Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sáng Thế Giả
Unknown
Chương 26: Tâm Thiên Kiếm
- Ngươi muốn cái gì?
Tâm Thiên Kiếm tuy không quan tâm những lời kẻ khác nói nhưng hắn không phải kẻ dễ dàng bỏ qua.
- Ta muốn làm đệ tử của ông, học kiếm pháp Băng Phá Thiên Kiếm của Thiên Kiếm Môn.
Nguyệt Anh nói rõ ý định.
- Haha, tuy không biết nhóc lấy thông tin ta trở về Tam Thiên Tinh ở đâu nhưng làm đệ tử của bổn môn không dễ, Cuồng Nhân ra đây đi.
Tâm Thiên Kiếm cười to.
"Rầm" cả quán rượu nổ tung, Tâm Thiên Kiếm và Nguyệt Anh nhanh chóng tránh đi, chạy ra bên ngoài.
- Sư phụ, người về rồi mà để đồ nhi chạy đi kiếm khắp nơi.
Xuất hiện là một tên nam tử dáng cao gầy, mặc một bộ hắc y xen đỏ u ám, răng nhọn từng chiếc như một con dã thú, tay cầm một cái thanh đại kiếm rất nặng vác lên vai.
- Cuồng Nhân? Chẳng phải tên ma đầu nửa bước Tiên Thân sao?
Nguyệt Anh kinh ngạc.
- Nửa bước? Ta hiện là Tiên Thân Nhất Bước rồi, cập nhật tin tức đi, ta ghét nhất là có kẻ nhìn ra sai cảnh giới của ta đấy.
Cuồng Nhân nhăn mặt mà phản bác.
- Được rồi, Cuồng Nhân, ngươi phong ấn tu vi xuống Luyện Khí tầng chín, đấu với cô nhóc kia đi.
Tâm Thiên Kiếm nói.
- Sao lại phải như vậy? Chỉ cần sư phụ gật đầu một cái thì một bóp là xong.
Cuồng Nhân vẻ khó hiểu.
- Hầy cái tên ngốc này, tu đến Tiên Thân tưởng sẽ khôn ra rồi chứ? Cô nhóc này muốn bái ta làm sư phụ, tức là sắp sửa trở thành sư muội của ngươi rồi đấy, hiểu chưa?
Tâm Thiên Kiếm thở dài mà giải thích.
- Hả, ta sắp có tiểu muội? Haha, ta sắp có tiểu muội, vậy ta chịu thua luôn nhé?
Cuồng Nhân nmkhi sắp biết bản thân sắp có một sư muội của bổn môn thì vui mừng.
- Theo thể thức cái đi, cái tên này.
Tâm Thiên Kiếm vẻ thất vọng mà nói.
- Vâng...vâng.
- Tiểu muội, ta sẽ phong ấn tu vi, đấu một trận, ta đảm bảo muội sẽ thắng, trở thành sư muội của ta, sắp nghìn năm rồi, cảm giác có thêm một sư muội để ta chăm sóc đây sao?
Cuồng nhân vẻ chán chường vâng lệnh rồi quay qua chỗ Nguyệt Anh rồi nói, nói xong liền tự nói với bản thân.
- Thông cảm nha, cái tên này từng điên cuồng tu luyện nên tẩu hỏa nhập ma, cứ điên điên khùng khùng như vậy đấy.
Tâm Thiên Kiếm nói với Nguyệt Anh rồi lui ra xa, để một khoảng trống cho hai người chiến đấu.
- Haha...
Hình ảnh một tên ma đầu tắm máu khắp nơi, đến cả Tây Hải vẫn còn đang t·ruy s·át tên ma đầu này bỗng chốc bị đập nát, bây giờ trước mắt của Nguyệt Anh chỉ là một tên điên dở hơi mà thôi.
Ban đêm ở đây tĩnh lặng, gió nổi lên xào xạc lá cây, đây là âm thanh duy nhất dám phát ra. Cuồng Nhân và Nguyệt Anh đứng đối diện nhau, Cuồng Nhân đã tự phong ấn tu vi xuống còn Luyện Khí tầng chín, bằng với Nguyệt Anh nhưng đây chỉ là ý muốn của hắn, thích thì hủy đi phong ấn mà trở lại tu vi Tiên Thân.
"Rầm" gió thổi đi một cái xà nhà rớt xuống, cũng là báo hiệu cho trận đấu bắt đầu, Nguyệt Anh lao đến, trên tay cầm một cái băng kiếm và đâm đến. Cuồng Nhân vẫn đứng như cũ, tay cầm lấy thanh băng kiếm ấy. Thanh băng kiếm lạnh âm độ, nếu không phải có Tiên Thiên Băng Thể như Nguyệt Anh thì rất khó cầm lên ấy vậy mà Cuồng Nhân lại hiển nhiên mà cầm lấy.
- Sư muội, tuy ta nói sẽ cho muội thắng nhưng trước mắt phải phát uy cái danh sư huynh cái đã.
Cuồng Nhân nhe răng nói.
Tay của hắn bao lấy bởi một cái hắc ám khó tả, thanh đại kiếm sau lưng cũng vậy.
