Sáng Thế Giả
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Vô Nộ Bất Ngã - Nộ Bất Ngã
Hiếu đứng quan sát rồi nói.
Thầy Mạnh có chút ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý.
- Có...có một nữ tử, dung mạo tuyệt trần, nằm ở góc cây, phía sau trấn...phía sau trấn gần núi, ta gặp...ta gặp nữ tử, ta không...ta không làm gì...ta chạy...ta chạy ta về...hí hí.
- Đoàn Bình An, con kiếm câu cầu xin này ở đâu? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đoàn Bình An, Đoàn Bình An, ngươi đi đâu thế? Không về nhà à?
- Cảm ơn.
Đoàn Bình An trừng mắt đầy căm phẫn mà đe dọa.
Mã Anh Tuấn cũng lấy ra một thanh kiếm mà chém về phía của Đoàn Bình An nhưng bị Đoàn Bình An né hết.
- Ngưu lão, ông có biết dì Hoa của cháu đâu không? Cháu tìm khắp nơi không thấy.
- Cái này phạt...phạt thật nặng, sáng mai ta xem ngươi có rời khỏi giường được không...
- Cái này...
- Im mồm, ngươi là...là là...là Đoàn Bình An, đúng vậy, ngươi là Đoàn Bình An, ta nghe con đĩ cái đó nói rất nhiều.
Lão Ngưu chưa nói xong liền bị Đoàn Bình An nắm cổ áo mà xách lên.
Đoàn Bình An bình tĩnh nén cơn giận mà nói nhưng bị Mã Anh Tuấn nói xen vào.
- Huyền Thiên Thành.
Đoàn Bình An lên tiếng, cánh cửa phía sau đóng sầm lại.
...
- Gió mát thanh xuân ta ở đâu...đi về mà không thể...
- Tiểu An đấy sao? Con trưởng thành hơn nhiều rồi...
Lão Ngưu thở dài, giơ cái chân phải ra. Chân phải đã không còn, thay vào đó là một cái chân giả bằng gỗ.
- Dì Hoa, dì Hoa...
Chốc thầy Mạnh xuất hiện, hỏi Đoàn Bình An.
- Hí hí, ta là thần tiên trên trời, hạ phàm...hu hu, ta...ta trở về...huhu.
Thầy Mạnh hỏi tiếp.
- Hai người ra bên ngoài trước đi.
Đoàn Bình An mỉa mai.
Đoàn Bình An nói rõ ngọn ngành sự việc, Hiếu cũng như Đoàn Bình An, vẻ phẫn nộ hiện rõ trên mặt. Đi đến từng con ngõ, lục mọi ngóc ngách trong trấn đều không thấy, Đoàn Bình An bắt đầu tìm kiếm rộng hơn.
Mã Anh Tuấn chấn kinh, hắn nghĩ Đoàn Bình An chỉ là một tu sĩ bình thường, công pháp di chuyển cùng lắm là Thượng hoặc là Hoàng nên chủ quan. Về việc này Mã Anh Tuấn không ngờ được Đoàn Bình An sỡ hữu cấp Thiên nên không đề phòng.
"Mượn Gió Đạp Không"
- Khoan đã.
- Hầy... (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thanh kiếm này chưa tắm qua máu người, sát tính không cao. Nay ta dùng máu của ngươi mà tắm cho nó, sau này lưỡi kiếm sẽ chém ngọt hơn và dứt khoát hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Con đĩ kia, mày đâu rồi, phu quân về rồi... (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hai cái gộp lại là Vô Nộ Bất Ngã nhưng ta hiện tại đang rất là tức giận, nộ khí rất nhiều nên mất đi chữ Vô. Còn lại là Nộ Bất Ngã.
- Hừm...được, vậy về nhà con trước.
Lão điên vừa đi vừa cười rồi sau đó lại khóc.
- Tạm được đi, được rồi, mời thầy xuống có chuyện gì?
Thầy Mạnh biết ý định của Đoàn Bình An nên đồng ý. Sau một lúc bốn người trở lại căn nhà của Đoàn Bình An.
Thoáng chốc Đoàn Bình An biến mất theo cơn gió.
Dì Hoa nhìn Đoàn Bình An rồi mỉm cười, sau ngất đi.
Đoàn Bình An nói. Hai người cũng hiểu ý mà tiến ra bên ngoài.
Đoàn Bình An đi khắp cửa tiệm vẫn không thấy ai cả, hắn chạy xuống nhà cũ của mình cũng chẳng thấy ai ở đó. Trong căn nhà cũ của Đoàn Bình An tuy có khói hương nghi ngút nhưng lại thiếu đi một thứ quan trọng, là sức sống, bên trong nhà chẳng có lấy một tia sức sống nên cảm thấy rất ngột ngạt.
Đoàn Bình An khi nghe xong không nói gì mà lấy ra bốn trên năm tấm Đãng Trí Phù của mình, nhỏ một giọt máu của bản thân vào rồi dán vào người của dì Hoa, nhanh chóng bốn tấm Đãng Trí Phù được ứng nghiệm mà tan biến.
