Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30: Một cú lừa phải có

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Một cú lừa phải có


...

Mỗi trăm bước chân được sắp xếp năm lính trực thay nhau mỗi canh giờ, đảm bảo an ninh cho khu vực. Nếu muốn phân thắng bại thì đến đấu trường để đấu, bán kính trăm dặm sẽ có một đấu trường. Huyền Thiên Thành rất lớn nên ngoại thành có đến năm cái đấu trường như vậy.

- Ngươi...ngươi đừng lại đây, ngươi biết ta thuộc môn phái nào không?...

- Cái này thì tùy, lâu thì vài năm, ngắn thì vài tháng nhưng tinh thần lạc quan, những thứ gợi lại chuyện cũ đều có thể trở thành nguyên nhân phát tác và kéo dài.

- Thấy sao? Nhà của thầy đấy, còn vài căn nữa nhưng ở Nội Thành, cái này là duy nhất ở nNgoại Thành. Tuy là Ngoại Thành nhưng do sát cổng Nội Thành nên rất an ninh.

Đoàn Bình An ngồi trên cái ghế phía ngoài cửa hàng của dì Hoa.

"Phá Không Đao"

Đoàn Bình An xoay người rời đi.

Đợi một lúc lâu, khi mọi thứ dần ổn định, Hiếu mới đến hỏi chuyện của Đoàn Bình An.

Đoàn Bình An ghé vào tai của dì Hoa mà thì thầm, tay bắt mạch mà truyền thần thức của bản thân vào xem dì có bị tổn thương thể nội không.

- Dì Hoa, sau khi con rời đi thì cuộc sống của dì vẫn rất bình thường mà trôi chảy. Người chê người trách người ủng hộ đều có đủ, dì vẫn như thường mà sống. Sau bốn năm thì con đã trở về, con và dì chuyển đến Huyền Thiên Thành sinh sống, dì đột nhiên mắc một chứng bệnh là hay quên một khoảng thời gian. Hiện dì đang sống ở Huyền Thiên Thành.

Vài ngày sau, cũng là đến lúc Đoàn Bình An phải rời đi. Buổi đêm hạ xuống bao trùm lấy vạn vật, ánh đèn sáng bên ngoài phố đã sáng lên một màu trắng. Bên trong cửa hàng, lầu hai, nơi sinh hoạt. Đoàn Bình An và dì Hoa đang cùng nhau dùng bữa.

- Dì Hoa, lần này con có việc, có thể vài ngày nữa sẽ về... (đọc tại Qidian-VP.com)

Sáng hôm sau, Đoàn Bình An tạm biệt người dì của mình rồi rời đi. Đến cổng Huyền Thiên Thành, thầy Mạnh đã đợi sẵn, Đoàn Bình An gật đầu, thầy Mạnh tạo ra một khe nứt không gian rồi hai người tiến vào. Sau một lúc méo mó không gian và một ánh sáng trắng chói mắt thì Đoàn Bình An đã trở về trấn Đại Hòa. Khung cảnh vẫn còn đó nhưng hiện tại Đoàn Bình An hầu như không còn vướng bận nơi này chi nữa, dì của hắn đã rời khỏi đây, di ảnh của cha mẹ đều được chuyển đến Huyền Thiên Thành. Chắc thứ khiến hắn vướng bận nơi đây thì chỉ có đôi mộ phần của cha mẹ.

Phong Chu từ từ bay lên, cao dần cao dần, đến khi vượt ra khỏi tầng mây trắng xóa kia.

Huyền Thiên Thành là một tổ hợp nhiều khu vực, khái quát chi làm hai phần là Ngoại Thành và Nội Thành. Ngoại Thành chia làm nhiều khu vực để thuận tiện cho việc kiểm soát. Nội Thành chia làm hai khu là khu trung tâm và khu nội, khu trung tâm là dành cho những người thuộc Huyền Thiên Tông đến để nghỉ ngơi hoặc làm việc, không có giấy mời hoặc giấy xác nhận tuyệt không thể vào, còn khu nội thì chỉ cần có điều kiện thì ai cũng có thể ở nhưng giá rất đắt đỏ, thường sẽ dành cho quý tộc hoặc thương gia ở một thời gian ngắn.