Thanh đại kiếm bao lấy bởi một sức mạnh hắc ám, sau trên kiếm mọc ra nhiều con mắt, những con mắt ấy đảo liên tục, nếu có người chứng kiến sẽ kinh hãi.
"Xoẹt" một đường chém xuống, thanh đại kiếm chạm đất tạo nên một tiếng "rầm" Nguyệt Anh né đi nhưng bộ y phục màu trắng như tuyết kia bị cắt ra, để lộ phần ngực.
- Vải quấn, đáng tiếc...
Tâm Thiên Kiếm định xem trò hay nhưng nhìn thấy vải quấn chặt quanh ngực của Nguyệt Anh thì lại mất hứng.
Trong chiến đấu, thứ Nguyệt Anh cảm thấy vướng víu nhất là bộ ngực của mình, nếu không phải ngày nghỉ ngơi thì nàng sẽ quấn chặt lấy để tiện chiến đấu hơn.
- Hầy, Cuồng Nhân, không cần làm như vậy nữa đâu. Ta mất hứng rồi.
Tâm Thiên Kiếm nói.
- Sư phụ, ngài chưa bỉ được sắc d·ụ·c sao? Haha, ta lúc trước nghe ai đó đã bỏ thất tình lục d·ụ·c rồi mà?
Cuồng Nhân nói móc.
- Này cái tên kia, ngươi có phải đồ đệ của ta không đấy?
Tâm Thiên Kiếm nhíu mày nói lại.
"Xoẹt xoẹt" Nguyệt Anh lao đến, thanh kiếm băng lạnh lẽo mà lao đến chỗ Cuồng Nhân, đâm thẳng vào ngực của hắn.
- Sư muội thật tàn nhẫn, sắp sửa trở thành đồng môn nhưng lại ra tay g·iết sư huynh, hahaha. Được rồi, ta thua.
Cuồng Nhân cười, sau đó hắn nhẹ nhàng di chuyển ra.
- Chậc chậc, muốn làm mất mặt bổn môn hay sao ấy.
Tâm Thiên Kiếm nhìn thấy kết quả liền không vui vì kết thúc quá sớm.
Nguyệt Anh lấy ra một cái áo thay thế từ một chiếc nhẫn không gian, sau mặc lên rồi tiến đến chỗ Tâm Thiên Kiếm. Tâm Thiên Kiếm chỉ thở dài gật đầu.
- Sư phụ.
Nguyệt Anh dập đầu ba cái bái sư.
- Được rồi, về môn phái thôi.
Tâm Thiên Kiếm quay người, bước một bước rồi biến mất.
- Sư muội, cứ bước theo dấu bước chân của ta là được.
Nhìn thấy Nguyệt Anh ngơ ngác nhìn, Cuồng Nhân lại gần nói.
Cuồng Nhân cũng như vậy mà biến mất nhưng để lại một dấu chân in lên đất. Nguyệt Anh theo lời nói của Cuồng Nhân mà bước lên, chốc không gian xung quanh nàng trở nên méo mó, khi lần nữa nhìn thì thấy đang ở một nơi khá hoang vu, nhìn xuống dưới đất thì lại có thêm một dấu chân, Nguyệt Anh bước tiếp. Như vậy cỡ tám bước, cuối cùng nàng đứng trước một quả núi cao.
Một cái cổng rất lớn, bên trên để chữ Thiên Kiếm Môn nhưng b·ị c·hém nhiều nhát, không gian xung quanh u ám đến lạ.
- Đây là...Thiên Kiếm Môn?
Nguyệt Anh nhìn ngó xung quanh nhất thời trở nên lúng túng.
- Vào đi...
Âm thanh vọng lại từ trong môn phái, là tiếng của Tâm Thiên Kiếm.
Nguyệt Anh bước lên từng bậc thang, đẩy cửa đi vào bên trong thì thấy chính giữa sân có một cây cổ thụ rất lớn, nơi đây tĩnh mịch không có lấy sự sống nhưng duy chỉ có cái cây này xanh tươi tốt. Tâm Thiên Kiếm đang đứng đó như là hồi ức về một cái gì đó không muốn nói.
- Chờ đã, đây là...
Nguyệt Anh nhìn cây đang tươi mát tỏa ra một loại cảm giác dễ chịu bỗng phát hiện ra điều gì đó.
- Không sai, Thiên Kiếm Môn ở Tây Hải, địa bàn hiện tại của Yêu tộc và Ma tộc.
Cuồng Nhân đứng kế bên, khoanh tay nói.
- Từ khi sư phụ thua cuộc, toàn bộ Thiên Kiếm Môn đã suy tàn, Yêu tộc và Ma tộc cấu kết lại t·ấn c·ông nhằm diệt trừ tận gốc mầm mống nhân tộc ở Tây Hải. Chúng g·iết hết thảy, c·h·ó gà không tha, tiếng thê lương vang vọng khắp chốn hòa cùng với tiếng cười đùa của chúng...
