nhảy xuống mà ngắm nhìn xung quanh.
Một âm thanh quen thuộc phát ra, Đoàn Bình An theo âm thanh gọi đó mà nhìn theo, một hình bóng mà hắn không thể nào quên được xuất hiện, là Nguyệt Anh.
Chương 27: Tốt nghiệp
Ngô Tử ngồi trong phòng làm việc, hỏi.
- Đệt, lần này ta lại thua, có hội đánh với ngươi khó như vậy sao?
Một âm giọng nữ phát ra, từ trên không trong nứt ra một cánh cổng, một nữ nhân bước ra, đầu có hai chiếc sừng, một cái dài một cái bọ cụt.
Ngô Tử suy nghĩ rồi đặt một con cờ đen vào.
Bên ngoài là một mảng đen tối vô bờ, không thể nhìn rõ, bên trong mảng đen tối ấy xuất hiện vô số Mà Tộc và Yêu Tộc đang lũ lượt kéo đến, số lượng không dưới trăm vạn.
Hiếu cầm trên tay miếng ngọc màu xanh, mặt ngọc khắc một chữ Trần rõ ràng, đây lad vật duy nhất mà hắn sở hữu từ bé, cái này được hắn giữ và giấu rất kỹ, không hề khoe khoang cho một ai biết.
Hiếu than thở.
- Haha, ta tiến bộ gì? Nàng cũng đã Luyện Khí đại viên mãn rồi kia.
Ngô Tử suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Đoàn Bình An nắm tay Nguyệt Anh, vẻ cầu mong nhưng nàng từ chối, sau hai người nói chuyện qua lại một lúc nữa thì mới thôi.
- Không chắc, haha.
- Ừ, lần này về coi như tạm biệt cái trấn đó, ta vốn là trẻ mồ côi từ nơi khác đến, ta sẽ tìm kiếm thân phận của bản thân.
"Vù vù vù" Phong Chu bay đến, hạ cánh xuống một bãi đáp khá rộng lớn.
- Hừm...vậy con ngộ được cái gì rồi?
Tiếng của Đoàn Bình An vọng vào.
Nguyệt Anh nói xong liền bộc phát ra hàn khí lạnh lẽo, chốc cả căn phòng liền hóa băng.
- Đúng, hiện ta bái hắn làm sư phụ, hắn truyền thụ cho ta Băng Phá Thiên Kiếm.
Cơ Thiên Hạo một mực chiều chuộng em gái của mình là có nguyên do. Từ nhỏ Cơ Thiên Hạo đã được cho là thiên tài nhất tộc, được gia chủ dẫn dắt từ bé, hắn vốn kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì nhưng từ khi em gái hắn chào đời thì như là thức tỉnh một loại tình cảm gì đó mà hắn luôn một mực chiều chuộng đứa em của mình.
Yêu Nữ đó nói xong liền nhanh chóng biến mất, ở lại thì cũng bị Tâm Thiên Kiếm chọc cho tức ói máu mà thôi.
Hôm nay cũng là ngày tốt nghiệp của Đoàn Bình An và khóa của hắn. Sau một hồi phát biểu dài dòng của Ngô Tử thì cũng đến lúc đi lên nhận vài thứ để bắt đầu ra bên ngoài lịch luyện, chỉ có vài chục người tham dự nhưng cũng có vài phần náo nhiệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Vậy mà từ đó đến giờ ta không biết, làm ta cứ lo sợ.
- Cực Hạn Băng.
- Được được, cái này bao tiền ông chủ?
- Hầy, ngươi và Lý Sơn đều tu vi đột phá, ta đến giờ vẫn bình cảnh.
- Tâm Thiên Kiếm, ngươi lại quay về nơi này sao? Thay đổi đại kế thôi.
- Trần gia...
Nguyệt Anh nhìn sơ qua Đoàn Bình An rồi chọc ghẹo.
Hiếu khoác vai Đoàn Bình An hỏi.
Đoàn Bình An nói.
- Đi!
Hiếu cẩn thận cất đi miếng ngọc rồi mở cửa bước ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Kêu Ma Tướng và Yêu Tướng ra đây, không thì Hoàng cũng được, mấy tên tép riu cỏn con các ngươi không làm gì được ta đâu.
...
...
Tâm Thiên Kiếm hiển nhiên ngồi đó tán gẫu.
Nhìn Phong Chu từ từ cất cánh rồi bay đi, sau khi khuất khỏi tầm mắt thì Đoàn Bình An mới thôi nhìn, lần này hắn, Nguyệt Anh, Hiếu, Linh Lung và Mạc Thiên sẽ tham gia tranh tài hội nên sẽ xuất phát chậm hơn một chút.
- Ai da, ta cũng có tuổi rồi mà, các ngươi không nể trọng người già như ta sao?
Yêu nữ kia tức muốn lao xuống đánh nhưng nhịn.
Đoàn Bình An cười rồi nói.
Hiếu tự trách bản thân.
Đoàn Bình An châm chọc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.