Phong Chu nhẹ nhàng bay đi, tuy nói là nhẹ nhàng nhưng chỉ là cảm nhận ở bên trong Phong Chu, bên ngoài nó đang bay ngang vận tốc âm thanh nhằm đuổi kịp thời gian tổ chức tranh tài hội ở Huyền Thiên Thành.

Đoàn Bình An nói, dì Hoa gật đầu.

Trở về lại căn nhà của mình, Đoàn Bình An nhìn thấy thầy Mạnh và Hiếu vẫn đang đứng đấy chờ hắn.

- Được rồi, Tiểu An, con đã lớn, công việc của con dù không cản, dì đã quen với nơi này, hiện tại có thể tự sống. Con nhớ thăm dì là được.

Huyền Thiên Thành tuy là dành cho tu sĩ tứ phương nhưng phàm nhân bên trong vẫn nhận được phúc lợi và bảo hộ ngang nhau. Mọi hành vi gây chiến hoặc kích động c·hiến t·ranh trong Huyền Thiên Thành đều bị cấm tuyệt. Mọi tu sĩ dưới Tiên Thân khi đi vào sẽ được pháp trận áp chế triệt để tu vi, sức lực vẫn còn nhưng vận dụng thuật pháp là điều không thể.

Đoàn Bình An nói. Sau cùng vẻ lo lắng lại hiện ra.

Thầy Mạnh nói.

Đoàn Bình An bước ở cổng Tây Huyền Thiên Thành. Có một hàng dài người đang đứng xếp hàng để đi vào, Đoàn Bình An định như bao người mà đứng đợi nhưng thầy Mạnh như muốn khoe gì đó mà nói:

Thầy Mạnh nói xong đi qua, cánh cổng đóng lại để Hiếu đứng đó vẻ bất đắc dĩ nhưng rồi nhún vai rời đi.

Đoàn Bình An suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Mở cửa đi vào, dì Hoa ngồi trên giường nhưng chỉ mở mắt ngồi đó, mặc cho Đoàn Bình An cứ gọi thế nào vẫn cứ như vậy. Đoàn Bình An bắt đầu suy nghĩ về một kịch bản để dì ấy có thể sống ở Huyền Thiên Thành và quên đi ký ức đau khổ kia.

Mã Anh Tuấn không kịp nói thì bị Đoàn Bình An dùng chân đạp cho nát đầu. Xương nát bét, não, máu văng khắp nơi.

- Khởi!

- Cái này là chuyện của Đoàn Bình An, con ở lại đây đi, ta đi rồi về.

Đoàn Bình An vẻ không muốn nói.

Chương 30: Một cú lừa phải có

...

- Ngoài sảy thai ra thì mọi thứ đều ổn. Chỉ lo cho tinh thần của dì mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bắt đầu thực hiện lời nói dối, tạo ra một cú lừa phải có cho dì Hoa, Đoàn Bình An bắt đầu dùng số tiền mà bản thân được phát cho cùng với số tiền và hoa ở tiệm bắt đầu làm lại tầng trệt thành một cửa tiệm hoa. Tuy chưa từng làm ở tiệm hoa của dì nhưng theo ký ức như in của bản thân thì chỉ mất nửa ngày thì mọi thứ đã hoàn thành. Chỉ chờ dì Hoa tỉnh lại mà thôi.

- Xung quanh đây có dã thú hổ, sói, heo rừng. Thu thể của hắn chắc chắn qua đêm nay hoặc cùng lắm ngày mai là sẽ bị ăn sạch, mùi máu nồng như vậy thì an tâm rồi.