Cuồng Nhân nói đến đó liền nghiến răng:
- Ta tuy nhận làm đồ đệ của bổn môn sau khi Thiên Kiếm Môn biến mất nhưng từ nhỏ đã tiếp xúc với môn phái, sinh ra cảm giác thân thuộc. Cái tờ t·ruy s·át dán khắp Tây Hải và vùng ven biên giới là thành quả của ta sau khi g·iết vài nghìn tên ở Tât Hải, ta hận không diệt sát toàn bộ.
- Cuồng Nhân, im lặng một chút đi, đau thương như cơn gió, thổi qua trên cánh đồng bất tận, chấp nhận nó rồi bước tiếp, chẳng phải ngươi đang làm đó sao?
Tâm Thiên Kiếm kết thúc suy tư, quay lại nói chuyện.
Tâm Thiên Kiếm nhìn vậy nhưng từng nhận chức Chuyên Trách Thủ Hộ của Đại Việt Quốc, mở rộng bờ cõi đến đây, trấn giữ nơi này vốn là để Ma Tộc và Yêu Tộc ở Tây Hải không thể làm hại người của Đại Việt Quốc nhưng Hoàng La Quốc lại biết được ý định, với kế hoạch p·há h·oại của mình mà dùng kế gây nên cuộc chiến của Độc Môn và Thiên Kiếm Môn. Kết quả đã có, Thiên Kiếm Môn sụp đổ, vùng biên giới với Tây Hải biến mất, cán cân quyền lực trở lại ban đầu.
- Không bàn chuyện quá khứ nữa, năm sau là lúc nhóc trở lại học viện rồi nhỉ? Học chắc cũng sẽ nắm vững cơ bản của Băng Phá Thiên Kiếm.
Tâm Thiên Kiếm nhìn về phía Nguyệt Anh mà nói.
- Biết ta ở học viện?
Nguyệt Anh lập tức suy nghĩ, nét hoang mang hiện rõ trên mặt.
- Haha, mấy cái này làm khó mấy tên gà mờ thôi, học viện của muội hơi có tiếng tăm đấy, toàn những lão bất tử trấn giữ thôi, nếu không thì ta đến đó quậy từ lâu rồi.
Cuồng Nhân cười nói thay cho Tâm Thiên Kiếm.
- Được rồi, cái Tiên Thiên Băng Thể của nhóc rất phù hợp với loại công pháp này, ta làm mẫu vài đường.
Tâm Thiên Kiếm nói xong liền biến mất, chốc lại xuất hiện phía sau sân tập.
Trên tay của Tâm Thiên Kiếm đang cầm một thanh kiếm bình thường nhưng khi tản ra linh khí thì lại có linh áp như một Chuẩn Đế. Hàn khí xung quanh làm cho nhiệt độ giảm mạnh, ngay cả Tiên Thiên Băng Thể như Nguyệt Anh cũng có thể cảm nhận một chút lạnh lẽo.
- Có thể chất đặc biệt thật tiện đó nha.
Nguyệt Anh nhìn qua phía Cuồng Nhân đang nói, hắn đang mặc một áo dành cho mùa đông bên ngoài, cổ quấn vải ấm, tay không ngừng tản ra hỏa linh khí để giữ ấm. Người hắn run run từng đợt.
- Nếu đại thành thì cả cái Tam Thiên Tinh này chỉ cần một nhát là thành một cái tinh cầu băng.
Tâm Thiên Kiếm vung xuống một kiếm, lập tức không khí và những vật mà đường kiếm đó chạm qua đều hóa băng.
Tâm Thiên Kiếm từ từ hạ xuống, cất đi thanh kiếm.
- Đây này, nhớ cho kỹ.
Tâm Thiên Kiếm lấy ngón trỏ chạm vào trán của Nguyệt Anh, thông tin chi tiết về Băng Phá Thiên Kiếm hiện ra và như in vào ký ức của Nguyệt Anh.
- Cuồng Nhân, dọn dẹp dùm nha.
- Sư phụ! Người phá rồi để ta dọn?
Tâm Thiên Kiếm nói với Cuồng Nhân, đương nhiên sẽ có một chút không tuân lệnh nhưng dưới cái nhìn của Tâm Thiên Kiếm thì Cuồng Nhân chỉ có thể làm theo.
- Đây, lệnh bài Thiên Kiếm Môn, nếu gặp Cuồng Nhân mà bản thân đang b·ị t·ruy s·át thì cứ bảo hắn giải quyết.
- Lại là ta nữa sao? Mà thôi, sư muội nhờ thì ta sẽ làm.
Cuồng Nhân đang dọn dẹp thì lại phản bác nhưng thôi.
Tâm Thiên Kiếm phất tay áo, Nguyệt Anh liền bị dịch chuyển lại chỗ quán rượu đã đổ nát, mọi thứ như là mơ vậy, nhưng thông tin về Băng Phá Thiên Kiếm vẫn còn, lệnh bài vẫn còn làm cho nàng an tâm hơn.
...
Trở lại với Thiên Kiếm Môn, Cuồng Nhân thì đang vừa dọn vừa thầm trách trong miệng, Tâm Thiên Kiếm thì nhìn lên màn trời đêm mà nói:
- Ngô Tử à Ngô Tử, ngươi định làm gì?