Đoàn Bình An lao đến sau ba cái lưỡi đao gió màu đen kia.
Dì Hoa nằm gục ở một gốc cây, thân thể chỉ có một bộ áo màu đỏ quấn quanh, cơ thể chỗ nào cũng có vết đ·ánh đ·ập, có vài chỗ bị roi đánh đến mức không thể nhìn.
Thầy Mạnh biết Đoàn Bình An mời xuống để làm gì nhưng vờ như không biết mà hỏi.
- Ai? Ngươi là ai?
- Đau...đau quá...
Lão Ngưu nói tiếp.
Đoàn Bình An thả lỏng, đặt lão xuống.
Thầy Mạnh nói.
Đoàn Bình An ra khỏi ngõ, chạy khắp nơi tìm kiếm. Đến chỗ lão Ngưu bán thịt thì chạy lại hỏi:
- Hahaha, có cái nhìn, có cái nhìn, đi.
...
Hiếu sốc toàn tập, không nói được gì.
Mã Anh Tuấn bị giọng của Đoàn Bình An làm cho tỉnh rượu mà quan sát xung quanh.
- Đừng quá sợ hãi, ta không vội g·iết ngươi đâu, nếu có thể ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau đớn.
Đoàn Bình An tuy tức giận trong lòng nhưng vẻ ngoài cố giữ bình tĩnh, cẩn thận kiểm tra xem thân thể có nguy hiểm gì đến tính mạng hiện tại hay không rồi lấy ra một mảnh vải dày quấn quanh để giữ ấm. Đặt dì Hoa xuống, Đoàn Bình An nhìn lên phía đám mây trắng kia rồi quỳ xuống hành lễ.
- Cái này cũng là trùng hợp, con đọc trong sách ở thư viện, đây là cách cơ bản để mời Chân quân. Móc nối với lời nói của Võ gia lúc trước thì cũng chín phần chắc chắn.
- Nghe nói tên đó là tu sĩ, không một ai dám động đến, đến cả...
- Đoàn Bình An đúng không? Đợi ta trở về, ta bế quan, sau sẽ xé ngươi ra làm hai.
Bên trong Đoàn Bình An cẩn thận đặt dì Hoa xuống, cởi bộ áo rách rưới kia ra, từng v·ết t·hương lại khiến hắn căm phẫn hơn nhưng cũng nén lại, cẩn thận mà lau đi bằng nước ấm. Mặc lại một bộ y phục mới, nhìn thấy dì đã an toàn thì Đoàn Bình An mới mở cửa.
- Hầy, đến cả đứa con đầu lòng của hắn trong bụng của muội ấy hắn cũng làm cho mất đi.
Chương 29: Vô Nộ Bất Ngã - Nộ Bất Ngã
- Hahaha, đệ tử thân yêu của ta ơi, con còn quá non nớt.
Đoàn Bình An nói xong thì đám mây trắng kia chuyển thành màu đen u ám, bên trong chớp từng hồi.
Đoàn Bình An mở lời.
Lão Ngưu định nói tiếp nhưng vẻ không muốn nói.
Đi được mười bước thì không gắng gượng được nữa, bất lực mà ngã xuống. Vừa lúc đó có một cánh tay đỡ lấy, là Đoàn Bình An đến kịp.
Đoàn Bình An nói xong nhanh chóng đứng dậy, ba cái lưỡi đao gió màu đen bay về phí của Mã Anh Tuấn.
- Trước hết. Hiếu, trông chừng dì Hoa, thầy Mạnh, thầy đợi con một chút con phải giải quyết một chuyện.
Lão Ngưu nhìn vậy thì đành phải nói ra.
Ánh mắt của Đoàn Bình An dõi theo, tràn đầy sát khí, oán hận, căm phẫn, muốn kết liễu kẻ trước mắt ngay lập tức nhưng không muốn. Đứng đó một lúc, gió từ Khởi Phong Phù vẫn còn, cộng thêm gió thổi từ ngoài biển vào, Đoàn Bình An khắp người tỏa ra linh lực.
Mã Anh Tuấn lúc này chạy đã sắp qua ngọn núi, hắn vẫn cứ tiếp tục chạy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đoàn Bình An tay trái cầm kiếm, tay phải cầm một miếng khăn mà lau.
Đoàn Bình An lạnh giọng nói.
- Ồn ào.
- Hiếu ta nhờ ngươi trông chừng dì ấy. Thầy Mạnh, con đi đây.
Thầy Mạnh cười to.
Đoàn Bình An đáp.
- Ngươi biết không? Thanh kiếm này được người ta yêu tặng, nó tên Vô Nộ, còn ta lấy danh Bất Ngã...
- Đầu tiên là cái Đãng Trí Phù của con, cái này nếu dùng với tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong thì chỉ là một chút chóng mặt một lúc lâu nhưng đối với người phàm không tu luyện thì là một tấm mất đi ký ức của một năm.