Nội tình này Đoàn Bình An hiểu, chỉ là đặt một chút hy vọng mà thôi, kết quả đã sớm dự liệu được. Vài ngày nữa Đoàn Bình An sẽ lấy cớ mà trở về trấn Đại Hòa, tụ họp với những người kia rồi lần nữa đến đây nên cũng vạch ra vài kế hoạch cho bản thân.

Đoàn Bình An bước theo, chỉ là thầy Mạnh giơ gì đó ra cho lính canh xem thì họ cúi thấp người mà mời vào, theo cái vẫy tay của thầy Mạnh mà Đoàn Bình An dẫn dì Hoa theo sau trước sự bất ngờ của báo nhiêu người.

- Đi!

- Dì Hoa, dậy rồi sao? Hôm qua dì đang dọn hàng thì ngất đi, con rất lo đó... (đọc tại Qidian-VP.com)

- Gì mà ác mộng, mọi thứ chẳng phải đã trôi qua rồi sao? Bây giờ chúng ta đang ở Huyền Thiên Thành, đến lúc bán hàng rồi.

Trở lại nơi đỗ Phong Chu, mọi người đều tập hợp hết thảy, Đoàn Bình An nhập vào nhóm người rồi lên Phong Chu.

Mặt Đoàn Bình An giãn ra, không còn vẻ lo lắng nữa mà thay vào đó là một sự thả lỏng, một tảng đá to được phá đi khiến hắn nhẹ nhàng hơn.

Hiếu nhìn ra nên cũng lẳng lặng rời đi, tạo cho Đoàn Bình An một khoảng thời gian ổn định.

Đoàn Bình An suy nghĩ.

Sau một hồi né tránh, Đoàn Bình An phản công, hắn thúc đẩy sự tức giận của bản thân mà kết hợp cả hai bộ công pháp rồi thi triển. Lần này đột phá bản thân chém ra mười lưỡi đao gió màu đen bay đến, mọi thứ đều bị nó cắt qua.

Một ngày mới nữa đã đến, dì Hoa bước xuống lầu, Đoàn Bình An vẫn đang đứng đó, không biến mất như cơn ác mộng lúc tối. Lần này dì Hoa không còn sợ hãi nữa mà cảm thấy nhẹ lòng vì dì mơ thấy bản thân bị đ·ánh đ·ập, chà đạp, làm nhục đến ngất đi, lúc thức dậy chỉ mong rằng Đoàn Bình An vẫn còn đó để an tâm hơn.

- Aaaa!

Đoàn Bình An không nói gì mà kìm lại cảm xúc của bản thân. Hôm qua không phải ác mộng, lại không phải giấc mơ thoáng qua. Đó như là một tòa ký ức bị phá vỡ mà xây lên một tòa ký ức mới.

"Hắc Đao Phong"

Trước mắt của Đoàn Bình An là một căn nhà ba tầng khá lớn, bên trong nội thất khá đủ đầy, chỉ thiếu người mà thôi.

"Xoẹt" Đoàn Bình An vung kiếm, Mã Anh Tuấn né được nhưng vẫn bị cắt vào thịt đùi, cảm giác đau nhanh chóng ập đến nhưng hắn cho là không có mà tiếp tục.

- Nói nhiều, ban đầu xưng đi, bây giờ đã muộn rồi.

Thầy Mạnh vẻ đắc chí nói.

- Chờ làm gì? Theo thầy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đoàn Bình An nhìn thấy hàng chục cái phi đao đang lao đến mình nhưng mặt không biến sắc mà né đi, tuy không đảm bảo có thể lành lặn mà né hết nhưng đã đảm bảo thương tích ít nhất và không bị trúng vào những chỗ hiểm yếu trên cơ thể.

Đoàn Bình An thầm nghĩ.

Đoàn Bình An đặt dì xuống giường, dì Hoa bắt đầu ngủ đi, theo như lời thầy Mạnh nói thì sáng mai thì dì Hoa sẽ tỉnh lại và sẽ nhớ những gì mà Đoàn Bình An nói trước kia.

Thầy Mạnh nói.

Mở cửa ra bên ngoài, Đoàn Bình An dìu dì Hoa bước ra, gật đầu với thầy Mạnh. Hiểu ý, thầy Mạnh mở ra một cánh cổng, Đoàn Bình An với dì Hoa bước vào. Hiếu thì định đi theo nhưng bị thầy Mạnh ngăn lại.

Mã Anh Tuấn bây giờ chỉ có thể dùng một tay mà phóng, nếu có đủ hai tay thì có thể phóng với tốc độ lẫn số lượng nhanh với nhiều hơn.

Đu thẳng một mạch vào sát Nội Thành, chỉ cần bước một bước là sẽ qua Nội Thành. Đoàn Bình An khá bất ngờ với thầy Mạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Chạy cũng không được, xem đây!

Mã Anh Tuấn liên tục quan sát rồi liên tục né nhưng với số lượng chồng chất dày đặc và sự tinh xảo trong sử dụng của Đoàn Bình An khiến cho Mã Anh Tuấn phải trả giá bằng chân phải và lỗ tai trái của mình.

Dì Hoa vội chạy lại ôm chặt lấy Đoàn Bình An.

- Đoàn Bình An, dì ngươi đã tỉnh nhưng hiện tại sẽ như người mất hồn, ngươi bây giờ có thể chỉnh sửa một chút ký ức của dì ngươi.

Cửa hàng bắt đầu tiếp khách, tuy không quá nhiều nhưng cũng có người vào người ra, người xem người mua, vẫn có thể gọi là nhộn nhịp. Quần quật đến chiều, Đoàn Bình An trong bếp nấu những món ăn bày ra trên bàn, hai dì cháu cùng nhau dùng bữa. Lúc dùng bữa Đoàn Bình An có thoáng qua kiểm tra lại dì, mọi thứ đều ổn khiến hắn an tâm hơn.

- Thầy Mạnh, những ký ức cũ hóa ác mộng ấy đến khi nào mới hết vậy ạ?

- Cái này cũng gọi là tạm ổn, dì của ta đã quên đi chuyện đó, bây giờ ký ức mới đang hòa nhập vào đống ký ức, khoảng thời gian của ký ức cũ bị xóa đang dần biến mất.

- Hôm qua...hôm qua dì thấy ác mộng.

Mã Anh Tuấn ngã xuống mà kêu lên. Đoàn Bình An nheo mắt lại, một vẻ khinh bỉ hiện lên nhìn vào Mã Anh Tuấn đang nằm đấy.

Hôm sau, trời hừng sáng, ánh sáng chiếu rọi xua đi cái màn đêm dường như là vô tận kia, những ánh đèn trên con phố đã tắt, những quầy hàng bắt đầu mở cửa, những con người bắt đầu hoạt động nhộn nhịp. Dì Hoa từ cái giường êm ái mà tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, mở mắt ra lại muốn nhắm lại ngủ tiếp. Dưỡng thần được một khắc thì đã ổn định lại tâm thần phần nào, từ từ ngồi dậy, ánh mắt đảo liên tục như đang nhìn gì đó xa lạ. Chốc dì Hoa vội đi đến cánh cửa, do dự một lúc thì mở cửa ra, đi xuống lầu, Đoàn Bình An đang tỉa lại hoa và treo lên giá thì thấy dì Hoa bước xuống, mỉm cười:

- Này, Đoàn Bình An, chuyện của ngươi sao rồi?

"Trảm Vạn Vật"

Mã Anh Tuấn lui ra mười lăm bước, từ nhẫn lấy ra hàng chục cái phi đao màu vàng kim.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Một cú lừa phải có