- Phu quân của Hoa đích thực là một tên vũ phu, hắn ban đầu vẻ thư sinh điềm đạm mà tiếp cận nhưng khi sở hữu được muội ấy rồi thì bắt đầu lộ đuôi cáo, ngày ngày đ·ánh đ·ập không thương tiếc. Hắn cũng đến đây gây sự với ta, chém mất chân phải của ta.
- Đoàn Bình An, kính khẩn mời Mạnh gia Chân nhân!
Mã Anh Tuấn chưa kịp nói hết thì bị Đoàn Bình An đá vào cuống họng mà văng ra bên ngoài nhưng đây lại là chủ ý của Mã Anh Tuấn. Hắn sự dụng Gia Tốc Phù và Khởi Phong Phù dạng hoàn chỉnh trung giai mà chạy trốn.
Đoàn Bình An nói.
- Đến cả thế nào?
Thanh niên say rượu là trượng phu của dì Hoa, tên là Mã Anh Tuấn. Nhưng cái tên lại trái ngược với tính cách.
Mã Anh Tuấn thoáng nghĩ, chạy thục mạng.
- Gục mất thôi, phải về, ta phải về, Tiểu An nói hôm nay sẽ về, phải nấu gì đó cho nó ăn...
- Ngưu lão. Ông nói vậy là sao?
- Cái này cũng không quá, con chỉ hỏi là cái Đãng Trí Phù này có thể dùng không và nhờ thầy đưa dì Hoa đến một nơi.
- C·hết tiệt, c·hết tiệt, c·hết tiệt, ta chỉ là một tu sĩ nhỏ nhoi định trốn ở nơi nào đó làm tiên làm thần. Nghe ả kia nói cháu ả được đi học ta tưởng là học ở đâu, ngờ thế nào lại là học tu luyện. Lần này ta chạy về Hoàng La Quốc trốn chục năm hơn, xem ngươi có thể tìm thấy ta không.
Đoàn Bình An không nói gì mà chỉ để lại hai chữ cảm ơn rồi rời đi.
Một thanh niên say rượu bước đi loạng choạng vào trấn. Đi về phía tiệm hoa của dì Hoa.
Hiếu đang đi dạo thì gặp lại Đoàn Bình An vẻ gấp gáp bèn chạy lại hỏi.
Đoàn Bình An nói xong liền rời đi.
Đoàn Bình An tiến lại gần bàn thờ, nhìn thấy một v·ết m·áu trên bàn thì lòng hắn bỗng thắt lại. Nhìn sang chiếc giường thì như đã có người vừa ở đây. Căn bếp vẫn còn hơi ấm tỏ ra chứng tỏ người rời khỏi đây không lâu.
Thầy Mạnh nói xong tiến lên vài bước, nhẹ nhàng thở một cái, một khe nứt không gian hiện lên.
Mã Anh Tuấn tránh đi ba cái lưỡi đao gió màu đen nhưng không tránh được Đoàn Bình An, bị hắn chém mất một cánh tay. Mã Anh Tuấn hoảng hốt, vẻ sợ hãi đầy trên mặt.
- Ô Đoàn Bình An. Ngươi trở về rồi à?...Hầy, chẳng giấu gì ngươi, dì của ngươi hiện giờ chắc đang nằm ở đâu đó...
- Hừ hừ, hay cho một tu sĩ, ta dù gì cũng là cậu của ngươi...
Đoàn Bình An lần này không né nữa mà phản công, do là đã qua đào tạo nên từng đường kiếm vừa uyển chuyển mà lại vừa cứng rắn. Mã Anh Tuấn b·ị c·hém nhưng do là Đoàn Bình An đã tiết chế lại lực nên chỉ là v·ết t·hương ngoài da, không gây c·hết người ngay lập tức nhưng máu chảy liên tục sẽ dẫn đến c·ái c·hết từ từ do mất máu quá nhiều.
Lão điên vừa đi vừa hát vang, lọt vào tai của Đoàn Bình An.
Đoàn Bình An nhận ra đây là ai, tiến lại thì nhận ra lão đã mất thần trí, điên điên khùng khùng như vậy nên thở dài rồi bỏ qua.
Thanh niên say rượu đẩy cửa ra nói to nhưng bên trong lại không có ai, theo thói quen mà đi vào.
Đoàn Bình An bình tĩnh đáp.
- Được.
Nhanh chóng Đoàn Bình An bắt đầu chạy đi, đi đến phía sau trấn.
Đoàn Bình An không do dự đáp.
Dì Hoa cố sức đứng dậy, mặc cho đầu óc choáng váng.
Đoàn Bình An không còn vẻ điềm đạm như trước, thay vào đó là một sự tức giận đang sợ.
- Sư phụ, ngài thực sự muốn đi, từ đây đến Huyền Thiên Thành rất xa, dù cho là có bay nhanh đi chăng nữa cũng mất khá lâu.
Mã Anh Tuấn vừa chạy vừa đắc ý.
- Chỉ là một Luyện Khí trung kỳ tầng sáu.
- Vậy sao?
Đoàn Bình An chạy song song Mã Anh Tuấn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.